Địa điểm thử vai của Ngư Hi là ở nhà đạo diễn Chu, một căn nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây. Khi Ngư Hi đến, đạo diễn Chu đang ở ngoài vườn tỉa cây. Bạch Vũ Đường dẫn Ngư Hi qua, chào: "Đạo diễn Chu."
Đạo diễn Chu đeo kính, híp mắt nhìn Bạch Vũ Đường: "Tiểu Đường à."
"Hôm nay rảnh rồi sao?"
Bạch Vũ Đường nhìn Ngư Hi, cười: "Vâng, Ngư Hi vừa xuống máy bay, chúng cháu liền tới, để lỡ hai ngày của chú, thật ngại."
"Đây là chúng cháu mới mua ở ven đường, nghe nói rất ngọt, chú muốn thử không ạ?"
Là một túi nho tím, quả tròn mọng nước, chỉ xem bên ngoài cũng biết là cẩn thận chuẩn bị, không phải mua ven đường, nhưng đạo diễn Chu cũng không nói gì, chỉ gật đầu: "Ừ, tôi rất muốn thử."
Nhưng không tiếp nhận.
Bạch Vũ Đường cười: "Vâng."
Hai người tiếp tục đứng bên đạo diễn Chu, nhìn ông cầm kéo cắt các nhánh cây dư thừa. Ngư Hi dời ánh mắt từ đạo diễn Chu nhìn xung quanh, hoa cỏ xum xuê, cây xanh dập dờn, thời tiết này, trong vườn vẫn có trạng thái tươi tốt đủ đầy, cũng không dễ dàng gì.
Hiển nhiên đạo diễn Chu rất thích những hoa cỏ này, vẫn luôn cẩn thận chăm sóc.
Ngư Hi rũ mắt, thấy đạo diễn Chu nâng kính lên, híp mắt, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu vào tấm lưng hơi cong xuống của ông.
Đạo diễn Chu có vẻ đã khom lưng rất lâu, lúc đứng dậy thân thể hơi lệch đi, Ngư Hi đỡ ÔNG, gọi: "Đạo diễn Chu."
"Cháu giúp chú."
Đạo diễn Chu nghiêng đầu nhìn cô: "Cháu?"
"Cháu biết làm?"
Ngư Hi mím môi cười: "Trước kia ở nhà, cháu cũng được học chút da lông với ông nội."
"Không hẳn là biết ạ."
Đạo diễn Chu nhìn cô, vài giây sau gật đầu: "Thử xem."
Ngư Hi nhận lấy cây kéo lớn ông đưa.
Đạo diễn Chu đứng sau cô.
Ngư Hi đứng nhìn rất lâu, đầu tiên là cắt đứt các cành nhỏ nhô ra một bên, sau đó lại nhìn khắp nơi, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, ánh chiều tà chiếu lên người cô, làm đường nét trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn. Ngư Hi chăm chú nhìn thật lâu, bỗng chốc đưa tay cắt đứt nhánh cây xum xuê nhất trên cùng, cũng chính là chỗ trước đó đạo diễn Chu cẩn thận cắt cả buổi mới làm đứt ngọn cành xung quanh.
Sắc mặt Bạch Vũ Đường khẽ đổi, tuy rằng cô không hiểu mấy thứ cây cỏ hoa lá này, nhưng cành cây kia nhất định rất quan trọng, Ngư Hi lại cứ thế nhẹ nhàng cắt đứt?
Cô nhất thời cảm thấy túi nho trong tay nặng ngàn cân.
Ngư Hi cắt xong, quay đầu, hoàng hôn rơi xuống nụ cười yếu ớt, phong thái tự nhiên tao nhã, cô đưa cây kéo cho đạo diễn Chu: "Đã cắt rồi ạ."
Bạch Vũ Đường chờ mưa to gió lớn đột kích.
Đạo diễn Chu nhận cây kéo: "Cô Ngư, đây là cái cô gọi học chút da lông?"
Ngư Hi vẫn cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn thẳng đạo diễn Chu, bình tĩnh từ tốn: "Vâng, đây chính là chút da lông cháu đã học."
Bạch Vũ Đường cắn môi: "Đạo diễn Chu, Hi Hi có lẽ không quá hiểu biết, chú đừng để ý, cháu..."
"Tại sao phải cắt cành này?" Đạo diễn Chu không để ý Bạch Vũ Đường, vẫn hướng về Ngư Hi hỏi.
Ngư Hi suy nghĩ vài giây, trả lời: "Trăng tròn ắt khuyết, nước đầy sẽ tràn, cành này quá mạnh mẽ, giờ đây nếu không tu bổ, những cành khác trên cây liền không có cách nào hấp thụ dinh dưỡng."
"Cái cây này, sớm muộn sẽ hỏng."
Đạo diễn Chu gật đầu: "Vậy theo ý cô Ngư, nên làm thế nào?"
Ngư Hi cười: "Cây sẽ chết, người vẫn sống, cây không làm được, người có thể hỗ trợ."
Bạch Vũ Đường đứng sau nghe hai người đối thoại, lùi lại một bước, bên tai nghe được thanh âm: "Vào đi."
"Tiểu Đường, mang chùm nho đi rửa chút."
Ngư Hi nhìn sang Bạch Vũ Đường, hai cô cười với nhau, Ngư Hi đi theo Chu Tử Minh vào nhà trước.
Trang trí phòng khách rất đơn giản, không có quá nhiều đồ đạc, song những bức tranh treo trên tường đều là đồ trân quý. Ngư Hi nhìn chăm chú một bức, cười: "Bức Vạn Thanh đồ này, bố cháu đã tìm kiếm nhiều năm, không ngờ lại ở chỗ đạo diễn Chu."
Đạo diễn Chu cũng không khách khí, rót một chén trà cho Ngư Hi: "Giả đấy, nếu có bút tích thật, tôi cũng không dám treo lên.
Ngư Hi gật đầu, nhấp trà.
Trên bàn có không ít cúp của Chu Tử Minh, có mấy cái Ngư Hi cũng biết.
"Lại đây ngồi." Chu Tử Minh nói với Ngư Hi: "Chúng ta nói về kịch bản."
Ngư Hi lập tức ngồi xuống cạnh ông, Bạch Vũ Đường vừa lúc mang nho đến, Chu Tử Minh vẫy tay: "Tiểu Đường cũng lại đây ngồi đi."
"Đọc kịch bản chưa?"
"Có ý kiến gì không?"
Hai người đều đã xem kịch bản, Bạch Vũ Đường chớp mắt mấy cái: "Rất hay ạ."
Ngư Hi rũ mắt: "Trừ việc quan hệ có chút loạn, còn lại rất hay ạ."
Chu Tử Minh bị lời thành thật của Ngư Hi chọc cười: "Cháu vẫn là người đầu tiên dám nói kịch bản của tôi loạn đấy."
"Trước kia tôi đã xem phim và phỏng vấn của cháu, cháu khá hợp với Triệu hậu giai đoạn sau."
Dù là khí chất, vẻ ngoài, hay thần thái, Ngư Hi đều phù hợp. Nhưng với tình huống trước mắt, không cần nói nhiều, nếu ông vẫn kiên trì để Ngư Hi làm nữ chính, bên đầu tư nhất định sẽ rút vốn, dư luận cũng sẽ tranh cãi. Ông không thích người khác dồn tất cả sự chú ý lên diễn viên, ông muốn người ta mê mẩn vì nội dung cốt truyện, vì bộ phim ấy, không phải vì người diễn.
Vì vậy, phim truyền hình của ông chưa bao giờ dùng lăng xê làm mánh lới.
Nhưng với tình huống trước mắt, nếu để Ngư Hi nhận vai chính, chắc chắn cư dân mạng sẽ chỉ tập trung vào phẩm hạnh cá nhân của cô ấy, ông không thích loại đầu đôi lẫn lộn thế này.
Trước đó nếu không phải Bạch Vũ Đường cố gắng lấy một cơ hội thử vai, ông cũng sẽ không cân nhắc đến Ngư Hi.
"Nhưng tình hình bây giờ, chúng ta cũng không cần nói gì thêm cũng đều hiểu được, nên nếu cháu muốn nhận kịch bản này, tôi cần diễn thử."
Ngư Hi ngước mắt, khuôn mặt giãn ra, đường nét xinh đẹp thoáng chốc thả lỏng, như vừa nãy khi ở vườn hoa, minh diễm động lòng người, cô cười: "Đạo diễn Chu nói đúng."
Diễn thử ở ngay tầng hai, Bạch Vũ Đường vẫn hết sức yên tâm với việc Ngư Hi khống chế nhân vật, chỉ cần cô ấy muốn, nhân vật nào cũng sẽ không tuột khỏi tay. Quả nhiên nửa tiếng sau, Ngư Hi cùng đạo diễn Chu từ trên tầng đi xuống.
Đạo diễn Chu tỏ ra tiếc hận.
Hạt giống tốt như vậy.
Lại chỉ có thể diễn vai phụ, không biết là may mắn hay bất hạnh.
Ngư Hi có vẻ thoải mái, thấy Bạch Vũ Đường nhìn mình, cô cong môi cười.
"Vậy đạo diễn Chu, chúng cháu không làm phiền chú nữa."
Bạch Vũ Đường nhìn Ngư Hi, cười: "Đạo diễn Chu khách khí quá, lát nữa Hi Hi phải quay cảnh đêm, chúng cháu không quấy rầy chú nữa."
Đạo diễn Chu gật đầu: "Được rồi, tôi tiễn hai cháu."
Một mực tiễn đến cửa, Ngư Hi nghiêng đầu nhìn cành cây bị mình cắt bỏ, bên cạnh là cành mới non mịn vươn lên, tươi xanh tràn trề sức sống.
Lên xe, Chung Thần lập tức hỏi: "Thế nào thế nào? Qua không Hi Hi?"
Ngư Hi nhìn dáng vẻ hồi hộp của cô, lắc đầu: "Không qua."
Chung Thần gục đầu xuống, nghe được Ngư Hi lại nói tiếp một câu: "Sao có thể không qua."
"Hơ?" Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu của Chung Thần lại dâng lên: "Qua?"
"Em nói Hi Hi là giỏi nhất mà! Thử vai thế này là chuyện nhỏ!"
"Tối nay chúng ta phải ăn mừng!"
Ngư Hi nhìn cô từ ủ rũ cụp đuôi lại sống dậy trong nháy mắt: "Ăn mừng cái gì?"
Chung Thần phấn khởi: "Đương nhiên là ăn mừng chị qua thử vai rồi!"
Ngư Hi nhìn sang Bạch Vũ Đường, tình cảnh mấy tháng nay như xẹt qua trước mắt hai cô, những ngày đêm thấp thỏm không yên không cách nào ngủ, bao nhiêu lần tìm tài nguyên bị lạnh lùng từ chối ngoài cửa, giờ đây cây khô đã gặp mùa xuân, lại là một khởi đầu mới.
Bạch Vũ Đường gật đầu: "Được."
"Chúng ta đi ăn mừng."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại chợt vang lên. Chung Thần và Ngư Hi nhìn qua, Bạch Vũ Đường nhìn tên người gọi trên điện thoại: "Ỷ Đồng, sao thế?"
"Ở đâu?"
Cô nhìn đồng hồ: "Được rồi, chờ chị năm phút, bọn chị đang ở gần đấy."
Nói xong cúp điện thoại, Chung Thần giật khóe miệng: "Đào Ỷ Đồng ạ?"
Bạch Vũ Đường gật đầu: "Em ấy chụp bìa tạp chí ở gần đây, vừa mới xong, xe gặp chút vấn đề, chúng ta đi đón em ấy."
Nói xong nhìn sang Ngư Hi.
Ngư Hi nhún vai: "Không vấn đề."
Giờ đây cô không còn địch ý như trước với Đào Ỷ Đồng, nhưng muốn ngay lập tức xóa bỏ mọi khúc mắc cũng không thực tế. Nên trên đường đi đón Đào Ỷ Đồng, cô không hề mở miệng, chỉ ngồi sát bên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn bên ngoài.
Đào Ỷ Đồng lên xe, nói cảm ơn: "Chị Bạch, may mà chị ở gần đây."
Cô vốn dĩ gọi cho Bạch Vũ Đường chỉ để báo xe hỏng, không đoán trước Bạch Vũ Đường ở ngay gần sẽ đến đón mình.
"Hi Hi, cậu cũng ở đây à."
Giọng nói vẫn như trước, Ngư Hi bội phục nhất điểm này của cô ấy, mặc kệ đang ở tình huống nào, xé mặt hay tranh cãi, cô ấy luôn có thể dùng thái độ này đối xử với cô.
Ngư Hi tự nhận mình không làm được, khẽ gật đầu: "Ừ."
Tiếng nói không nặng không nhẹ, miễn cưỡng xem như tiếp lời.
Đào Ỷ Đồng không để ý, chỉ nghiêng đầu nhìn Chung Thần bên cạnh: "Trợ lý Chung, chào buổi tối."
Chung Thần nhếch môi cười.
Bầu không khí trong xe thoáng chốc có chút lúng túng, Đào Ỷ Đồng như thể không nhận ra, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Không còn sớm, chị Bạch với mọi người đã ăn tối chưa?"
"Chúng tôi ---" Chung Thần đang muốn nói, lại phát hiện Ngư Hi nhìn mình, giọng cô lập tức chìm xuống.
"Vẫn chưa." Bạch Vũ Đường cười: "Em ăn chưa? Cùng đi đi."
Đào Ỷ Đồng: "Vâng."
"Hi Hi, cậu không để ý chứ?"
Ngư Hi nghiêng đầu, gương mặt cười như không cười, tiếng nói thanh thúy: "Tất nhiên không để ý."
Đào Ỷ Đồng rũ mắt: "Vậy là tốt rồi."
Xe lắc lư chạy trên đường, sắp tới gần công ty, Đào Ỷ Đồng nói: "Dừng ở đây đi."
"Em biết một nhà hàng có đặc sản rất ngon."
Bạch Vũ Đường nhìn sang Ngư Hi, thấy người nọ gật đầu, cô đáp ứng: "Ừ."
Bốn người xuống xe đi đến nhà hàng, trên đường, Bạch Vũ Đường hỏi chuyện Đào Ỷ Đồng chụp bìa tạp chí, hôm nay vì Ngư Hi nên cô không thể đi cùng, Đào Ỷ Đồng cũng không để ý, gật đầu: "Em hiểu mà."
"Vậy là Hi Hi đã thử vai qua rồi ạ?"
Bạch Vũ Đường cười: "Qua rồi."
Như thể nhìn thấy dáng vẻ Đông Sơn tái khởi của Ngư Hi, Bạch Vũ Đường vui sướng đầy mặt.
Gương mặt căng thẳng của Ngư Hi cũng thoáng dịu xuống.
Vào phòng bao, các cô gọi vài món đặc sắc, Đào Ỷ Đồng nhìn điện thoại: "Hơn tám giờ."
Cô đặt điện thoại xuống, hỏi: "Chị Bạch, em có thể gọi thêm một người đến đây không?'
Bạch Vũ Đường rót trà cho mọi người: "Ai thế?"
Đào Ỷ Đồng cong môi, còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng Ngư Hi hỏi: "Là Giang tổng sao?"
Giọng nói lạnh lẽo thâm trầm.
Đào Ỷ Đồng gật đầu: "Ừ."
Ngư Hi ngước mắt nhìn cô: "Vậy cô Đào không cần gọi."
"Tôi đã nhắn tin cho cậu ấy, cậu ấy sẽ lập tức đến."
Ánh mắt Đào Ỷ Đồng lóe lên kinh ngạc: "Cậu --- nhắn tin?'
Ngư Hi ung dung: "Tôi nhắn tin cho bạn gái mình."
"Có vấn đề gì sao?"
Lời nói rơi xuống, đôi đũa của Bạch Vũ Đường đập vào bát, phát ra âm thanh giòn tan.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Vũ Đường: Chức quản lý này, tôi không muốn làm nữa!
Mạnh Hân: Bình tĩnh, hai người kia cũng không đột nhiên kết hôn, cô còn là người cuối cùng biết.
Đồng Duyệt: Bình tĩnh, hai người kia cũng không lén lút kết hôn từ lâu, cô còn xào CP trước mặt bà chủ.
Bạch Vũ Đường:...
(Mạnh Hân: Hôn Hôn Buồn Ngủ; Đồng Duyệt: Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT