Trên đường trở về cùng Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi nhận được điện thoại từ Hồ Tiểu Tĩnh. Hẳn là Hàn Nghi Tư đã nói cho cô ấy, Hàn Nghi Tư phủ đầu bằng một loạt câu hỏi. Ngư Hi đối với người ngoài cường thế không thôi, nhưng đối với hai cô bạn thân này luôn rút quân lặng lẽ, tùy ý bị mắng.
Trên đường đi có thể nghe thấy cô không ngừng hạ giọng: "Biết, tôi biết mà."
"Đâu có, chờ tôi về tìm cậu."
"Cậu nói bậy gì đấy!"
Gương mặt giấu trong khẩu trang ửng đỏ, vốn dĩ uống rượu đã thấy hơi chóng mặt, giờ bị hai người liên tiếp dạy dỗ, cô đã có chút đau đầu. Giang Tĩnh Bạch đi bên cạnh thấy vậy, đưa tay: "Cho mình đi."
"Hả?" Ngư Hi ngước lên, vẻ mặt mờ mịt, nhẹ nhàng chớp mắt, Giang Tĩnh Bạch nắm chặt bàn tay buông bên người, thanh âm trầm khàn nói: "Cho mình điện thoại, để mình nói."
Ngư Hi cắn môi, rũ mắt, Giang Tĩnh Bạch đã nhận lấy điện thoại từ trên tay cô.
"Ngư Hi, cậu thật sự thấy sẹo lành nên quên đau à, cậu không nhớ trước kia đã ôm tôi với Hàn Nghi Tư khóc lóc thảm thiết thế nào đúng không? Nếu lần này Giang Tĩnh Bạch lại phụ cậu, lại chẳng chào mà đi, tôi xem cậu..."
"Tôi sẽ không." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời, đứng trước mặt Ngư Hi, giọng nói trầm thấp mà mãnh liệt: "Tôi sẽ không chẳng chào mà đi, cảm ơn cậu, Tiểu Tĩnh, Ngư Hi mấy năm này, vẫn luôn có các cậu chăm sóc, cảm ơn."
Hồ Tiểu Tĩnh đột nhiên được nghe cảm ơn liền bị nghẹn họng, một tràng dài trách mắng chưa thành lời cũng không biết phải nói tiếp thế nào, cô cắn răng: "Quên đi, mặc kệ hai cậu!"
Giang Tĩnh Bạch nghe được tức giận trong lời cô ấy, cúi đầu, điện thoại đặt bên tai hơi nóng, cô biết Hồ Tiểu Tĩnh có ý tốt, cũng biết cô ấy thật lòng nghĩ cho Ngư Hi, vậy nên giờ đây cô không lên tiếng, dù cam đoan một vạn lần cũng vô dụng.
Cô không nói gì, đợi đầu bên kia cúp máy liền trả lại điện thoại cho Ngư Hi.
Khiến Giang Tĩnh Bạch bị mắng cả buổi tối, Ngư Hi cũng có chút ngại ngùng, cô nhận điện thoại, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng để ý, Tiểu Tĩnh và Tư Tư..."
"Mình biết." Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, chân mày hiện ra dịu dàng, ánh mắt lưu luyến: "Hai cậu ấy quan tâm cậu, mình không để ý."
Ngư Hi gật đầu, cầm chặt điện thoại trên tay. Hai người đã đi đến cửa khách sạn. Vào thang máy, Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Muốn lên ngồi một lát không?"
"Không cần." Ngư Hi tháo khẩu trang cùng mũ: "Hôm nay ghi hình cả ngày, hơi mệt, tôi về nghỉ trước."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ừa."
Dứt lời, thang máy cũng đến nơi, cửa từ từ mở ra, Ngư Hi đang chuẩn bị ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch lại nói: "Ngày mai, mình đợi cậu trên máy bay."
Giống như ám hiệu ngầm để hẹn gặp nhau, Ngư Hi không hiểu vì sao mỉm cười, ho khẽ, không nhẹ không nặng đáp lại một tiếng ừ.
Cửa thang máy đóng lại, Ngư Hi mới cất bước đi về phòng.
Cửa mở ra, bên trong tối om, Ngư Hi đứng ở cửa không nhúc nhích, cô đưa tay bật công tắc đèn, bật hai lần cũng không thấy gì?
Mất điện?
Sao có thể.
Chẳng lẽ đường điện bên trong bị hỏng?
Ngư Hi đứng ở cửa chưa tiến vào, lấy điện thoại mở đèn pin, ánh sáng quét đến sô pha đang có người ngồi, cô lùi về sau một bước, kêu: "Cô Liễu?"
Liễu Ngọc Dao đang chơi điện thoại, nghe được tiếng gọi liền quay đầu, ánh sáng màn hình chiếu lên mặt, có một loại cảm giác u ám, Ngư Hi cầm chặt điện thoại trong tay: "Đèn..."
Liễu Ngọc Dao tắt điện thoại, bên trong lại tối om, ngay cả rèm cửa cũng đóng kín mít, gió còn không thể vào, đừng nói là ánh sáng.
"Quên nói với cô, tôi sợ sáng."
"Nếu đêm thấy ánh sáng, tôi sẽ ngủ không ngon, vừa nãy gọi người của khách sạn ngắt điện phòng chúng ta rồi."
"Cô sẽ không để ý chứ?"
Ngư Hi nghe vậy cầm chặt điện thoại, đang định lên tiếng, bỗng chốc nghĩ đến điều gì, cô khẽ gật đầu: "Tất nhiên không để ý."
"Chỉ cần cô Liễu không ngại là được."
Liễu Ngọc Dao cười: "Tôi đương nhiên là không."
Cô vẫn đang chờ Ngư Hi khóc lóc thảm thiết cầu xin mình mở điện, ai ngờ Ngư Hi nói tiếp: "Nếu cô Liễu đã không ngại, chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Trong bóng tối, Liễu Ngọc Dao bị sặc nước miếng, cô ho khan mấy tiếng: "Tôi còn muốn lên mạng, cô tự nghỉ đi."
Ngư Hi rất nghiêm túc: "Nhưng tôi sợ."
Liễu Ngọc Dao: "Cô sợ thì liên quan gì đến tôi?"
Ngư Hi tiến vào phòng khách một bước, đèn pin chiếu vào Liễu Ngọc Dao: "Đương nhiên là có liên quan đến cô Liễu."
"Vì cô Liễu không thể thấy ánh sáng, nên tôi không thể bật đèn, cô nói có liên quan không?"
Liễu Ngọc Dao hơi lớn tiếng: "Cô mới không thể thấy sáng!"
Nói xong đặt mông ngồi xuống sô pha: "Dù sao tôi cũng sẽ không vào phòng!"
Ngư Hi lại tiến vào trong mấy bước, khống chế nỗi sợ đột ngột dâng lên trong lòng, quay đầu lại đóng cửa, bàn tay cầm điên thoại khẽ run rẩy, suýt nữa không giữ chắc. Cô hít sâu một hơi, quay đầu, bình tĩnh nói: "Vậy cũng được, chúng ta liền ở bên ngoài."
"Cô Liễu, quên nói với cô, lúc sợ tôi đặc biệt thích bám người."
Liễu Ngọc Dao xù lông: "Cô định làm gì!"
Rồi nhảy dựng lên từ trên sô pha: "Đừng đến đây!"
Dưới ánh đèn pin, sắc mặt Ngư Hi vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút vô tội: "Cô Liễu vừa mới nói không ngại, tôi thế này là phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi, cũng giống như cô Liễu sợ sáng, cô đừng nghĩ quá nhiều."
Đừng nghĩ quá nhiều?
Liễu Ngọc Dao thấy đối phương ngày càng đến gần, sao có thể không nghĩ nhiều, cô còn đứng lên sô pha, cúi đầu nhìn Ngư Hi, dưới ánh sáng, đường nét của Ngư Hi đặc biệt rõ ràng, ngay cả đôi mắt cũng sắc sảo hơn hai phần so với ngày thường, rất bình tĩnh, không sợ hãi như cô tưởng, ngược lại thật ung dung tự nhiên.
Ngư Hi lại đến gần thêm một bước, Liễu Ngọc Dao ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, giống như mùi nồng đậm của trà sữa.
Thối muốn chết!
Liễu Ngọc Dao thầm mắng trong lòng, cô sẽ không ngủ qua đêm ở khoảng cách gần Ngư Hi như vậy.
Không thì điên mất!
Ngư Hi lại không như cô mong muốn, vẫn ép sát từng bước: "Cô Liễu, cô có thể hiểu chứ?"
Hiểu cái em gái cô!
Liễu Ngọc Dao lập tức lấy điện thoại gọi cho khách sạn.
"Bật điện, bây giờ!"
Vài phút sau, đèn phòng khách sáng lên, Ngư Hi gật đầu tươi cười: "Cô Liễu hết sợ sáng rồi?"
Liễu Ngọc Dao giật khóe miệng: "Mặc kệ cô!"
Nói xong nhảy xuống từ trên sô pha, bước dép lê vào phòng. Cửa bịch một tiếng đóng lại, Ngư Hi ở phía sau thở phào.
Đêm nay hai cô không ngủ cùng phòng. Ngư Hi ôm chăn gối nằm trên sô pha, lật qua lật lại không ngủ được. Trước mắt cô hiện lên một khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đang từ từ đến gần mình, ánh mắt sáng rực, tình cảm cực nóng bỏng cuồn cuộn ập đến.
Trái tim Ngư Hi đập nhanh hơn, cô không kìm được đặt tay lên bờ môi mềm mại, cảm giác ngọt ngào từ đầu ngón tay lan đến trong ngực, từng chút từng chút, nuốt chửng cô.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại chợt rung lên, cô cúi đầu nhìn, thấy người mình vừa nghĩ đến gửi tin nhắn.
--- Ngủ ngon.
Ngư Hi không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hai chữ kia thật lâu, cuối cùng cắn môi, trở mình trên sô pha. Thời gian tích tắc chầm chậm trôi đi. Không biết qua bao lâu, cô lại lấy điện thoại, gửi hai chữ cho Giang Tĩnh Bạch.
--- Ngủ ngon.
Một đêm không yên giấc, ngày hôm sau trời tờ mờ sáng Ngư Hi đã tỉnh, bị chuông điện thoại đánh thức, cô từ ghế sô pha ngồi dậy, cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình đang phát sáng, phía trên nhấp nháy hai chữ.
"Chị Bạch." Ngư Hi vừa tỉnh ngủ, giọng nói lười biếng hơi khàn, không thanh thúy như lúc thường.
"Sao thế ạ?"
Bạch Vũ Đường nhìn đồng hồ trước mắt: "Vừa dậy à?"
Ngư Hi chớp mắt mấy cái, chụp hai má: "Vâng."
"Vậy em đi rửa mặt trước đi, lát nữa xem Weibo."
Một câu khiến Ngư Hi không còn ý định vào phòng vệ sinh, cô cúi đầu mở Weibo trên điện thoại, nhìn thấy tin nóng: Ngư Hi thất thố khóc tại chương trình?
Cô ấn vào tin tức, thấy blogger này phân tích rằng, Ngư Hi vì gần đây không được đóng phim, cảm thấy quá áp lực, mới dẫn đến việc khi ghi hình cho chương trình đã thất thố khóc lên, hơn nữa còn phân tích cặn kẽ tình hình trước mắt của cô.
Ngư Hi giật giật khóe miệng, đầy màn hình chỉ nói bậy nói bạ.
Tổ chương trình tung clip, đoạn cô khóc bị biên tập không đầu không đuôi, còn có mấy dấu chấm hỏi thật lớn phối hợp cùng. Diêu Thanh đứng ở cửa phòng, dường như không dám đến gần cô. Hình ảnh này bị cắt ra, dưới Weibo chính thức lập tức ầm ĩ.
Người hâm mộ của cô nghe tiếng gió liền nhanh chóng xông đến Weibo chính thức đòi lời giải thích.
--- Sao Ngư Hi lại khóc? Chuyện gì đã xảy ra? Không có người phụ trách đứng ra nói chuyện ư?
--- ĐM Ngư Hi của tôi làm sao?
--- Tôi có một người bạn làm trong chương trình, nghe nói là liên quan đến Liễu Ngọc Dao, hình như hai người cãi nhau.
Ngư Hi đọc đến đây tặc lưỡi một tiếng, mỗi lần lên hot search đều không thể thiếu những người bạn này đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên lời này vừa xuất hiện, bình luận dưới Weibo lập tức chuyển hướng.
--- Liễu Ngọc Dao à, không phải cái chị trước kia luôn ôm đùi Ngư Hi sao?
--- Lại đến ăn vạ, đúng là không vạ không vui.
--- Xin đừng ăn vạ Dao Dao của chúng tôi, cảm ơn, không cần.
Tất nhiên fans lý trí cũng không vắng mặt.
--- Chính chủ chưa tỏ thái độ, xin đừng tùy tiện lan truyền tin đồn này. Dao Dao và Ngư Hi là bạn rất thân, xin đừng tùy tiện đoán mò.
--- Đúng thế! Fans Hi Hi chúng tôi hy vọng hai chị sẽ vui vẻ ghi hình cùng nhau, xin đừng đi lệch hướng!
--- Ai lệch hướng, mắt cậu mù sao, không thấy Ngư Hi khóc à?
Tranh cãi nổ ra là không thể tránh khỏi. Ngư Hi biết rõ đây là kịch bản các chương trình thường dùng, trước đây cô cũng từng dùng khi chụp tạp chí, thật sự không lạ gì. Nhưng nhìn thấy trên Weibo có nhiều người ủng hộ mình như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Tranh cãi vĩnh viễn không có kết quả, chỉ làm sức nóng càng lên cao, dưới chủ ý của tổ chương trình, clip của Weibo chính thức vọt thẳng lên hot search, mấy chủ đề như vì sao Ngư Hi khóc lập tức xuất hiện. Đến khi Ngư Hi xuống ăn sáng liền thấy mọi người đều yên lặng nhìn mình.
Cô cười: "Sao thế?"
Trường Nhạc Nhạc nghênh đón cô: "Chị Hi, đến đây ăn sáng đi."
Mọi người đều quan tâm săn sóc, đến khi lên xe còn che chở gấp đôi. Diêu Thanh muốn nói chuyện cùng Ngư Hi mấy lần, nhưng mỗi lần va phải ánh mắt của Ngư Hi, hai cô đều chỉ nhìn nhau cười, rốt cuộc không nói lời nào.
Thời gian ghi hình vẫn còn nửa ngày, nội dung cũng không còn biến thái như trước đấy. Ngư Hi đi theo tổ chương trình cả một buổi sáng, không chỉ chạy qua chạy lại tìm đồ mà còn phải đạp xe đi khắp công viên. Đến hơn mười giờ, hoạt động của tập một kết thúc. Mọi người nhận một cuộc phỏng vấn riêng nho nhỏ. Ngư Hi được hỏi vì sao lại khóc trong chương trình, cô rất bình tĩnh nói lại sự thật --- "Sợ tối."
Ngay cả anh trai quay phim nghe thấy cũng nhịn không được bật cười. Diêu Thanh cũng đoán được phản ứng của người xem.
Nhưng sức nóng thì vẫn phải duy trì, vậy nên sau khi tung đoạn clip kia, tổ chương trình cũng không xuất hiện, kể cả khi fans của Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao sắp san bằng Weibo của họ, Weibo chính thức cũng không ngoi đầu lên, càng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
Toàn bộ ghi hình kết thúc lúc mười hai giờ. Liễu Ngọc Dao được đón thẳng đi chạy thông cáo tiếp theo. Vương Ngữ Xuân và Chu Hiểu cũng phải quay phim, thu dọn một chút liền đi. Diêu Thanh hỏi Ngư Hi có muốn về cùng tổ chương trình, Ngư Hi uyển chuyển từ chối, thoái thác còn có việc, sẽ tự mình về.
Diêu Thanh cũng không miễn cưỡng. Ngư Hi về khách sạn, Trương Nhạc Nhạc đi theo cô, vò đầu: "Chị Hi."
Ngư Hi quay lại, đưa tay: "Bút đâu?"
Trương Nhạc Nhạc lập tức phấn khởi lấy giấy bút từ trong túi đưa cho Ngư Hi, còn nói thêm mấy câu. Ngư Hi thản nhiên viết xong đưa lại, Trương Nhạc Nhạc cười tươi: "Cảm ơn chị Hi."
"A với cả, chị đừng để ý chuyện trên Weibo, đều là hiệu ứng chương trình thôi."
Vẫn biết an ủi mình, Ngư Hi gật đầu: "Cảm ơn."
Hai người trò chuyện ngắn gọn xong, Trương Nhạc Nhạc liền ôm chữ ký đặc biệt rời đi. Khi Ngư Hi trở lại khách sạn, Chung Thần đang đứng bên cửa. Vì Ngư Hi ở cùng phòng với Liễu Ngọc Dao, Chung Thần cũng không dám đi vào dọn đồ sớm. Thấy Ngư Hi trở về, cô liền nghênh đón: "Hi Hi."
"Chị mệt không?"
Ngư Hi mở cửa đi vào, ngồi xuống sô pha: "Rất ổn."
Chung Thần vào theo: "Em dọn đồ trước nhé?"
"Hay gọi bữa trưa trước cho chị?"
Ngư Hi ngẫm nghĩ vài giây: "Lát nữa đi."
Nói rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch: Xong rồi.
Giang Tĩnh Bạch nhắn lại rất nhanh: Đã đặt vé máy bay, mình đến đón cậu?
Ngư Hi cắn môi: Trực tiếp gặp ở sân bay đi.
Giang Tĩnh Bạch trả lời ngắn gọn: Ừa.
Ngư Hi không ăn trưa, đợi Chung Thần dọn đồ xong liền chạy thẳng đến sân bay. Chung Thần không nghĩ được vì sao cô ấy lại bỗng nhiên sốt ruột muốn về, cơm cũng không ăn.
Mãi đến khi lên máy bay lại nhìn thấy Giang tổng và trợ lý Tiếu đột nhiên xuất hiện, cô mới bất chợt hiểu ra điều gì.
Chung Thần ngoan ngoãn ngồi xuống, lần này không liên tục nhìn về chỗ Ngư Hi, ánh mắt chỉ đảo quanh trợ lý Tiếu ngồi cạnh mình.
Trợ lý Tiếu nhận ra ánh mắt khác thường của cô, nghiêng đầu cười: "Trợ lý Chung, thật trùng hợp."
Chung Thần giật khóe miệng.
Đúng là trùng meo hợp.
Nhưng chuyện riêng của Ngư Hi, cô cũng không dám hỏi, chỉ kìm nén tâm tình len lén nhìn Ngư Hi, đột nhiên đụng phải ánh mắt Giang Tĩnh Bạch nhìn qua, Chung Thần lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi ngay ngắn.
Ngư Hi mệt mỏi nửa ngày, không có khẩu vị: "Không muốn ăn."
Giang Tĩnh Bạch nhìn quầng thâm dưới mắt cô, gật đầu: "Muốn ngủ một lát không?"
"Ừ." Ngư Hi đồng ý rất nhanh, cô đắp kín tấm chăn mỏng, kéo thấp mũ trên đầu, che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, không đeo khẩu trang, dưới vành mũ chính là đôi môi mềm mại. Giang Tĩnh Bạch nhìn một lát, đưa tay giúp cô đắp kín chăn.
Ngư Hi cảm thấy tư thế dựa vào ghế không quá dễ chịu, cô nhích người, nghiêng đầu, tựa vào vai Giang Tĩnh Bạch.
Thân mình Giang Tĩnh Bạch phút chốc cứng đờ, chỉ cảm thấy bên mình là một cục mềm mại. Hình như Ngư Hi ngủ rồi. Giang Tĩnh Bạch không dám cử động cánh tay, chỉ yên lặng duy trì tư thế này. Vẫn là một lúc lâu sau, Ngư Hi nói: "Đừng cứng đơ như thế, dựa vào không thoải mái.
Tiếng hờn dỗi nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng của Ngư Hi khẽ mở: "Thả lỏng ra."
Cô từ từ thả lỏng người.
Ngư Hi hôm qua đã mệt mỏi cả ngày, đêm cũng ngủ không ngon. Sợ Liễu Ngọc Dao nửa đêm lại tắt đèn, nên cứ nửa tiếng cô lại tỉnh một lần, tay cũng cầm chặt điện thoại không buông. Cũng may chỉ là cô nghĩ nhiều, Liễu Ngọc Dao không ra khỏi phòng, đến sáng khi cô chuẩn bị xuống lầu, phòng ngủ mới có động tĩnh.
Một đêm gần như không ngủ, sáng lại đi ghi hình, nói không mệt mỏi là giả, nên Ngư Hi dựa vào Giang Tĩnh Bạch không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ say.
Hơi thở ổn định, ngực phập phồng đều đều. Vốn dĩ đang dựa trên vai Giang Tĩnh Bạch, Giang Tĩnh Bạch lại cân nhắc tư thế này ngủ sẽ không thoải mái, cô nâng thanh ngăn giữa hai ghế lên, ôm nửa thân mình Ngư Hi, để cô ấy ngủ trên hai chân mình, chiếc mũ vẫn che khuất nửa khuôn mặt, dưới vành mũ là đôi môi khẽ mím. Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nhìn đôi môi người kia, mấy giây sau, cô đưa đầu ngón tay vuốt ve bờ môi của Ngư Hi, rất mềm, rất thơm.
Ngư Hi ngủ một giấc khá lâu, máy bay hạ cánh mới bị đánh thức, cô nhìn tư thế của hai người cũng không nói gì, chỉ rất tự nhiên hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Hai người lên máy bay lúc một giờ, hiện tại vẫn chưa đến hai giờ, Giang Tĩnh Bạch nói: "Có phải đến đoàn phim không?"
"Mình đưa cậu đi."
Ngư Hi lắc đầu: "Chiều không có cảnh quay, tôi về nhà."
Giang Tĩnh Bạch thấy cô đứng dậy cũng đứng lên theo: "Tốt quá, đi cùng nhau đi."
Ngư Hi ấp úng: "Cậu cũng về nhà?"
Giang Tĩnh Bạch cụp mắt: "Về lấy ít tài liệu."
Ngư Hi:...
Hai người một trước một sau đi ra sân bay. Fans của Ngư Hi không biết cô bay chuyến mấy giờ, chỉ biết hôm nay cô sẽ về, nên có không ít người đến ngồi canh, hơn nữa bài Weibo lúc sáng càng làm họ lo lắng, luôn dán mắt nhìn chằm chằm vào bảng thông báo các chuyến bay đến từ thành phố A.
Ngư Hi vừa xuất hiện đã bị nhận ra, dù cô đã mặc áo khoác dài, đeo khẩu trang đội mũ rộng, vừa đi qua đã nghe được người hâm mộ gọi to: "Ngư Hi!!"
"Hi Hi!!! A a a, là Hi Hi!"
"Ngư Hi Ngư Hi!"
Toàn bộ fans giơ các loại bảng vây quanh, nhiều người còn đeo máy ảnh trên cổ, thân thiết an ủi: "Hi Hi chị không sao chứ?"
"Hi Hi chị khỏe không?"
"Hi Hi sao chị lại khóc trong chương trình?"
Dưới sự trợ giúp của nhân viên, Ngư Hi từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với người khác, nhưng giọng nói chân thành và ánh mắt của người hâm mộ đã truyền sang cô. Nhớ đến chuyện các fans của mình xung phong nhảy vào bẫy, Ngư Hi không khỏi cảm động. Cô đứng giữa sảnh lớn, cởi mũ tháo khẩu trang, mái tóc dài rơi xuống lay động sau lưng, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt thanh tú, để đường nét hiện rõ ràng, Ngư Hi mỉm cười, trấn an: "Mình không sao, mình rất ổn."
Bóng hình rực rỡ như bước trên ánh đèn, cô đứng trước mặt mọi người, khí chất xuất trần khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Người hâm mộ tại hiện trường nháo nhào suýt nữa phá tan nóc sảnh.
"A a a a a a a!!!!!"
"Ngư Hi!!!"
"Hi Hi a a a!!"
Tiếng la hét vang lên không ngừng, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Ngư Hi không ngụy trang lại, cô đi tới cửa, quay lại nói với những người phía sau: "Mọi người đi về cẩn thận."
Giọng nói dịu dàng, tư thế phóng khoáng, từng cử chỉ đều có vẻ cao mà không ngạo. Các fans đã sớm bị mê mệt đầu óc, căn bản không nghe được cô nói gì, cứ thế gật đầu lia lịa.
Ngư Hi nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của họ chỉ cười, không nói gì, đi lên xe bảo mẫu.
Xe bảo mẫu đi một vòng quanh sân bay, cuối cùng dừng trước một con ngõ. Ngư Hi đi xuống, lên một chiếc xe màu đen khác.
Giang Tĩnh Bạch ngồi ở ghế sau, thấy Ngư Hi lên liền dịch sang bên cạnh một chút, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi máy tính bảng. Đến khi Ngư Hi ngồi xuống mới thấy người bên cạnh hỏi: "Hôm qua cậu khóc sao?"
Ngư Hi ho khẽ, không trả lời. Giang Tĩnh Bạch dựng tấm ngăn, ngay lập tức hàng ghế sau chỉ còn lại hai cô.
"Sao không nói với mình?"Giọng nói hơi thấp nhưng vẫn bình tĩnh, Ngư Hi lại mơ hồ nghe thấy có chút không vui, cô ngước mắt: "Quên mất."
Nói xong lại bổ sung: "Cũng không phải chuyện to tát gì."
Ánh mắt Giang Tĩnh Bạch vẫn nhìn chằm chằm máy tính bảng như cũ. Sáng nay Ngư Hi đi ghi hình, cô ở trong phòng xử lý công việc, mãi đến khi xuống máy bay, đi qua sân bay nghe được người hâm mộ nói về chuyện cô ấy khóc, cô mới cau mày, bảo trợ lý Tiếu đi tìm hiểu sự việc.
Trợ lý Tiếu trực tiếp đưa máy tính bảng cho cô.
Giang Tĩnh Bạch đến đây mới biết hôm qua cô ấy khóc ở hiện trường ghi hình.
Hơn nữa, buổi sáng khóc, buổi trưa hai người ăn cùng nhau, cô ấy không nói, buổi tối gặp nhau, cô ấy cũng không nói. Giang Tĩnh Bạch cầm chặt góc máy tính bảng, gương mặt nghiêm nghị, giọng nói cũng căng thẳng: "Lần sau ---"
"Lần sau nói với mình được không?"
Ngư Hi nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, ngẫm nghĩ vài giây: "Có lần sau thì nói."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, không nói gì thêm.
Xe đến chung cư rất nhanh. Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch cùng xuống. Chung Thần định đi cùng, nhưng bị trợ lý Tiếu gọi lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng hình đi vào thang máy.
Ngủ được một giấc trên máy bay, tinh thần của Ngư Hi đã khôi phục không ít, nhưng thể lực vẫn chưa trở lại, vào thang máy chưa được hai phút bụng đã đói kêu ọt ọt. Cô ngượng ngùng ôm bụng. Giang Tĩnh Bạch nghe được thanh âm, lên tiếng: "Đi với mình."
Nói xong liền nắm cổ tay Ngư Hi. Đầu ngón tay Giang Tĩnh Bạch lạnh lẽo, hơi dùng sức, Ngư Hi liền đi theo cô. Giang Tĩnh Bạch dẫn cô ấy vào nhà, đi đến mở tủ lạnh: "Cậu muốn ăn gì?"
Ngư Hi bước tới nhìn đồ đông lạnh ngập đầy trong tủ, cười lên: "Gì cũng được."
Sợ Giang Tĩnh Bạch đồ ngốc này lại lăn lộn trong bếp, Ngư Hi nói thêm: "Sủi cảo cũng được."
Giang Tĩnh Bạch đặt cặp văn kiện xuống: "Vậy đợi mình chút."
Ngư Hi ngồi xuống sô pha đợi cô. Cách đó không xa, hai chiếc vali đang đặt cạnh nhau, làm thành một đôi.
Giang Tĩnh Bạch làm rất nhanh. Mười lăm phút sau, trước mặt Ngư Hi đã có hai bát canh sủi cảo. Nước canh đen như mực, còn có thể ngửi thấy mùi dấm nhàn nhạt. Ngư Hi nhận đôi đũa cô đưa tới, chọc vào sủi cảo, lập tức có nước vàng óng ánh chảy ra ngoài vỏ, mùi thịt tràn ngập trong không khí.
Ngư Hi cúi đầu ăn một miếng, hương vị vừa đủ.
Giang Tĩnh Bạch ngồi đối diện nhìn cô, ánh mắt trầm lắng. Ngư Hi cúi đầu, miệng nhỏ cắn sủi cảo. Phòng khách nhất thời yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi qua, làm cả căn phòng ấm áp.
Chuông điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh này. Giang Tĩnh Bạch cầm điện thoại lên, ánh mắt vẫn không quên nhìn Ngư Hi, nhận máy: "A lô."
Đầu bên kia là trợ lý Tiếu.
Giang Tĩnh Bạch nghe cô ấy nhắc đến tên một người, rũ mắt: "Tôi đã biết, tôi sẽ đến ngay."
Giọng nói đột nhiên thay đổi. Ngư Hi nghe được thanh âm của cô, động tác cũng dừng lại một chút, ngay sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì tiếp tục ăn, rất nhanh liền no bụng, hai bát canh đã ăn hết một nửa.
"Ăn nữa không?" Giang Tĩnh Bạch nhìn cái bát không hỏi cô, Ngư Hi lắc đầu: "Đủ rồi."
"Vừa nãy là trợ lý Tiếu gọi cho cậu?"
Giang Tĩnh Bạch không nói dối, gật đầu: "Ừ."
Ngư Hi lại hỏi: "Cô ấy nói với cậu chuyện gì?"
Giang Tĩnh Bạch bình thản dọn bát đũa trước mặt cô, đứng dậy đi đến phòng bếp, lúc quay lại mới trả lời: "Không có gì, nói ở công ty có một vị khách đang đợi mình."
Ngư Hi suy tư: "Là mẹ tôi phải không."
Giang Tĩnh Bạch không nghĩ Ngư Hi chỉ dựa vào cuộc đối thoại ngắn ngủi đã có thể biết là Thịnh Nhàn, cô cũng không nói dối, gật đầu: "Ừ."
Ngư Hi đứng dậy: "Tôi đi với cậu."
"Không cần." Giang Tĩnh Bạch nhìn cô: "Cậu đi ghi hình đã rất mệt rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Chuyện công ty, mình sẽ xử lý tốt."
Ngư Hi hé miệng, nhìn ánh mắt kiên định tràn đầy tự tin của cô ấy, cô cắn môi: "Thật sự không cần tôi đi cùng?"
Giang Tĩnh Bạch chầm chậm lắc đầu, đứng nhìn Ngư Hi, rũ mắt: "Chuyện của công ty, cậu không cần lo lắng."
"Chuyện của chúng ta."
"Ngư Hi, mình có thể hỏi, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì không?"
Ngư Hi nghe được vấn đề này, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, khi nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch hồi hộp lặng lẽ nắm chặt tay, còn có thân mình cứng đờ của cô ấy lúc trên máy bay, cô hiểu rõ.
"Nếu tôi nói không có quan hệ gì thì sao?"
Lời của Ngư Hi khiến Giang Tĩnh Bạch căng thẳng hơn, thanh âm rất thấp, giọng điệu lại mạnh mẽ: "Mình sẽ tiếp tục theo đuổi cậu."
"Nếu có quan hệ?"
Giang Tĩnh Bạch ngước lên: "Mình sẽ ôm cậu."
Lời nói thẳng thắn khiến gò má Ngư Hi ửng đỏ, vành tai diễm lệ. Cô gật đầu, tiến hai bước lại gần Giang Tĩnh Bạch, chủ động giang tay ôm người kia, cảm nhận thân thể kia cứng đờ, cô vỗ về lưng cô ấy, tiếng nói rất cạn rất nhẹ, lại như tiếng sấm vang lên bên tai Giang Tĩnh Bạch.
"Mình như bây giờ."
"Cậu nói có quan hệ, hay là không quan hệ?"
Giang Tĩnh Bạch không nói gì, chỉ đưa hai tay ôm lấy cô, ôm thật chặt, hận không thể kéo người ấy vào trong mình, cùng mình hòa làm một thể.
- -------
Gương vỡ đã lành. Vui quá vui quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT