Ngư Hi đi theo tổ chương trình trở lại khách sạn khi đã hơn tám giờ, đáng lẽ phải rút thăm quyết định bạn cùng phòng, nhưng dường như tổ chương trình cảm thấy rút thăm hai lần đã là quá cũ kỹ, nên nảy ra một ý tưởng mới.
Sáu người đứng trong phòng bao, mỗi người cầm một đoạn lời thoại dài trên tay, Ngư Hi nhìn tờ giấy, hỏi: "Học kịch bản?"
Diêu Thanh cười: "Không sai."
"Mọi người có ba phút, bắt đầu từ bây giờ."
Không đợi những người khác xác nhận luật chơi liền lập tức bắt đầu đếm ngược, chẳng qua không cần nghĩ cũng hiểu, nhất định người nói sai là người thua, có lẽ hai người nói sai nhiều nhất sẽ phải ở chung với nhau.
Việc khác thì không rõ, nhưng Ngư Hi cực kỳ giỏi học thuộc lời thoại, hoặc có thể nói cô đặc biệt có năng khiếu với phương diện diễn xuất, lời thoại đọc hai lần là có thể ghi nhớ tương đối. Người đầu tiên là Triệu Thanh Bình đeo tai nghe nói: "Cầu mong đời này khó gặp lại em..."
Còn chưa nói hết đã tự cười lên, lời thoại rõ ràng phải là,
cầu mong đời này sẽ không gặp lại em.Anh ta bị kéo đến bên cạnh, tiếp theo là Chu Hiểu, thật ra cậu ta và Triệu Thanh Bình là bạn cùng phòng cố định, tham gia trò chơi này cũng không có ý nghĩa gì lớn, nhưng càng đông càng vui, tư liệu sống để biên tập cũng nhiều hơn, vậy nên hai người đều tham gia. Chu Hiểu đọc lời thoại khá mượt, chỉ sai năm chữ.
Tiếp theo là Vương Ngữ Xuân và Trương Nhạc Nhạc, lời thoại của hai người có chút khó đọc, không dễ nói nên sai rất nhiều. Ngư Hi thấy vậy thở phào, cô không thể đảm bảo mình đúng từng chữ, nhưng so với sai liên tục thế này, cô vẫn rất tự tin để thắng.
Liễu Ngọc Dao lên trước Ngư Hi, Diêu Thanh tự tay đưa mic đến, Liễu Ngọc Dao chuẩn bị sẵn sàng, mở miệng rất có cảm xúc diễn, hơn nữa một chữ cũng không sai, thuộc toàn bộ lời thoại!
Nhóm Chu Hiểu lập tức vỗ tay hoan hô.
Ngư Hi là người cuối cùng, vẫn là Diêu Thanh đưa mic tới, cô nâng chiếc mic Diêu Thanh đưa, nghiêng đầu, cất tiếng nói thanh thúy, nhả chữ rõ ràng, mạnh mẽ mà trầm ổn. Mọi người giật mình vài giây, tiếp đó là một tràng vỗ tay nhiệt liệt hơn so với trước đó. Trương Nhạc Nhạc vừa vỗ tay vừa không dám tin nhìn Ngư Hi: "Nữ thần đúng là nữ thần."
"Quá tuyệt vời."
"Giỏi quá."
Lời ca ngợi không dứt bên tai, Ngư Hi đi xuống khỏi sân khấu, đợi Diêu Thanh tuyên bố kết quả. Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, lần này tám phần là Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân lại làm bạn cùng phòng, hai người nháy mắt ra hiệu với nhau, chưa kịp thu tầm mắt về đã nghe Diêu Thanh nói: "Bạn cùng phòng tốt nhất đêm nay chính là --- Ngư Hi! Liễu Ngọc Dao!"
"Chúc mừng!"
Tất cả mọi người mờ mịt hai giây, tiếng cười khoa trương của Trương Nhạc Nhạc đánh vỡ không khí lúng túng, sau đó Chu Hiểu cũng cười không thở nổi, vừa ôm bụng vừa giơ ngón cái: "Chị Thanh lợi hại!"
Ngư Hi cũng kinh ngạc, cứ ngỡ rằng hai "người chơi" kém nhất mới phải ở cùng phòng, nhưng đây là ngược lại?
Tuy rằng cô đã sớm đoán được tổ chương trình sẽ không hành động theo lẽ thường, song thế này cũng quá...
Nhất thời không nói được gì.
Liễu Ngọc Dao không nghiến răng nghiến lợi như lần đầu tiên, nhưng sắc mặt vẫn mơ hồ không vui. Không ai không biết tổ chương trình muốn làm gì, nhưng đối với tất cả mọi người, vạch trần đều là việc làm không hay, vậy nên cô vẫn luôn nhịn xuống, hiện giờ nghe tin này cũng chỉ miễn cưỡng duy trì dáng vẻ tươi cười.
Diêu Thanh rất tức thời đặt mic trước mặt cô, máy quay cũng hướng đến.
"Ngọc Dao, có gì muốn nói với Ngư Hi không?"
Liễu Ngọc Dao nói với mic: "Đêm đừng đá chăn."
Mọi người đều cười lên, Ngư Hi gật đầu, giọng nói chát chúa: "Cũng thế."
Ánh mắt hai cô chạm nhau vài giây rồi rời đi rất nhanh. Chia phòng xong, Diêu Thanh đưa mọi người đi ăn tối, không có gì đặc sắc, sau một tiếng cả nhóm tan cuộc.
Chung Thần đứng ở cửa phòng kéo hành lý, nhìn thấy Ngư Hi đi đến vội vẫy tay: "Hi Hi!"
Ngư Hi lại gần, cầm lấy hành lý từ trên tay Chung Thần, nghe cô hỏi: "Em thuê phòng cho chị ở một mình nhé?"
"Đừng phiền phức." Ngư Hi lắc đầu: "Cứ để vậy đi."
Lần trước nằm sô pha ngủ không ngon đơn giản chỉ vì nguyên nhân riêng, cô cũng không tin Liễu Ngọc Dao sẽ dùng lại chiêu cũ đòi tắt đèn đi ngủ.
Chung Thần thấy thuyết phục không được đành nói: "Vâng, có chuyện gì nhớ gọi cho em."
"Đúng rồi ---" Nói đến đây liền nhìn Liễu Ngọc Dao, nhận lại được một cái liếc mắt cùng hừ lạnh, đợi Liễu Ngọc Dao vào trong Chung Thần mới nói: "Giang tổng nhắn chị gọi lại cho cô ấy."
Ngư Hi nghe được hai chữ này, đôi mày mềm đi vài phần, gật đầu: "Biết rồi."
Vào cửa, Ngư Hi đặt hành lý cạnh sô pha, nghe tiếng động trong phòng ngủ, không đến một lúc sau, Liễu Ngọc Dao cầm đồ ngủ đi ra, nhìn Ngư Hi tựa như có lời muốn nói, mấy giây sau lại dời ánh mắt đi. Ngư Hi không dừng động tác mở hành lý, lấy hai bộ quần áo từ bên trong.
Đợi Liễu Ngọc Dao vào phòng tắm, nghe được tiếng nước chảy, Ngư Hi mới ngồi lên sô pha, lấy điện thoại từ trong túi nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.
--- Xong việc chưa?Nhìn cái tên trên thanh thông báo, mệt mỏi nửa ngày của Ngư Hi bị quét sạch, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, từng chút từng chút ngấm vào trong máu, lan khắp xương cốt tứ chi, cùng nhảy lên theo mạch đập.
Gửi tin nhắn không bao lâu, chuông điện thoại vang lên, giọng nói của Giang Tĩnh Bạch truyền đến từ đầu bên kia: "Ghi hình xong rồi?"
Ngư Hi cười đi đến bên cửa sổ, mở một chút khe hở, gió lạnh thổi tới, cô hắt hơi hai cái, nói: "Ừ, vừa xong."
"Cậu đang ở đâu?" Giang Tĩnh Bạch đặt văn kiện xuống, dụi mắt, đợi đến lúc con mắt không còn nhức mỏi mới đứng lên.
Ngư Hi khép cửa sổ lại, trả lời: "Ở khách sạn."
"Cậu thì sao, xong việc rồi à?" Nhớ đến dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi của người kia trước khi đi, Ngư Hi buột miệng nói: "Cũng không cần mệt mỏi như vậy."
Nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại, Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ: "Vẫn còn một chút, mình tranh thủ chiều tối mai về."
Ngư Hi nhỏ giọng nói: "Tết mình không có thông cáo."
"Ghi hình xong tập này, mình không có việc gì khác."
Không đợi Giang Tĩnh Bạch đáp lại, cô cắn khóe môi, nói: "Thế nên, cậu không cần gấp gáp."
"Mình có rất nhiều thời gian."
Giang Tĩnh Bạch tựa vào bên cửa sổ, trong nhà, cô chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng cùng quần âu màu xanh vừa vặn kiểu cách, áo sơ mi ôm thân mình, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cổ tay trắng nõn mảnh mai lộ ra, người tựa bên cửa sổ, một tay cầm điện thoại áp vào tai, tay kia đặt trong túi, nghe những lời này của Ngư Hi, cô mím môi cười: "Cũng không quá gấp gáp."
"Mình chỉ là muốn nhìn thấy cậu sớm một chút."
Điện thoại dán vào tai, Ngư Hi cảm thấy trên mặt bỗng nhiên khô nóng, những lời yêu đương lằng nhằng mập mờ trong kịch bản chưa từng khiến cô có cảm giác tim đập rộn ràng, nhưng với Giang Tĩnh Bạch, dù chỉ là một câu đơn giản mình rất nhớ cậu, trái tim của cô đã đập loạn, mặt đỏ tới tận mang tai.
"Ừ..." Vừa chuẩn bị nói điều gì, phía sau chợt có tiếng động, Ngư Hi quay đầu, nhìn thấy Liễu Ngọc Dao mặc đồ ngủ bằng bông đi đến, bọc người cực kỳ kín đáo, cô ho khẽ: "Mình cúp máy đây."
Giọng nói thay đổi, Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Sao thế?"
Cô ngừng vài giây: "Trong phòng có người à?"
Ngư Hi không ngờ người kia nhạy cảm như vậy, ngay cả chuyện này cũng đoán được, liền nói: "Ừ, tổ chương trình sắp xếp."
Cô thấp giọng: "Cùng Liễu Ngọc Dao."
Nói xong cười: "Đừng lo, mình không sao."
Đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, Ngư Hi nhớ lại lần trước gặp nhau, cô đã nói chuyện mình ở cùng phòng với Liễu Ngọc Dao, mặc dù sau khi chương trình lên sóng Giang Tĩnh Bạch nhất định sẽ biết, chỉ là cô vẫn muốn tự mình nói trước, sau đó Giang Tĩnh Bạch tốt bụng không nói chuyện với cô nửa tiếng, cô phải chọc ngoáy người ta rồi bị kéo lại hôn nửa tiếng mới được tha.
Nghĩ đến đây, cảm giác khô nóng trên mặt Ngư Hi càng rõ, nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Liễu Ngọc Dao nhìn qua, cô nói với Giang Tĩnh Bạch: "Mình cúp đây."
Hai phút sau đầu bên kia điện thoại mới truyền đến tiếng nói: "Ừ."
Nghe không ra mừng hay giận, trái tim Ngư Hi bỗng chốc nhói lên như bị bóp lấy, còn muốn nói thêm đôi câu với Giang Tĩnh Bạch, nhưng ánh mắt sáng rực của Liễu Ngọc Dao vẫn nhìn đến, cô đành phải nói: "Cúp đây."
Lần này Giang Tĩnh Bạch đáp lại cực kỳ nhanh, giọng điệu khôi phục như thường: "Ừ."
Cúp điện thoại, Ngư Hi không giao tiếp cùng Liễu Ngọc Dao, trực tiếp ôm đồ ngủ đi rửa mặt, lúc ra ngoài bị một trận gió lạnh thổi đến, Ngư Hi nhíu mày nhìn sang, Liễu Ngọc Dao mở cửa sổ đứng nơi đó, hút thuốc?
Vậy mà cô ấy lại hút thuốc.
Dường như vì khác biệt với nhận thức vốn có, Ngư Hi không khỏi nhìn thêm vài lần. Liễu Ngọc Dao cũng quay đầu nhìn cô. Ngư Hi vừa tắm xong, trên khuôn mặt vẫn còn giọt nước đọng lại, bị đèn chiếu vào sáng long lanh, làn da ửng hồng, mái tóc dài ẩm ướt xõa sau lưng, trên vai còn có một chiếc khăn bông khô, gương mặt không trang điểm nhưng tựa như cũng không thay đổi quá nhiều, đường nét tinh xảo, biểu cảm trong trẻo mà lạnh lùng.
Cửa sổ mở ra, hương thơm quanh quẩn khắp căn phòng, Ngư Hi thu hồi ánh mắt nhìn Liễu Ngọc Dao, rũ mi lấy máy sấy trong hành lý, trong khách sạn có đồ dự phòng, nhưng cô luôn có thói quen mang theo mình. Máy sấy được cắm điện phát ra tiếng ông ông đánh vỡ yên tĩnh. Liễu Ngọc Dao hít một hơi thuốc, từ từ thở ra, khói lượn lờ trước mắt, bóng người lay động mờ ảo, Ngư Hi hoàn toàn không xem như cô đang tồn tại.
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Dao dụi đầu thuốc, đóng cửa sổ, khép áo ngủ đi đến trước mặt Ngư Hi, ngồi xuống.
Dường như muốn nói chuyện. .
Truyện Hài HướcTay cầm máy sấy khẽ ngừng lại, Ngư Hi ngước mắt nhìn cô, tắt máy sấy, trong phòng bỗng chốc tịch mịch, mùi khói chưa kịp tiêu tan tùy ý quanh quẩn, Ngư Hi mở miệng: "Cô Liễu, có việc?"
"Vì sao lại giúp tôi?" Liễu Ngọc Dao nghiêm túc nhìn cô.
Ngư Hi hất mái tóc dài, vẻ mặt tự nhiên nói: "Tôi nói, tôi chỉ không muốn đồng đội..."
"Tôi nói về chuyện hot search." Liễu Ngọc Dao nhìn Ngư Hi, thật ra mấy ngày nay cô luôn nghĩ đến Ngư Hi, ngoài việc không chịu thua, còn là vì sự việc hot search. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù tổ chương trình đã bác bỏ tin đồn nói cô và Sở Hoài không có quan hệ gì, nhưng nếu khi ấy Ngư Hi đứng ra nói những lời mập mờ nước đôi trên Weibo, cô cũng không thể ra khỏi vũng nước đục nhanh như vậy. Vậy mà cô ấy đã không làm thế. Thật ra không chỉ ngoài dự liệu của cô, ngay cả quản lý của cô cũng nói không thể tin được, còn tưởng rằng hai người đi show cùng nhau đã nảy sinh tình cảm bạn bè.
Tình cảm bạn bè.
Lúc nghe đến từ này, Liễu Ngọc Dao suýt nữa cầm tấm ván nện vào đầu quản lý, cô và Ngư Hi mà là bạn?
Nằm mơ thì may ra!
Ngư Hi nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: "Tôi có thể hỏi một chuyện trước không?"
Liễu Ngọc Dao nhún vai: "Hỏi đi."
"Tin tức là do cô tự tung ra." Không phải câu nghi vấn mà là giọng điệu khẳng định, Liễu Ngọc Dao giật mình, không ngờ Ngư Hi lại có thể đoán được tin tức là do chính cô tung ra.
Thời gian cô ở bên Sở Hoài không dài, trước kia chẳng qua là Sở Hoài có hứng thú với cô, cô cũng không thấy ghét bỏ liền biết thời biết thế ở bên hắn, nào ngờ người ta vốn dĩ không xem cô là bạn gái, mặc dù ở ngoài luôn dẫn cô đi tham gia các loại tiệc rượu gặp gỡ các loại bạn bè, nhưng khi ở riêng với nhau, hắn rõ ràng chỉ xem cô là bạn giường. Mặc dù cô không trèo cao, nhưng bị người ta khinh thường như vậy, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. E ngại thế lực của Tinh Diệu, cô không có khả năng chủ động nói chia tay với Sở Hoài, nhưng chương trình đã giúp cô một ân lớn, nên cô mới hẹn hắn đến.
Không khác so với dự đoán, quả nhiên khi tin tức bị tung ra, Sở Hoài đã giữ khoảng cách với cô, không cắt đứt sạch sẽ, nhưng cũng không chủ động liên lạc. Tất cả những chuyện này chỉ có một mình cô biết, ngay cả quản lý cũng bị lừa, không ngờ giờ đây lại bị Ngư Hi nhìn ra.
"Tôi không biết cô đang nói gì." Liễu Ngọc Dao tựa lưng vào sô pha, ánh mắt đối diện với ngư Hi.
Ngư Hi gật đầu: "Vậy thì không có chuyện gì để nói."
"Hơn nữa cô cũng xem như đã giúp tôi, chuyện cô rút lui khỏi hot search, chị Bạch đã nói cho tôi rồi."
Liễu Ngọc Dao nghe được lời này nhíu mà: "Tôi rút khỏi hot search chỉ vì không muốn nợ cô, lần trước ghi hình..."
Ngư Hi ngắt lời cô: "Được rồi."
"Đã thanh toán xong, hai chúng ta lúc ấy vốn không cần dùng từ giúp, nói gì đến nợ nhau."
Liễu Ngọc Dao nhìn chằm chằm Ngư Hi, Ngư Hi tỏ vẻ hai ta không liên quan thì đừng kết giao bạn bè, hiển nhiên trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng nghe thấy lời này từ trong miệng Ngư Hi nói ra, sao cô lại khó chịu thế này?
Trong lòng tràn đầy bực bội, cô nói: "Được, là cô nói, chúng ta thanh toán xong, quan hệ trở lại như trước khi vào chương trình."
Ngư Hi ngước mắt: "Được."
Liễu Ngọc Dao thấy dáng vẻ thản nhiên của cô, cơn giận càng lớn: "Về sau tôi sẽ không nương tay!"
Ngư Hi đáp lại rõ ràng: "Ờ."
Ờ, ờ cái em gái cô!
Liễu Ngọc Dao phát hiện cứ động đến Ngư Hi là mình liền dễ dàng nổ tung, cơn tức này ép thế nào cũng không xuống được, nửa tiếng đồng hồ trước còn muốn nói chuyện tử tế, giờ thì nói cái mông, cô thầm nghĩ muốn đánh nhau với Ngư Hi một trận!
Nghĩ thế nào cũng vẫn thấy tức đến muốn nổ tung phổi, cô về phòng hung hăng đóng sầm cửa lại, ngã xuống giường, nghiến răng nhắn tin cho quản lý.
--- Tung tin xấu của Ngư Hi cho em!Quản lý nhắn lại rất nhanh:
Sao thế? Cô ta chọc giận em à?Răng bạc của Liễu Ngọc Dao nghiến ken két:
Chọc! Tung tin xấu của cô ta cho em!Quản lý thấy lửa giận của cô muốn xuyên qua màn hình tràn ra, lập tức trả lời:
Rồi, để anh xem.Liễu Ngọc Dao nhìn màn hình, không trả lời, ném điện thoại lên tủ đầu giường, lăn hai vòng trên giường rồi lại lấy đến điện thoại, lại chạm đến một cái túi, tiếng loạt xoạt vang lên, Liễu Ngọc Dao quay đầu, thấy trên tủ đầu giường có một túi ô mai nhỏ.
Nửa tiếng sau, quản lý của Liễu Ngọc Dao nhận được tin nhắn:
Quên đi, đừng tung tin.Quản lý gọi đến: "Tiểu tổ tông, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Liễu Ngọc Dao rút đi lửa giận, cầm túi nói: "Không làm sao hết."
"Vậy có tung tin nữa không?"
Liễu Ngọc Dao hít sâu một hơi: "Không tung."
Quản lý còn muốn nói điều gì, Liễu Ngọc Dao đã nói tiếp: "Anh cứ coi như lúc nãy em đánh rắm đi."
......
Cúp điện thoại, Liễu Ngọc Dao một lần nữa nằm xuống giường, không khỏi nhớ lại những lần tiếp xúc với Ngư Hi. Lần đầu tiên là ở phim trường bị làm mất mặt, không chỉ là vấn đề mất mặt, quan trọng hơn là bị mất tài nguyên, khiến cô phải yên lặng suốt gần nửa năm sau đấy, khi ấy nếu không phải nhờ một đạo diễn, cô cũng sẽ không thể trở mình. Thật ra đôi khi cô nghĩ, những lời Ngư Hi nói không phải không có lý, cô quả thật đã ôm thái độ khinh thường diễn vai nữ chính, tác phẩm cứ thế đi ra, chưa nói chất lượng có tốt hay không, nhưng cửa ải của đạo diễn Mai đã không qua được. Có điều biết là một chuyện, cô bị đoạt tài nguyên, là một chuyện khác.
Hơn nữa về sau những lần Ngư Hi nhận giải thưởng, cô đều phải theo đuôi, trong giới đều cười nhạo cô là quán quân chạy theo, việc này cũng khiến nỗi hận của cô đối với Ngư Hi tích tụ ngày càng nhiều.
Người hâm mộ hai bên tranh cãi đánh nhau là chuyện thường xảy ra, rất nhiều tin bôi đen đều là do cô bịa đặt tung lên, nhưng Ngư Hi cũng "đáp lại" cô không ít, nếu bàn về thắng thua, thật sự là không phân được.
Cô vẫn luôn cho rằng mình và đối phương sẽ luôn đối đầu như thế, không chết không thôi, chỉ là không ngờ sẽ có một ngày, Ngư Hi công khai come out.
So với Ngư Hi, cô xuất đạo sớm hơn nhiều, tất nhiên biết rõ "vết nhơ" đối với một nghệ sĩ có tác động như thế nào, lúc ấy cô cực kỳ phấn khởi, rốt cuộc cũng có cơ hội để lật đổ Ngư Hi, cô và Ngư Hi đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể đè chết người kia, nhưng cô không ngờ, hai người lại cùng tham gia một chương trình.
Và cô sẽ biết một Ngư Hi khác như vậy.
Tính toán đâu ra đấy, cô và Ngư Hi, ngoại trừ lần đầu tiên nói chuyện ở phim trường, những lần gặp mặt khác hoặc là vội vàng đi qua, hoặc phải châm chọc khiêu khích đôi câu, cái miệng độc của Ngư Hi khiến cô nghi ngờ có phải được bôi hạc đỉnh hồng hay không, gặp mặt nhau luôn tan rã trong không vui.
Không ngờ.
Liễu Ngọc Dao cầm ô mai trên tay, tựa vào đầu giường, suy nghĩ mười phút rồi đứng dậy, mở cửa phòng, giống như lần trước, Ngư Hi đang nằm trên sô pha, tay ôm điện thoại, màn hình phát sáng.
"Vào trong ngủ đi." Trên mặt Liễu Ngọc Dao vẫn còn dấu vết của giận dỗi, nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngư Hi nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy nhìn cô: "Gì cơ?"
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của người kia, Liễu Ngọc Dao càng buồn bực: "Tôi bảo cô vào trong ngủ đi!"
"Không cần." Ngư Hi ôm chăn một lần nữa nằm xuống: "Tôi không có thói quen ngủ cùng phòng với người khác."
Liễu Ngọc Dao thở gấp, cắn răng: "Cho cô chết cóng!"
Cửa lại đóng sầm lại, Ngư Hi tiếp tục nằm trên sô pha, ôm điện thoại trong tay, nhìn tin nhắn gửi đi vẫn chậm chạp không được trả lời, nhịn không được lại nhắn thêm.
--- Giang tổng?--- Giang Tĩnh Bạch?--- Rốt cuộc cậu có trả lời mình không!Mấy phút sau, điện thoại rung lên, Ngư Hi cầm lên nhìn, thấy Giang Tĩnh Bạch trả lời:
Ừ.Cô nhếch môi, ngón tay ấn lên màn hình:
Vẫn còn giận à?Ging Tĩnh Bạch:
Không.Chậc, Ngư Hi nhướng mày:
Nói thật.Giang Tĩnh Bạch:
Không phải giận.Ngư Hi:
Không giận sao không trả lời tin nhắn của mình.Giang Tĩnh Bạch:
Vì mình đang ghen.Ngư Hi đọc được tin nhắn này, đôi mày cong lên, khóe môi cũng kéo thành một đường cong, tâm trạng nhảy nhót làm thế nào cũng không ép xuống được.
--- Vậy thế này được không, chờ cậu trở về, mình cho cậu trừng phạt nửa tiếng!Giang Tĩnh Bạch khép văn kiện, cầm điện thoại lên, tâm trạng phức tạp được xoa dịu, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng, trả lời:
Không được.Ngư Hi gửi mấy dấu chấm hỏi đến.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt:
Cường độ trừng phạt không đủ, gấp đôi.Ngư Hi đột nhiên nở nụ cười, vui vẻ cầm điện thoại trong tay, một lúc sau nhắn lại:
Ừ.--- Mình chờ cậu về.- -------
Tác giả có lời muốn nói:Chung Thần: Hi Hi chị thích Giang tổng làm gì với mình nhất?Ngư Hi nghĩ một lát: Hôn một tiếng, tính không?Chung Thần: Hô hấp của Giang tổng thật tốt!Ngư Hi: Không liên quan đến hô hấp, thể lực tốt là được.Chung Thần mờ mịt hỏi lại: Vì sao?Ngư Hi nhịn xuống không hé môi.Cô sẽ không nói muốn Giang Tĩnh Bạch hôn nơi nào một tiếng.