Đầu tháng chín, khuôn viên trường tràn ngập mùi hương của mùa hè vừa đi qua, thời tiết vẫn ngột ngạt. Trong buổi chào đón học sinh mới của trường cao trung Trường Đức, dưới những âm thanh lớn vang lên không dứt, Ngư Hi nghiêng người mơ màng sắp ngủ: "Còn bao lâu nữa?"
Hàn Nghi Tư vòng tay qua vai cô: "Sắp rồi, cậu ngủ một giấc đi, kết thúc tôi gọi."
Nói xong, cô lại quay đầu: "Có phải hôm qua lại thức đêm không?"
Ngư Hi thích xem phim dài tập, xem nhiều không đếm xuể, nhất định phải xem được cái kết mới vừa lòng bỏ qua, vì thế thường xuyên mang quầng thâm mắt đi học, Hàn Nghi Tư đều thấy nhiều không lạ gì. Lúc này nghe cô ấy nói vậy, Ngư Hi mới than thở: "Đừng trách tôi không có nghị lực, là vì các chị bé quá hấp dẫn!"
Ngư Hi nghe lời nhắm mắt lại, nhưng không thiếp đi, bên tai vẫn có thể không ngừng nghe được âm thanh trên sân khấu. Lúc này lãnh đạo nhà trường đang phát biểu, cuối cùng nói: "Xin mời đại diện học sinh mới, bạn học Giang Tĩnh Bạch, lên phát biểu."
Một tràng pháo tay giòn giã vang lên dưới sân khấu, Ngư Hi vốn đã không ngủ được, bị ồn như vậy càng hết buồn ngủ, nhưng vẫn mệt đến phát hoảng, cô dứt khoát nhắm mắt dựa vào Hàn Nghi Tư nghe bài phát biểu.
"Chào mọi người, em là Giang Tĩnh Bạch."
Giọng nói hơi trầm lại trong trẻo truyền qua micro đi khắp hội trường. Ngư Hi mở mắt nhìn, trước mặt có rất nhiều người, cô lại ngồi nghiêng, chỉ nhìn thấy thấp thoáng trên sân khấu có một nữ sinh mặc áo phông trắng và quần bò, nữ sinh cúi đầu, tóc dài che khuất gò má, không nhìn rõ nét mặt.
"Em rất vui vì hôm nay được đại diện học sinh mới đứng ở nơi này nói chuyện cùng mọi người, trước tiên em muốn cảm ơn các thầy cô đã vất vả..." Lời dạo đầu nghìn bài một điệu, hai nam sinh ngồi trước Ngư Hi xì xào: "Ồi, đây là Giang Tĩnh Bạch số một của tỉnh."
"Thành tích tốt, còn xinh như vậy, cậu ấy ở lớp nào?"
"Hình như là lớp một."
Lớp một?
Ngư Hi nhớ lại, mình từng nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch ở lớp trước khi đến hội trường ư? Quả thật cô không để ý, nhưng vì cô chỉ lo ngủ, không để ý cũng phải.
Trên sân khấu, tiếng nói trong trẻo vẫn tiếp tục cất lên, hội trường nhanh chóng yên lặng như tờ, hiệu quả còn tốt hơn so với lãnh đạo nhà trường khi nãy. Ngư Hi không mở mắt, nếu mở mắt, đảm bảo cô có thể thấy một nửa số bạn học đang nhìn chằm chằm Giang Tĩnh Bạch.
Học sinh mới phát biểu không lâu, trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, Ngư Hi vừa muốn ngủ liền nghe thấy lãnh đạo trường lớn giọng. Cô bực mình ngồi dậy ngáp một cái. Bên cạnh có tiếng xôn xao.
"Vừa rồi hay quá."
"Tuyệt lắm!"
"Cậu khát không, muốn uống nước không?"
Giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Ngư Hi: "Cảm ơn, không cần."
Giống y giọng nói trên sân khấu khi nãy, Ngư Hi quay đầu, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch vừa ngồi xuống. Làn da trắng nõn sạch sẽ, đường nét xinh đẹp, dáng người cao gầy, cũng không tệ lắm. Giang Tĩnh Bạch vừa ngẩng lên liền đối diện với ánh mắt đánh giá của Ngư Hi, cô khẽ cười gật đầu. Ngư Hi cũng mỉm cười thu tầm mắt về.
Buổi chào mừng học sinh mới kết thúc lúc hơn mười giờ. Ngư Hi như mộng du đi theo Hàn Nghi Tư trở về lớp. Ngày đầu tiên khai giảng, không tránh được việc tự giới thiệu, giáo viên chủ nhiệm của các cô họ Trình, tên là Trình Thụ, khoảng bốn mươi tuổi, không quá nghiêm túc, hay cười trước khi nói. Trình Thụ đứng trên bục giảng cười ha hả nói: "Ai giới thiệu trước nào, ưu tiên giơ tay!"
Dưới bục không một ai giơ tay, Trình Thụ vẫn cười: "Các em như vậy là không được rồi, phải chủ động lên tiếng, rèn luyện can đảm cho mình ngay từ bây giờ, về sau ra xã hội mới có thể không sợ..."
Sau đó là một tràng huyên thuyên dài. Ngư Hi giơ tay đầu tiên, Trình Thụ vừa thấy liền vui vẻ: "Lên đây lên đây, bạn học ngồi trong bàn thứ tư, em lên đây trước nào."
Ngư Hi rất hào phóng đi lên bục giảng. Đối với cô, tự giới thiệu bản thân không phải việc lạ gì. Thời tiểu học, bố mẹ cô bất đồng ý kiến, một người muốn cô học trường quý tộc, một người muốn cô học ngay ở trường trong khu, hai bên tranh cãi không thôi, cô thường xuyên chuyển trường, vì thế tự giới thiệu liền trở thành chuyện bình thường.
"Chào các bạn, tôi là Ngư Hi, Ngư trong Tiểu Ngư Nhi, Hi trong hi vọng, cảm ơn các bạn."
Cô nói xong liền chuẩn bị xuống dưới, Trình Thụ đứng sau liền gọi lại: "Ôi bạn học đợi chút đã, có thể nói về sở thích của em không."
Ngư Hi suy nghĩ: "Em thích nhất là đu phim dài tập."
Dưới bục cười ồ lên, Ngư Hi nghiêng đầu hỏi Trình Thụ: "Có được nói không thích nhất không ạ?"
Trình Thụ gật đầu: "Được."
Ngư Hi cười: "Không thích nhất là học."
Dưới bục càng cười to hơn, có mấy nam sinh còn huýt sáo, Trình Thụ cũng bị Ngư Hi làm cho dở khóc dở cười, phất tay: "Em xuống trước đi."
Ngư Hi trở lại chỗ ngồi, Hàn Nghi Tư giơ ngón cái với cô: "Dũng sĩ!"
Hai nam sinh ngồi sau cũng nịnh nọt: "Lợi hại!" "Tuyệt vời!"
Ngư Hi được khen đến nổ mũi, mặt mày hớn hở. Giang Tĩnh Bạch quay đầu liền nhìn thấy Ngư Hi khiêm tốn nói với các bạn học phía sau: "Nói hay đâu nói hay đâu, cũng chỉ hơi thú vị thôi hơi thú vị thôi."
Tư thế rất giống trùm sơn tặc vô lại.
Bạn học này thật thú vị.
Giang Tĩnh Bạch nhìn rồi khẽ cười. Trình Thụ ở trên bục hỏi: "Ở dưới còn ai không?"
"Lớp chúng ta có đại diện học sinh mới đúng không, vậy đại diện học sinh mới lên tự giới thiệu về mình nào."
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, mỉm cười đi lên bục giảng. Cô tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cuối cùng khi Trình Thụ hỏi có sở thích nào không, cô nhìn về phía Ngư Hi, trả lời: "Em không có sở thích nào đặc biệt, việc duy nhất em thích là đọc sách."
Sở thích này của cô nghiễm nhiên đối ngược với Ngư Hi vừa nói, cả lớp không ngừng ố ồ. Ngư Hi trở người ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, lẩm bẩm một câu: "Đồ mọt sách!"
Hàn Nghi Tư bên cạnh nói: "Đừng hâm mộ đến đố kị thế chứ, người ta mọt sách thì vẫn là số một của tỉnh đấy!"
"Mọt sách số một tỉnh!"
Hàn Nghi Tư:...
Ngư Hi căn bản không nghe vào tai màn giới thiệu của các bạn sau, cô quay đầu nhìn chim sẻ bay qua cành cây ngoài cửa sổ, trong mắt có tia hâm mộ. Kết thúc một buổi học, đến giờ ăn trưa, Trình Thụ dán thời khóa biểu lên một góc trên bục giảng rồi rời đi. Hàn Nghi Tư kéo Ngư Hi chạy đến nhà ăn. Trong lúc ăn cơm, Ngư Hi nhìn thấy mấy bạn học ôm điện thoại tán gẫu, Hàn Nghi Tư hỏi: "Các cậu xem gì thế?"
"Diễn đàn số một đó." Người bên cạnh trả lời: "Hiện tại đang bầu hoa khôi học đường."
Hoa khôi học đường?
Ngư Hi ăn hai miếng cơm, nhìn Hàn Nghi Tư cũng lấy điện thoại, còn cười với mình: "Hi Hi, cậu cũng có tên trong danh sách!"
Cô cũng có?
Ngư Hi bắt đầu thấy có hứng, cô lấy điện thoại đăng nhập vào diễn đàn số một. Cao trung Trường Đức thường được gọi là trường số một, vì thế diễn đàn được đặt tên là diễn đàn số một. Sau khi vào diễn đàn, Ngư Hi bị kẹt ở phần đăng ký, mấy cái tên cô nghĩ đến đều đã có người dùng, ví dụ như cô vợ nhỏ của Diệt Tuyệt sư thái, người trong lòng của ni cô, người yêu của Pháp Hải. Hàn Nghi Tư thấy cô đăng ký diễn đàn còn vất vả như vậy liền lẩm bẩm: "Chọn bừa một cái tên là được."
"Việc này sao có thể chọn bừa được?" Ngư Hi tỏ ra để ý: "Tôi muốn là người đặc biệt nhất!"
"Nhất cái đầu cậu!" Hàn Nghi Tư trợn trắng mắt.
Cuối cùng Hàn Nghi Tư lấy một cái tên rất nhất: Mọt sách số một tỉnh!
Nhìn thấy cái tên này, Hàn Nghi Tư suýt nữa phun canh ra ngoài!
Quả nhiên là nhất! Ai không biết còn tưởng đây là Giang Tĩnh Bạch.
Sau khi đăng ký, Ngư Hi đăng nhập thành công vào diễn đàn. Chủ đề HOT là hoa khôi học đường của khối mới sẽ rơi vào lớp nào! Không ít ảnh đã qua tay các phần mềm làm đẹp được đăng lên, cô nhìn thấy người có nhiều lượt thích nhất là Giang Tinh Bạch. Sơ mi trắng quần bò, tóc dài buộc cao, không trang điểm, mặt mộc hoàn toàn, đang ngồi trước bàn học, những tia nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ rơi trên người cô ấy, tựa như có một vầng hào quang. Ngư Hi cắn một miếng cá nói: "Còn gì hay hơn không."
Hàn Nghi Tư nhìn màn hình của cô, đáp: "Còn gì nữa đây, người ta ba năm sơ trung đều là hoa khôi mà cậu tưởng là đùa à!"
"Mặt mộc hoàn toàn, quá xinh!"
Ngư Hi liếc cô một cái: "Tôi không xinh?"
Hàn Nghi Tư ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, nghiêm túc gật đầu: "Cậu cũng xinh!"
Nét đẹp của Ngư Hi không giống với Giang Tĩnh Bạch, một người như lửa có thể thiêu đốt người khác, một người như nước có thể nhấn chìm người ta, nếu thật sự muốn so sánh hai cô, đúng là không thể nói ai hơn ai. Ngư Hi bĩu môi lướt xuống, cô ở vị trí thứ năm, có điều ảnh của cô rõ ràng là ảnh tiện tay chụp trên đường, làm đẹp hay filter đều không có! Méo chấp nhận được!
【 Tiện tay chụp, tôi cảm thấy cũng có thể xem là hoa khôi.】
--- Cậu lấy máy ảnh năm 82 chụp hả? Có thể rõ nét hơn được không?
--- Xin hỏi cậu dùng mắt mèo chụp đúng không?
--- Bà cô dùng điện thoại.
--- Người ta xinh vậy cậu chụp thành cái gì kia?
--- Cậu chụp thì chụp, sao còn phải bôi mosaic làm giề?
--- Chỉ thế này mà vẫn có thể nhìn ra là người xinh đẹp, cũng không tồi, xin hỏi là lớp nào, tui muốn theo đuổi cậu ấy!
--- Không nhìn thấy gì, thế này mà nhìn ra được cũng lạ!
Ngư Hi lập tức cảm thấy cực kì khó chịu, cô buông đũa. Động tác ăn cơm của Hàn Nghi Tư ngừng lại: "Cậu định làm gì?"
Ngư Hi tìm bức ảnh tiện tay chụp tự nhiên nhất trong album, làm đẹp một chút, đăng lên.
【 Mọt sách số một tỉnh 】: 【 ảnh 】 Số năm, là đây đúng không?
--- Lầu chủ lầu năm lại đây nhận người!
【 thất thất thất thất 】: Lầu chủ lầu năm đến nhận người, chính là cậu ấy! Nhìn thấy trên đường, một thoáng kinh hồng!
--- Ảnh thế này mới như lời đồn!
--- Chị bé lớp nào?
--- Nhìn thật sự rất xinh, có thể so bằng Giang Tĩnh Bạch!
--- Hình như cùng lớp với Giang Tĩnh Bạch, tên là Ngư Hi.
--- Đợi chút, lầu chủ sao cậu phiền vậy? ID của cậu 【 Mọt sách số một】???? Cậu đúng là mọt sách!
--- Ảnh thì không tệ, ID thì dislike cảm ơn!
Ngư Hi không ngờ mình lại nhận được dislike chỉ vì một cái ID, cuối cùng trực tiếp bị dislike mười lượt, cô xinh đẹp như vậy cơ mà! Vậy mà lại có thể bị mười cái dislike! Quá đáng! Ngư Hi tức đến nỗi nửa tháng không lên diễn đàn, đến lớp nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch liền làm mặt lạnh, đôi khi còn hừ một tiếng kỳ quặc. Giang Tĩnh Bạch là ủy viên học tập kiêm đại biểu môn Ngữ Văn, mỗi lần thu vở đến Ngư Hi liền có thể thu luôn được một cái lườm.
Tất cả các bạn học lớp một đều biết hai người này không hợp nhau, vì thế mỗi lần hai cô nói chuyện đều có thể thu hút rất nhiều sự chú ý, hơn nữa còn được live-stream lên diễn đàn.
【 Hôm nay hai hoa khôi của lớp một lại cãi nhau ư?】
【 Đã sinh Giang sao còn sinh Ngư! 】
【 Đối đầu gay gắt, ai mới là người cuối cùng có thể cười! 】
【 Có thể biết vì sao hai người lại tranh chấp với nhau không? Có phải là vì mâu thuẫn hôm tự giới thiệu?】
【 Hai hoa khôi đánh nhau, là mất nết hay là biến thái, mời đi theo chúng tôi đến lớp một vào thế giới của Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch!】
Ngư Hi không lên diễn đàn nửa tháng, cũng không biết mình và Giang Tĩnh Bạch đã được buộc chặt vào nhau trên diễn đàn. Trước giờ tự học buổi tối, cô đang vắt chân nghe nhạc, chợt có người gõ vào bàn học: "Bạn học, cậu vẫn chưa nộp bài văn."
Ngư Hi hỏi lại: "Không phải sau tiết tự học buổi tối mới phải nộp à?"
Giang Tĩnh Bạch không biết mình đã làm mất lòng người kia ở đâu, chẳng lẽ lời nói của mình hôm khai giảng làm Ngư Hi giận? Nghĩ vậy, cô đứng bên cạnh Ngư Hi nói: "Bạn học, hôm khai giảng tôi không cố ý nói như vậy, tôi chỉ muốn mở..."
"Không cố ý nói." Ngư Hi miệng lưỡi sắc bén: "Tức là cố ý phun ra?"
Giang Tĩnh Bạch không giỏi nói chuyện: "Không phải."
Ngư Hi trợn mắt: "Ai tin được."
Giang Tĩnh Bạch đứng bên cạnh cô một lát, thở dài lắc đầu rời đi.
Sau khi cô đi, Hàn Nghi Tư ngồi vào vị trí, nói với Ngư Hi: "Hi Hi à, có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không? Giang Tĩnh Bạch cũng không làm gì mà, cậu như vậy cũng không hay lắm."
Thấy dáng vẻ làm phản của bạn, Ngư Hi bĩu môi: "Tôi cũng đâu có nói thế là hay."
Chỉ là nhất thời mau miệng. Thật ra cô cũng biết Giang Tĩnh Bạch chưa từng làm gì, mình giận chó đánh mèo như vậy có chút vô lý. Hàn Nghi Tư kéo tay cô: "Lát nữa nói xin lỗi với cậu ấy?"
"Vậy không bằng bóp chết tôi luôn đi!" Ngư Hi càu nhàu: "Ít nhất đợi tôi nộp bài văn đã."
Hàn Nghi Tư gật đầu: "Cũng đúng."
Vì những lời này, Ngư Hi dành cả tiết tự học buổi tối để viết văn, nhưng hai trăm chữ cũng đã tốn rất nhiều thời gian, nói gì đến tám trăm chữ. Mãi cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cô vẫn chưa viết xong. Hàn Nghi Tư là học sinh nội trú, vừa hết giờ liền nhận được điện thoại của bạn cùng phòng nói quên mang chìa khóa, cô nói cùng Ngư Hi một tiếng rồi trở về. Trong lớp càng lúc càng vắng, cuối cùng chỉ còn lại hai ba người, Ngư Hi ngẩng đầu nhìn về vị trí của Giang Tĩnh Bạch, người nọ vẫn chưa đi.
Giang Tĩnh Bạch đã hoàn thành bài tập của tiết tự học buổi tối từ lâu, không ít người đi ngang qua chào hỏi cô: "Học ủy, đi thôi."
Cô gật đầu, buông bút chì và thước đo, cử động cánh tay rồi quay đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt sáng ngời của Ngư Hi.
Lớp chỉ còn lại hai người các cô, Ngư Hi sợ tối, cũng sợ phải ở trong lớp một mình, nếu không phải đã đáp ứng với Hàn Nghi Tư sẽ viết xong vào tối nay, thì cô cũng không muốn ở lại nơi này chút nào.
Nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch cử động rồi bắt đầu thu dọn đồ dùng, Ngư Hi không khỏi hỏi: "Cậu...cậu...cậu phải đi?"
Giang Tĩnh Bạch cất tất cả sách vở để trên mặt bàn mới quay đầu: "Ừ, cậu vẫn chưa viết xong à? Vậy tôi đi trước."
"Đợi chút!" Ngư Hi kêu lên, thấy Giang Tĩnh Bạch nhìn qua, cô làm như không có việc gì khẽ nói: "Đợi một chút."
Mặt tái nhợt, ánh mắt bối rối, nét mặt bất an, vừa nhìn đã thấy chính là vẻ sợ hãi. Giang Tĩnh Bạch đứng dậy, Ngư Hi còn tưởng rằng cô chuẩn bị đi, trong lòng vừa thầm nói ki bo liền nhìn thấy cô đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. Giang Tĩnh Bạch nói: "Cậu viết đi, tôi ở đây cùng cậu."
Tốt vậy?
Ngư Hi nghi ngờ nhìn Giang Tĩnh Bạch, lại nhìn thấy góc mặt trong trẻo lạnh lùng của người nọ. Ánh đèn hắt lên người cô, chiếu rõ đường nét trên khuôn mặt. Ngư Hi không nhìn thêm, quay lại xem bài văn, cuối cùng hỏi: "Cậu viết như thế nào?"
Đề bài là bố mẹ của tôi.
Ngư Hi được ông nội nuôi dưỡng từ nhỏ, căn bản chưa từng tận hưởng cảm giác có bố mẹ ở bên là như thế nào, vắt hết óc cũng không tưởng tượng nổi hình ảnh đó, vì thế viết rất lâu mới chỉ được bốn, năm trăm chữ. Giang Tĩnh Bạch có vẻ khó hiểu: "Đề này hẳn là dễ viết."
"Dễ cái mông!" Ngư Hi văng tục một câu, Giang Tĩnh Bạch nghẹn lời: "Cậu cứ viết những lúc ở cùng bố mẹ là được rồi."
"Vậy nếu không ở cùng thì sao?" Ngư Hi yếu ớt hỏi. Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn thấy biểu cảm có chút tổn thương của cô, đáy lòng lộp bộp: "Bố mẹ cậu..."
Ngư Hi cúi đầu: "Chưa chết."
Giang Tĩnh Bạch lại nghẹn lời.
Nói chuyện với Ngư Hi, thật sự là một việc --- hết sức không dễ dàng.
Nửa tiếng sau, Ngư Hi vẫn nhăn mày khổ sở. Giang Tĩnh Bạch nhìn đồng hồ: "Bạn học, không còn sớm, bằng không chúng ta về trước, ngày mai nghĩ tiếp."
Ngư Hi u oán nói: "Không phải sáng mai nộp rồi à?"
Giang Tĩnh Bạch ngừng lại, không hé môi.
Thấy người kia không nói gì, Ngư Hi nhíu mày. Mình không phải người chăm chỉ gì, không phải lần đầu tiên không nộp bài, sao phải làm chuyện phiền phức thế này. Nhưng cô đã đồng ý với Hàn Nghi Tư, nếu không nộp bài tập, thì sẽ phải xin lỗi Giang Tĩnh Bạch.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của Giang Tĩnh Bạch như phát sáng, mái tóc đen tuyền mượt mà xõa xuống sau lưng, dáng ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hoàn toàn tương phản với tư thế nằm trên bàn của mình. Ngư Hi nhìn cô chằm chằm trong giây lát mới nói: "Xin lỗi."
Giang Tĩnh Bạch ngẩn người: "Ơ?"
Ngư Hi cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy: "Tôi nói, xin lỗi vì chuyện dạo này."
Giang Tĩnh Bạch cười: "Không sao."
Ngư Hi lập tức ngẩng đầu: "Này, chính cậu nói không sao đấy, về sau không được ghi hận trong lòng! Càng không được nói xấu sau lưng tôi!"
Vẻ mặt hung dữ của cô không làm người ta thấy ghét mà còn có chút đáng yêu. Giang Tĩnh Bạch gật đầu. Ngư Hi khép vở: "Không viết nữa!"
Giang Tĩnh Bạch lại không đồng ý: "Viết xong rồi đi."
Ngư Hi: "Không viết!"
"Viết."
Học sinh giỏi bắt đầu nghiêm túc, cũng nhất định phải bắt học sinh kém phải nghiêm túc cùng mình, tối nay Ngư Hi đã cảm nhận được điều này một cách sâu sắc. Cô bị bắt viết bài văn dài tám trăm chữ, cuối cùng sửa lại lỗi chính tả cùng dấu câu dưới sự chỉ dẫn của Giang Tĩnh Bạch, rốt cuộc mới tắt đèn đi ra ngoài.
Sân trường không một bóng người, có tiếng gió vi vu thổi qua, Ngư Hi căng thẳng nắm góc áo, thật cẩn thận nói: "Kia là gì..."
Giang Tĩnh Bạch mặt không xao động quay đầu: "Cái gì?"
Ngư Hi nói không lưu loát: "Không có gì."
Giang Tĩnh Bạch quay đầu nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, suy nghĩ, nói: "Nếu cậu sợ, thì bám lấy tay áo của tôi."
Ngư Hi mất tự nhiên nói: "Ai sợ!"
Miệng thì quật cường, tay lại rất tự giác bám lấy. Trước lời nói mạnh mẽ cùng tư thế mềm yếu của cô, Giang Tĩnh Bạch lắc đầu phì cười.
Hai người nhanh chóng đi đến cổng trường, có đèn đường, Ngư Hi vẫy tay tạm biệt Giang Tĩnh Bạch, cuối cùng nghiêm túc nói: "Giang Tĩnh Bạch, cảm ơn cậu."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, mang theo khí chất trời quang trăng sáng dưới đèn đường giống như khi mới gặp gỡ: "Không có gì."
Như bị một dòng nước suối làm xao động cõi lòng, Ngư Hi quay người rời khỏi trường học.
Buổi tối Ngư Hi về nhà lên diễn đàn, diễn đàn náo nhiệt hoàn toàn trái ngược với sân trường như cõi chết, đã đêm muộn nhưng vẫn vô cùng sôi động. Ngư Hi vào chủ đề bầu hoa khôi, nhìn thấy vị trí đầu tiên vẫn là Giang Tĩnh Bạch, cô suy nghĩ, ấn like.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau Ngư Hi nộp bài văn, Hàn Nghi Tư còn cường điệu nói: "Tôi không nhìn lầm chứ, người nào đó lại có thể nộp bài tập!"
Ngư Hi đáp lại bằng một cái lườm thêm một câu: "Phắn!"
Bị mắng, Hàn Nghi Tư ngược lại vẫn dán vào: "Cuối tuần này có một buổi liên hoan giao lưu với trường số hai, cậu đi không?"
Ngư Hi suy nghĩ: "Nói sau đi."
Trong giờ học, Ngư Hi vô thức nhìn về vị trí của Giang Tĩnh Bạch, thấy người kia đang cúi đầu nghiêm túc làm bài kiểm tra, không biết bạn cùng bàn nói gì, cô ấy nghiêng đầu, tỏ ra lạnh nhạt mở miệng.
Không phải vì vậy mới làm người ta ghét sao.
Nghĩ vậy, nét mặt Ngư Hi giãn ra, nở một nụ cười.
Năm đầu cấp ba không hạn chế tự do cá nhân hoàn toàn, cuối tuần được nghỉ, vì thế chiều thứ sáu lớp học liền trở nên sôi nổi. Ngư Hi nằm xuống bàn, nghe Hàn Nghi Tư đang thảo luận cùng những người khác: "Cuối tháng đi giao lưu không?"
"Ở sau núi."
"Đi đi, đi đông chút."
Nam sinh được hỏi khẽ meo meo nhìn Ngư Hi, nói nhỏ: "Ngư Hi đi không?"
Hàn Nghi Tư liếc nhìn Ngư Hi đang uể oải, gật đầu: "Đương nhiên có đi!"
"Vậy được! Tôi nói với các anh em một tiếng!"
Hàn Nghi Tư đắc ý báo cáo tình hình: "Cái mặt của cậu thật có ích."
Đám con trai trong lớp nghe nói cô đi đều sôi nổi rung động. Vốn dĩ tâm tư của mấy cậu con trai này đều đổ dồn về Giang Tĩnh Bạch, thành tích tốt, lại xinh đẹp, khiêm tốn lễ phép, gần như chính là nữ thần trong mộng, thế nhưng quá lạnh lùng, nói mười câu đáp một câu, đưa thư tình không trả lại thì vứt, xem cũng không xem. Các bạn nam tổn thương, không thể không chuyển sự chú ý đến hoa khôi còn lại trong lớp là Ngư Hi, ít ra Ngư Hi cũng không lạnh lùng như vậy.
Nhưng Ngư Hi cũng không quá nhiệt tình, cô chỉ muốn ngủ.
Phần lớn thời gian đi học của Ngư Hi đều dùng để ngủ, Trình Thụ đã gặp riêng cô để nói chuyện rất nhiều lần, thế nhưng vào tai này ra tai kia, cô quán triệt sở thích của mình, không thích đọc sách. Lâu dần, Trình Thụ cũng hết cách, chỉ đành để mặc cô tùy ý giữ nếp sinh hoạt giả trân này.
Trước tiết tự học buổi tối, Trình Thụ ôm một xấp bài kiểm tra vào lớp: "Tối nay kiểm tra thử."
Lớp không ngừng kêu than, Ngư Hi bị đánh thức, Hàn Nghi Tư nói với cô: "Ông lão lại đến tra tấn chúng ta."
Trình Thụ để học sinh phát bài kiểm tra, đúng lúc tiếng chuông cho tiết tự học vang lên, lớp dần dần yên tĩnh trở lại. Ngư Hi cầm bài kiểm tra, làm ra vẻ bắt đầu trả lời. Hàn Nghi Tư bên cạnh đang truyền giấy cùng bạn học ngồi sau. Ngư Hi nghe được tiếng nói chuyện: "Chọn C."
C.
"Câu hai chọn A."
OK, A.
Hàn Nghi Tư còn chưa kịp nói câu ba, ngọn đèn dây tóc trong lớp lập lòe, vụt tắt!
Cơ thể Ngư Hi trở nên cứng đờ, tiếng hét chói tai quái dị của bạn học bên cạnh vang lên không dứt bên tai, hình ảnh u ám hiện lên trước mắt cô, khiến cô thở gấp gáp, âm thanh xung quanh chợt xa chợt gần, Trình Thụ vẫn đang trấn tĩnh: "Trật tự, giữ trật tự! Tôi đi xem có chuyện gì."
Sau khi thầy mở cửa đi ra ngoài, các bạn học càng không kiêng nể gì bắt đầu la hét to hơn, giống như ma quỷ gầm thét không ngừng. Khuôn mặt Ngư Hi trắng bệch, cô nắm chặt hai tay, toát mồ hôi lạnh, hình ảnh trước mắt lần lượt thay đổi, ngay khi không gắng gượng nổi che hai tai chuẩn bị khóc òa, cô liền nhìn thấy một tia sáng!
Tia sáng kia đến từ vị trí bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, bạn cùng bàn bật đèn flash trên điện thoại, vừa vặn chiếu lên góc mặt của cô. Giang Tĩnh Bạch từ tốn bình tĩnh, vẫn ngồi thẳng lưng như trước, cầm bút chì trên tay, cúi đầu, dường như đang đọc bài kiểm tra. Ánh sáng hắt lên góc mặt của cô, chiếu rõ từng đường nét, hàng mi dài rũ xuống, sống mũi cao, môi mỏng. Những hình ảnh tối đen trước mắt Ngư Hi dần đi qua, chỉ còn lại góc mặt bình thản cùng dáng ngồi ngay ngắn của Giang Tĩnh Bạch. Rõ ràng cách xa một khoảng, lại dường như có thể dựa vào. Nhịp tim của Ngư Hi dần trở lại bình thường, rồi lại trở nên điên cuồng, còn đập nhanh hơn khi đèn vừa tắt.
Điện nhanh chóng trở lại, đèn dây tóc trong lớp sáng lên, Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn đèn rồi lại cúi đầu làm bài, đưa ngòi bút dạo chơi trên bài kiểm tra, nét mặt nghiêm túc. Ngư Hi nhìn, khẽ cười thành tiếng.
Hàn Nghi Tư ghé vào tai cô hỏi khẽ: "Hi Hi, cậu cười gì đấy?"
Ngư Hi rũ mắt: "Tư Tư, hình như tôi biết thế nào là tình yêu sét đánh rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT