Ngư Hi ngủ một giấc không tệ, lần trước vì Giang Tĩnh Bạch trở về, cô làm việc nghỉ ngơi hỗn loạn mấy ngày, cũng điều chỉnh lại được rất nhanh, trò chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch mấy câu liền nghiêng mình ngủ say rồi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng hít thở đều đặn kéo dài, Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm đèn ngủ hồi lâu, nghiêng đầu, đưa tay cẩn thận từng li từng tí vén rèm lên, xuyên qua khe hở nhìn góc nghiêng của Ngư Hi.
Không còn thần thái kiêu căng, không còn vẻ mặt lạnh lùng, khi nhắm mắt lại, khí chất của cô ấy dịu dàng hơn rất nhiều, tay Giang Tĩnh Bạch dùng sức, rèm được vén lên cao hơn, cô nhìn thấy Ngư Hi kẹp chăn giữa hai chân, trước ngực cũng ôm một cục, trên người còn mặc bộ đồ ngủ phim hoạt hình như trẻ con, thoạt nhìn không giống người lớn hai mươi mấy tuổi, ngược lại, giống như khi các cô còn đi học.
Giang Tĩnh Bạch nhớ rõ, trước kia Ngư Hi không chọn quần áo sặc sỡ, có thể vì cô ấy vốn đã xinh, tùy tiện mặc gì cũng rất đẹp.
Nhưng cô ấy không biết điều đó, mỗi ngày đều tự khen mình là tiên nữ hạ phàm, nhưng với cô, Ngư Hi lại là nàng yêu tinh đã vô tình bước chân vào cuộc sống của mình.
Làm cho cuộc sống buồn tẻ của cô được tô thêm sắc màu.
Chỉ tiếc, cô không thể nắm tay nàng yêu tinh, đã để mất nàng từ lâu rồi.
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu.
Ngư Hi chôn nửa mặt trong chăn, nửa thân mình lộ ở bên ngoài, nhiệt độ trong phòng hơi thấp, đôi mi thanh tú của Giang Tĩnh Bạch nhăn lại, lo lắng cô ấy ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh.
Vài phút sau, cô xuống giường đi đến bên cạnh Ngư Hi, đưa tay thử kéo chăn, cô ấy lại ôm rất chặt, sợ làm Ngư Hi tỉnh, cô cũng không dám dùng sức.
Đang chuẩn bị qua sô pha lấy tấm chăn khác, Ngư Hi liền trở mình, nằm thẳng trên giường, chăn bị đạp sang một bên, vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch có chút bất đắc dĩ, cúi lưng đắp lại chăn lên người Ngư Hi.
Ngư Hi ngủ rất say, không bị động tác của Giang Tĩnh Bạch làm giật mình.
Đắp chăn đàng hoàng xong, cô ngồi xuống mép giường, cúi đầu, khóa lại gương mặt đang ngủ vào mắt mình.
Mái tóc dài như rong biển của Ngư Hi xõa tung sau đầu, ngũ quan tinh xảo vô cùng, như một nàng búp bê sứ phấn điêu ngọc trác, da thịt trắng như tuyết, ngực hơi phập phồng, tuy rằng đang ngủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ưu nhã cao quý toát ra từ trong xương.
Ngư Hi như vậy vốn đã quyến rũ động lòng người, nhưng vì đang mặc áo ngủ phim hoạt hình, ngược lại còn mang đến cảm giác ngây thơ, đôi mày Giang Tĩnh Bạch giãn ra, khóe môi cong lên, ánh mắt dịu dàng.
Bờ môi Ngư Hi khẽ động, phát ra tiếng nỉ non, Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm đôi môi đỏ đang hé mở, tim đập ngày càng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô rất muốn cúi xuống, muốn nếm thử hương vị của cô ấy, có phải vẫn ngọt ngào như trước kia không.
Nếu cô không sợ chết.
Giang Tĩnh Bạch thu ánh mắt về, đứng dậy, cô không sợ chết, nhưng sợ Ngư Hi sẽ tức giận, cũng sợ làm thế là không tôn trọng phần cảm tình này.
Ngư Hi nói không ngờ hai cô còn có ngày tâm sự được như vậy, còn cô, thật ra cũng không dám hy vọng xa vời có ngày được nhìn cô ấy chìm vào giấc ngủ, quay về giường, Giang Tĩnh Bạch mở mắt thật to, rất lâu sau mới thấy có chút buồn ngủ.
Trong phòng chỉ còn tiếng tít tít yếu ớt từ máy móc, bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Năm giờ, Ngư Hi tỉnh lại, khi mở mắt, báo thức vẫn chưa vang lên, chân trời hừng sáng, có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cô ngồi dậy một lúc mới tỉnh táo, nhìn thời gian trên điện thoại, mới năm giờ mười.
Sớm hơn bình thường hai mươi phút.
Ngư Hi tắt báo thức, nghiêng đầu, Giang Tĩnh Bạch hẳn vẫn đang ngủ, cô đưa tay kéo tấm rèm ngăn giữa hai người, thấy Giang Tĩnh Bạch đang dựa vào đầu giường xem máy tính bảng, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu nhìn sang, vẻ mặt như thường: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Ngư Hi chớp mắt, Giang Tĩnh Bạch đã làm việc được một lúc, giờ mới sờ đến điện thoại, nhìn thấy đồng hồ chỉ năm giờ mười lăm liền lâm vào mê man.
Điện thoại hỏng rồi sao?
Sự thật chứng minh, không phải điện thoại hỏng, mà Giang Tĩnh Bạch dậy rất sớm. Ngư Hi xuống giường đi rửa mặt trở ra liền nghe được cô nhỏ giọng nói: "Trên bàn trà có bữa sáng, vẫn còn sớm, không cần vội, cậu cứ từ từ ăn."
Ngư Hi có chút ngơ ngác, bước đến bên bàn trà, hỏi: "Cậu ra ngoài?"
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của cô: "Không phải, trợ lý Tiếu mang đến."
"Sớm thật." Ngư Hi thầm nói rồi hỏi: "Chiều nay mấy giờ cậu xuất viện?"
Động tác lướt máy tính bảng dừng lại, đôi mắt Giang Tĩnh Bạch sáng lên: "Khoảng ba giờ, sao thế?"
Ngư Hi nhún vai: "Biết để bảo Chung Thần đến đón cậu xuất viện."
Ánh sáng trong mắt Giang Tĩnh Bạch tối đi, mím môi: "Không cần, trợ lý Tiếu sẽ đến."
Ngư Hi lẳng lặng ăn bữa sáng, lát sau nói: "Còn gì cần tôi giúp không?"
Giang Tĩnh Bạch còn chưa đáp lời liền nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Ngư Hi nhận điện thoại, là Chung Thần gọi, nói đã đứng dưới lầu, hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa, Ngư Hi đáp ứng, dọn dẹp nửa hộp đồ ăn còn thừa, đứng trước giường bệnh của Giang Tĩnh Bạch, ánh mắt bình tĩnh: "Giang tổng, sau khi cậu xuất viện, chúng ta liền không ai nợ ai."
"Ngư Hi!" Giang Tĩnh Bạch nâng mí mắt, gọi tên cô.
Ngư Hi vừa mới quay đi, đưa lưng về phía Giang Tĩnh Bạch, bàn tay nắm chặt dây túi, nghiêng đầu: "Giang tổng còn có việc?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn tấm lưng mảnh mai của cô, hỏi: "Cậu còn hận mình sao?"
Ngư Hi nghe vậy, gương mặt có chút buông lỏng, đôi môi đỏ tươi khẽ mở: "Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"Lúc đấy cậu chia tay với tôi, là vì trong nhà có biến cố sao?"
Giang Tĩnh Bạch được hỏi, rũ mắt, thanh âm thấp xuống, lộ ra nghiêm túc: "Ừ."
Bàn tay nắm dây túi của Ngư Hi hơi đau, giọng nói cũng run rẩy: "Có liên quan đến tôi?"
Giang Tĩnh Bạch do dự vài giây, mở miệng: "Ngư Hi, đây là vấn đề thứ hai rồi."
"OK!" Ngư Hi nghĩ lại, trả lời câu hỏi của cô: "Không hận."
Không hận, cũng không thích.
Từ khi cây gai kia được rút ra, oán niệm của cô đã ít đi rất nhiều, cảm giác kìm nén nhiều năm bỗng chốc tan biến, ngay cả khi nghĩ về những chuyện điên rồ mình đã làm trước kia, cô đều cảm thấy ngu ngốc không thể tưởng.
Cô bỗng nhiên hiểu ra, Hàn Nghi Tư và Hồ Tiểu Tĩnh vì sao lại mắng mình.
Không có tình cảm trói buộc, cô có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Hiện giờ cô hoàn toàn có thể dùng tâm trạng bình tĩnh để đối xử với Giang Tĩnh Bạch.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, người kia sẽ không chủ động trêu chọc cô.
Dù sao, bình tĩnh cũng phân mức độ cùng tình cảm.
Giang Tĩnh Bạch nhìn bóng hình rời khỏi phòng bệnh, cửa đóng lại, suy nghĩ miên man một hồi, bên tai còn quanh quẩn câu nói kia, không hận.
Vì sao không hận.
Vì không còn tình cảm với mình.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, máy tính bảng chờ lâu đã tự động tắt đi, màn hình đen như mực phản chiếu gương mặt buồn phiền không vui, đôi mắt trong trẻo, nhìn kỹ, lại đang ngân ngấn nước.
Hiển nhiên, cô sợ Ngư Hi sẽ hận mình.
Nhưng giờ nghe được lời nói thoải mái của cô ấy, cô lại bắt đầu khó chịu.
Trước kia cô ấy hận cô, chưa chắc không phải một loại hạnh phúc.
Khi trợ lý Tiếu gõ cửa, Giang Tĩnh Bạch vẫn đang ngây người, vài giây sau mới lên tiếng: "Vào đi."
"Giang tổng, đây là tài liệu ngài cần." Trợ lý Tiếu nói xong nhìn về phía bàn trà: "Ngài vẫn chưa ăn sáng sao?"
Sau khi Giang Tĩnh Bạch ăn sáng, bác sĩ bắt đầu làm kiểm tra, cô kiên trì muốn xuất viện, bác sĩ nhìn gương mặt quật cường kia, nhất thời bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn trợ lý Tiếu đang đứng sau cô, trợ lý Tiếu cũng hết cách: "Bác sĩ, có thể xuất viện không?"
Bác sĩ đành gật đầu: "Có thể, nhưng cô ấy hiện tại nên nghỉ ngơi, xuất viện cũng không thể quá mệt nhọc."
"Tuy vết thương không lớn, nhưng dù gì cũng là thương tổn trên đầu, vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
Trợ lý Tiếu ghi nhớ lời dặn của bác sĩ: "Vâng, tôi sẽ chú ý."
Bác sĩ hắng giọng: "Vẫn chưa tháo chỉ được, sáu tiếng đổi thuốc một lần, lát nữa đến văn phòng tôi ký giấy xác nhận..."
Giang Tĩnh Bạch ngồi trên giường bệnh, yên lặng nghe bác sĩ nói, ngẩng đầu: "Có thể tháo lưới được chưa?"
"Cô muốn bây giờ tháo hay xuất viện tháo?" Bác sĩ vừa hỏi vừa đặt bệnh án vào tay y tá, Giang Tĩnh Bạch trả lời: "Bây giờ đi."
Bác sĩ chạm vào đầu cô.
Vết thương nằm dưới gáy, tóc phải cạo đi một ít, cũng may vết khâu không lớn, vị trí ở dưới, về sau xõa tóc xuống là có thể che được.
Bác sĩ tháo mạng lưới, trợ lý Tiếu đưa gương, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy băng gạc màu trắng, cô thấp giọng: "Cảm ơn bác sĩ."
"Đừng khách khí." Bác sĩ cúi đầu: "Có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với tôi."
Trợ lý Tiếu chờ bác sĩ dặn dò xong, lúc sau nói với Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, tôi đến văn phòng bác sĩ, một lát sẽ quay lại."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ừ."
Lát sau, phòng bệnh trở lại yên tĩnh, Giang Tĩnh Bạch nhìn tài liệu trợ lý Tiếu mang đến, có một phần là điều động nhân sự, cô rũ mắt, nhìn chằm chằm cái tên trên giấy rất lâu mới ký xuống, nét chữ cứng cáp.
Khi trợ lý Tiếu quay lại, Giang Tĩnh Bạch cũng đã xử lý xong, cô đến trước tủ đầu giường thu dọn tài liệu chồng lên nhau, mở miệng: "Giang tổng..."
Chuông điện thoại vang lên, Giang Tĩnh Bạch nhìn qua, trợ lý Tiếu ngại ngùng cười: "Tôi nghe điện thoại."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ừ."
Trợ lý Tiếu bước đến bên cửa sổ, Giang Tĩnh Bạch nghe được tiếng cô đè thấp: "Được, tôi đã biết, ngăn hắn lại."
"Giang tổng vẫn chưa xuất viện."
"Ngăn không được thì mời hắn đến phòng nghỉ."
"Tôi biết, tôi sẽ nói với Giang tổng."
Trợ lý Tiếu cúp điện thoại, đi đến bên Giang Tĩnh Bạch, còn chưa nói đã nghe thấy thanh âm của Giang Tĩnh Bạch: "La tổng sao?"
"Vâng, hắn không hài lòng với quyết định điều động nhân sự." Trợ lý Tiếu giơ điện thoại: "Đang gây rối ở tổng công ty."
"Nhưng thư ký Trần đã mời hắn đến phòng nghỉ, ngài đừng quá lo lắng."
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, chân mày cất giấu sắc bén, gương mặt nghiêm túc, giọng nói hơi trầm, lộ ra uy nghiêm: "Cho hắn hai ngày để bình tĩnh lại."
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng, Giang tổng."
Đề tài nói chuyện kết thúc, Giang Tĩnh Bạch ký tài liệu rồi đặt lên tủ đầu giường, vừa định bước xuống, liền nghe được trợ lý Tiếu nói tiếp: "Đúng rồi Giang tổng, lúc vừa đến bệnh viện tôi có nhận được điện thoại từ ông Cao."
"Ông ta hỏi ngày mai ngài có thời gian không, muốn nói chuyện cùng ngài về hợp đồng hôm trước chưa kịp ký."
Động tác đi dép ngừng lại, Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Ông Cao?"
Trợ lý Tiếu cũng nghi hoặc: "Vâng, tôi còn tưởng vụ hợp tác này không được rồi."
Vẻ mặt Giang Tĩnh Bạch khôi phục lạnh nhạt, giọng điệu lộ ra lạnh lẽo: "Ông ta còn nói gì không?"
Trợ lý Tiếu nhăn mày: "Ông ta nói, nhận ủy thác từ người khác?"
Cô nghe được câu này còn không xác định hỏi lại một lần, đúng là nhận ủy thác từ người khác.
Giang Tĩnh Bạch cứng mặt: "Tôi biết rồi."
Hóa ra Ngư Hi nói không ai nợ ai.
Là ý này.
Cậu ấy quả thật không muốn dính dáng chút nào đến mình, tránh mình như tránh rắn rết.
Trợ lý Tiếu nhìn vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của Giang Tĩnh Bạch, khó hiểu: "Giang tổng?"
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu: "Cô mang tài liệu đến công ty đi, khoảng ba giờ đến đón tôi xuất viện."
Trợ lý Tiếu nhìn ra tâm tình cô không tốt, không dám hỏi nhiều, cúi đầu: "Vâng."
"Bữa trưa tôi đã đặt đồ ăn thanh đạm cho ngài."
Nói xong lại thêm một câu: "Là cô Ngư dặn dò."
Giang Tĩnh Bạch liếc nhìn trợ lý Tiếu, im lặng vài giây: "Ừ."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý Tiếu: Giang tổng, ngài còn muốn tăng ca sao? Cô Ngư dặn ngài không được quá mệt nhọc.
Giang Tĩnh Bạch: Không tăng ca.
Trợ lý Tiếu: Giang tổng, ngài không nghỉ trưa sao? Cô Ngư dặn ngài phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Giang Tĩnh Bạch: Nghỉ trưa.
Trợ lý Tiếu: Giang tổng ---
Giang Tĩnh Bạch: Cậu ấy còn dặn gì?
Trợ lý Tiếu: Cô Ngư còn nói thích người chủ động.
Giang Tĩnh Bạch:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT