Hai người vui đùa ồn ào đến nửa đêm, Giang Tĩnh Bạch ôm Ngư Hi đi tắm rửa sạch sẽ mới xong việc, trở về phòng, hai người đều không nói gì, chỉ ôm nhau thật chặt, không biết qua bao lâu mới nghe được giọng nói Ngư Hi cất lên.
Thấp khàn.
"Chúng ta bỏ trốn đi." Cô nói.
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, cúi đầu nhin đường nét trên gương mặt Ngư Hi. Ngư Hi sợ tối, trong phòng vẫn để một ngọn đèn không tính là sáng. Cô cúi đầu nhìn biểu cảm của Ngư Hi, có chút kìm nén, có lẽ vẫn bận tâm vì chuyện hồi xế chiều.
Tiếng nói không lớn nhưng rõ ràng, mang theo niềm yên lòng không tên, không nặng không nhẹ gõ vào trong lòng Ngư Hi, khiến tâm trạng phiền muộn của cô từ từ bình tĩnh trở lại một cách lạ thường.
Ngư Hi nằm nhoài trên ngực Giang Tĩnh Bạch, da thịt kề da thịt, một chiếc áo choàng tắm vừa nãy đã bị ướt, cô và Giang Tĩnh Bạch cùng khoác một chiếc đi ra, giờ đây chăn mỏng đắp trên người, trừ một chiếc áo choàng tắm, Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch đều không mặc gì.
Cô nhúc nhích, đổi tư thế, chôn mặt vào ngực Giang Tĩnh Bạch, đầu mũi khẽ ngửi, giống hệt mùi sữa tắm trên người mình.
Rất thơm.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Vẫn chưa ngủ?"
"Ngủ sớm chút đi, sáng mai chúng ta phải về rồi."
Ngư Hi gật đầu: "Cậu còn sức không?"
Giang Tĩnh Bạch giật mình: "Gì cơ?"
Ngư Hi ngước lên, đôi mắt long lanh, không biết vì tối, hay là vì khóc trên giường, khóe mắt cô đỏ hoe rưng rưng, sáng lấp lánh.
Cô lặp lại: "Cậu còn sức không?"
"Hôm nay mình không muốn ngủ."
Giang Tĩnh Bạch bật cười, ôm eo cô: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Ngư Hi cúi đầu: "Mình muốn suốt đêm."
"Uống rượu."
"Được chứ?"
Gương mặt Giang Tĩnh Bạch đỏ ửng gần như không thể nhận ra, vành tai cũng nhuốm hồng, đến khi đầu mũi Ngư Hi hung hăng đâm vào ngực mình, cô nhỏ giọng nói: "Cũng được, tùy cậu vậy."
Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy có một bàn tay chen vào giữa hai đùi, từ từ đi vào bên trong, đè ép, xoay tròn.
Trong phòng vang lên thanh âm trầm thấp như muốn kìm nén.
Phá tan màn đêm.
Một đêm không ngủ, hôm sau, tinh thần của Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch đều tốt một cách hiếm thấy, chẳng qua ở trên máy bay, hai người vẫn phải ngủ bù. Đề phòng có chó săn chụp lén, sau khi về đến nước H, Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch tách ra ở sân bay. Chung Thần đi theo Ngư Hi, hỏi: "Hi Hi, chúng ta đến thẳng phim trường sao?"
Ngư Hi rất mệt, cơn buồn ngủ tối qua không thấy đâu giờ đây mới ập tới, ngay cả ngón tay cũng không muốn nhấc lên, phóng túng dục vọng quá độ quả nhiên là không tốt.
Cô trả lời: "Không đến phim trường."
"Về nhà ngủ."
Chung Thần nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cũng không nói gì: "À."
Lên xe, Ngư Hi liền ngủ, Chung Thần hết sức tò mò với lịch trình tối qua của cô, có thể khiến cô ngủ từ trên máy bay đến khi xuống sân bay, lại ngủ từ sân bay đến nhà, vậy mà vẫn không đủ.
Bị chiếm hết thời gian ư?
Cô nghĩ mãi không ra, sau khi đưa Ngư Hi về nhà mới hỏi: "Hi Hi, tối qua chị làm gì vậy?"
"Mệt lắm không?"
Ngư Hi gật đầu: "Rất mệt."
Mấy giây sau nhìn cô: "Tối qua không làm gì, chỉ ngủ thôi."
Chung Thần:...
Em rất dễ bị lừa sao?
Ngư Hi thấy cô tỏ ra nghi ngờ, nói: "Em không tin, chị có thể làm mẫu ngủ thế nào, đúng lúc cũng không cần ngủ một mình."
Chung Thần bỗng chốc nghĩ đến điều gì, trợn to mắt, tự sặc nước bọt của mình: "Không, không cần."
Chạy trối chết.
Ngư Hi nhìn trợ lý nhà mình vội vã chạy đi, nhịn không được cười thành tiếng, cười xong liền thở dài lắc đầu ngồi xuống sô pha, túi cầm trong tay, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch: Về chưa?
Chưa đến hai phút đã nhận được tin trả lời: Về công ty rồi, còn rất nhiều việc phải xử lý.
Về công ty?
Ngư Hi giấu đi niềm vui trên khuôn mặt, lẩm bẩm nhắn lại: Cậu là người sắt à?
Giang Tĩnh Bạch đọc được tin nhắn, không phản ứng kịp, một lúc sau mới trả lời: Không phải, đừng lo, khi nào rảnh mình sẽ nghỉ ngơi.
Bên kia nhắn lại hai chữ: Được rồi.
Giọng điệu này, có vẻ không vui.
Giang Tĩnh Bạch cất điện thoại, ngẩng đầu thấy trợ lý Tiếu vẫn đang báo cáo.
"Giang tổng, những việc này đều phải xử lý trong hôm nay." Công việc chồng chất hơi nhiều, mấy ngày không ở đây, mặc dù có phó tổng giám đốc kiểm soát, nhưng có rất nhiều hạng mục người này cũng không làm chủ được, phải đợi Giang Tĩnh Bạch trở về.
Nói xong, cô rời khỏi văn phòng, không lâu sau liền mang cà phê cho Giang Tĩnh Bạch, sau đó lại ra ngoài. Cả buổi trưa Giang Tĩnh Bạch đều ở đây xử lý việc công ty, thỉnh thoảng cực kỳ mệt mỏi liền gọi trợ lý Tiếu mang cà phê đến. Một buổi trưa, ba cốc cà phê đã vào bụng.
Không thể không nghỉ trưa.
Phòng nghỉ của Giang Tĩnh Bạch cho tới bây giờ đều để trang trí, không nghĩ cũng có ngày phải dùng đến, khi nằm xuống giường, cô nhất thời không quen, kéo hết rèm lại, trong phòng tối om mới thấy buồn ngủ.
Buổi chiều bị điện thoại của Ngư Hi đánh thức, nói với cô phải đến đoàn phim, cô cũng tiện đà ngồi dậy, nhẹ nhàng nói: "Ừ."
Ngư Hi nhíu mày: "Đang ngủ à?"
Giang Tĩnh Bạch tựa vào đầu giường: "Vừa dậy."
"Tối mấy giờ xong việc?"
Ngư Hi vào thang máy, trả lời: "Vẫn chưa biết."
Đã hai ngày không đến đoàn phim, không biết tiến triển đến đâu rồi, tuy rằng đoàn phim chuẩn bị đóng máy, phần diễn còn lại của cô cũng không nhiều, nhưng liệu có phải kéo dài hay không, cô thật sự không thể xác định.
Ngư Hi từ chối: "Đừng đến, việc công ty nhiều như vậy, cậu yên tâm đi làm đi."
Hai người lần lượt cúp máy.
Chung Thần đã đợi sẵn dưới nhà, thấy Ngư Hi đi ra liền trực tiếp kéo lên xe chạy đến phim trường.
Khi đến nơi, đoàn phim chỉ còn rất ít người, Kỷ Lâm Phong vẫn có mặt, nhìn thấy Ngư Hi liền vẫy hai tay: "Chị Hi!"
Những người khác nhìn sang, cũng dồn dập chào hỏi, đạo diễn Triệu đi tới: "Đến rồi."
Ngư Hi cười: "Vâng."
"Đi thay quần áo trang điểm trước đi."
Ngư Hi đi theo Chung Thần vào phòng thay đồ, lúc ra ngoài liền nhìn thấy Kỷ Lâm Phong đang ngồi trong lều cầm kịch bản, gọi: "Chị Hi."
"Còn một cảnh nữa mới đến chúng ta, chị với em diễn thử trước."
Ngư Hi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nhận lấy kịch bản từ Chung Thần. Kỷ Lâm Phong diễn xong một bộ phim, cũng có nhận thức mới về diễn xuất, phóng khoáng hơn, không bị gò bó trong lớp áo thần tượng như lúc đầu. Nhìn cậu ta thay đổi từ từ trưởng thành như vậy, Ngư Hi rất vui.
Kỷ Lâm Phong được khen ngợi mấy câu, lập tức ngượng ngùng nói: "Chị Hi lại trêu em."
Ngư Hi cười: "Đương nhiên là không phải."
Cô nhìn về phía trước: "Là phần diễn của Hoan Hoan sao?"
Trong bộ phim này, Mạc Ninh Hoan là nữ ba, tuy phần diễn không nặng, nhưng nhân vật rất thú vị, nội dung cốt truyện cũng không tệ.
Kỷ Lâm Phong nhìn theo ánh mắt của cô: "Vâng, là Hoan Hoan."
"Hoan Hoan cũng tiến bộ rất nhiều."
Khi mới đến chỉ là cô bé ngây thơ không biết gì, hiện tại đứng trước ống kính đã có thể nhanh chóng thích nghi, thật sự tiến bộ rất nhiều. Ngư Hi biết, Mạc Ninh Hoan khi không có việc gì luôn thích xem phim của mình, không chỉ quan sát, không chỉ liếm dung nhan, mà hơn nữa còn suy nghĩ về kỹ thuật diễn xuất.
Mỗi người ở đây đều tiến bộ vô cùng.
Cô cũng vậy.
Không nhiều cơ hội liền phải tranh thủ, không có cơ hội liền phải sáng tạo, lời cô nói với Chu Tử Minh lúc trước không sai, cây sẽ chết, người sẽ sống, cây không thể thay đổi, nhưng người có thể.
Nếu cô muốn đối đầu với Thịnh Nhàn, với nhà họ Ngư, việc đầu tiên phải làm là đề cao bản thân mình, để chính mình đứng ở vị trí cao hơn.
Ít nhất, là tới độ cao họ không dễ dàng với đến được.
Vấn đề quấy nhiễu bản thân đã lâu giờ phút này có đáp án, cô thở phào, nói với người bên cạnh: "Kỷ Lâm Phong, cảm ơn cậu."
Kỷ Lâm Phong đột nhiên được cảm ơn, mờ mịt vài giây, vò đầu, vừa định hỏi lại liền nghe được đạo diễn Triệu hô: "Chuẩn bị!"
Hai người đứng dậy đi đến trước máy quay.
Lúc đi qua Mạc Ninh Hoan, Mạc Ninh Hoan nghiêng đầu gọi: "Cô Ngư!"
Vẻ mặt vui mừng: "Chị về rồi ạ?"
Ngư Hi gật đầu: "Lát nữa trò chuyện."
Mạc Ninh Hoan: "Vâng."
Nói đôi câu, Ngư Hi liền đi đến trước ống kính. Mạc Ninh Hoan đứng cách đó không xa nhìn cô nói lời thoại, trong mắt đều là sùng bái, mấy ngôi sao như muốn bắn ra ngoài.
Bên cạnh có hai cô gái cũng vừa diễn xong đang nói chuyện.
"Bộ phim này kết thúc, cậu định đi đâu?"
"Vẫn chưa quyết định, nghe nói là có một bộ cổ trang đang tuyển người, nhưng cậu biết đấy, bây giờ ai còn dám diễn cổ trang."
"Cũng đúng, quản lý của tôi đang có hai bộ phim, nhưng có thể đến lượt tôi không cũng khó mà nói."
Sao cô có thể quên mất, bộ phim này sắp kết thúc, cô và Ngư Hi, cũng sắp mỗi người một ngả.
Thật sự không nỡ.
Ngư Hi diễn xong liền thấy Mạc Ninh Hoan ngồi một mình không vui, cô cười: "Sao thế?"
Được Ngư Hi chủ động hỏi, Mạc Ninh Hoan cũng không tỏ ra vui mừng như mọi khi, cúi đầu nói: "Cô Ngư, bộ phim này kết thúc, chúng ta liền phải rời khỏi nhau rồi."
Làm như phải chia tay không bằng.
Ngư Hi cười: "Không sao đâu, về sau có cơ hội, chúng ta vẫn có thể hợp tác."
"Chị muốn hợp tác với em ư?" Mạc Ninh Hoan nghe vậy ngẩng đầu: "Cô Ngư không cảm thấy em rất phiền sao?"
Đôi khi đến cô cũng thấy bản thân mình đáng ghét.
"Đương nhiên là không." Ngư Hi nghiêm túc nhìn cô: "Hoan Hoan, em rất nhiệt tình, đừng suy nghĩ nhiều."
Mạc Ninh Hoan cắn môi: "Vậy nếu như có cơ hội, em và cô Ngư hợp tác, cô Ngư có ngại không ạ?"
"Đương nhiên là không ngại." Ngư Hi chau mày: "Sao lại hỏi như vậy?"
Mạc Ninh Hoan cười: "Bộ phim mới của chị, bố em cũng đầu tư một phần."
Ngư Hi:...
Có tiền thật tốt.
Sau bữa trưa, Mạc Ninh Hoan liền tận dụng "thân phận" lấy được một vai nữ phụ, cô háo hức đến nói với Ngư Hi, lại có chút lo sợ sẽ làm phiền cô ấy, Ngư Hi vỗ đầu cô, cất giọng giáo dục bạn nhỏ: "Biểu hiện cho tốt."
Không bị nổi giận, Mạc Ninh Hoan gật đầu: "Vâng ạ."
Nghỉ trưa xong bắt đầu làm việc, Ngư Hi chuẩn bị đi trang điểm liền nghe thấy Kỷ Lâm Phong gọi: "Chị Hi."
"Show chị đang tham gia là Trái Cây Vui Vẻ đúng không?"
Ngư Hi dừng bước chân: "Sao thế?"
"Tham gia cùng Liễu Ngọc Dao phải không ạ?"
Ngư Hi rũ mắt đi đến, nhìn thấy trên màn hình điện thoại cậu ta là tiêu đề:
"Chấn động!! Phòng của sao nữ đang hot Liễu Ngọc Dao trong lúc tham gia chương trình xuất hiện một người đàn ông, nghi ngờ là quan hệ người yêu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT