Buổi ghi hình cuối được tiến hành ở trên thuyền, phong cách khác hẳn so với trước đây. Sau khi kết thúc, mọi người được chụp ảnh cận cảnh và phỏng vấn. Ngư Hi đứng ở đầu thuyền, đưa tay, nghe nhiếp ảnh gia hô: "OK!"

"Tiếp theo!"

Sau đó Liễu Ngọc Dao đổi vị trí với cô, Ngư Hi được Chung Thần đỡ vào trong khoang, Diêu Thanh đang cười tủm tỉm đợi cô: "Tập cuối rồi, có cảm tưởng gì không?"

Ngư Hi ngồi đối diện Diêu Thanh, nói những lời dựa trên kịch bản. Đây là lần đầu tiên cô tham gia chương trình tạp kỹ thế này, về sau có lẽ sẽ có càng nhiều chương trình hơn, hoặc cũng có lẽ là sẽ không còn chương trình nào. Nhưng đối với Trái Cây Vui Vẻ, cảm xúc của cô vẫn rất phức tạp.

Phức tạp nhất chính là, cô không thể ngờ mình và Liễu Ngọc Dao sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, tuy rằng đến bây giờ, hai cô vẫn ở trạng thái ai cũng chướng mắt ai, nhưng Ngư Hi rất rõ trong lòng, nợ cũ giữa cô và Liễu Ngọc Dao, đã được giải quyết.

Nghĩ vậy, cô cũng không khỏi bày tỏ đôi câu trong lòng, Diêu Thanh vừa nghe vừa gật đầu: "Vậy Ngư Hi, trước mắt em muốn làm gì nhất?"

Ngư Hi cười: "Muốn trở về, có tính không ạ?"

Diêu Thanh cười rạng rỡ: "Đương nhiên là tính, nghe nói em đã vào đoàn phim của đạo diễn Chu, vội trở về quay phim sao?"

Ngư Hi suy nghĩ, gật đầu: "Vâng."

Sau khi xuống bậc thang mà Diêu Thanh cho, Ngư Hi ngồi đợi một bên. Đến khi tất cả mọi người đều đã phỏng vấn xong, chân trời đã tối đen. Bữa liên hoan cuối cùng, mọi người đều rất thoải mái, gần như là về trạng thái xõa. Ngư Hi cũng được mời mấy ly, rốt cuộc cô vẫn rời tiệc sớm.

Về phòng, cô gọi điện thoại cho Giang Tĩnh Bạch. Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa vào văn phòng, cô nhận máy, đi chậm hơn hai bước. Tiếu Tri Thu đi bên cạnh rất thức thời cúi đầu xuống.

"Uống rượu à?" Giọng nói của Giang Tĩnh Bạch rất dịu dàng, Tiếu Tri Thu đoán nhất định là đang nói chuyện cùng Ngư Hi. Đúng như cô nghĩ, khi nghe được hai tiếng ghi hình, cô lùi về sau hai bước.

Vào thang máy, Giang Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại. Thấy trên khuôn mặt cô vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, Tiếu Tri Thu hỏi: "Giang tổng, hôm nay cô Ngư sẽ về ạ?"

Giang Tĩnh Bạch cong môi: "Cậu ấy bảo là sáng mai."

"Cô để trống lịch trình cho tôi."

"Tôi muốn đi đón cậu ấy."

Tiếu Tri Thu rất hiểu chuyện gật đầu: "Tôi đã hiểu."

Sau khi về văn phòng, cô gọi bộ phận biên kịch đi họp, Tiếu Tri Thu vừa chuẩn bị đi thông báo, nghĩ đến cuộc điện thoại buổi sáng, lại nói: "Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Còn chuyện gì?"

Tiếu Tri Thu trả lời: "Phía cô La..."

"Tôi có sắp xếp." Giang Tĩnh Bạch phất tay: "Thông báo cho họ đi họp."

Tiếu Tri Thu đành ôm văn kiện đi ra.

Nội dung cuộc họp vẫn xoay quanh việc chuẩn bị làm phim chất lượng cao. Mấy năm nay vì lệnh hạn chế, rất nhiều phim truyền hình và phim điện ảnh đều không được trình chiếu. Số phim truyền hình gây được tiếng vang lớn đều vô cùng ít ỏi, năm ngoái cũng chỉ có một bộ phim dân quốc cùng một phim đô thị trở nên hot. Mảng điện ảnh xem như không ế ẩm, song vẫn chậm chạp. Vậy nên Giang Tĩnh Bạch mới giải tán nhóm sản xuất cũ, đổi lại làm phim chất lượng cao.

Nhưng muốn thực hiện cũng không phải chuyện dễ dàng, thế nên mới dẫn đến chuyện mỗi lần họp đều có những ý kiến khác biệt, song lại không có nhiều ý kiến thật sự hữu ích. Trước kia Giang Tĩnh Bạch không ở trong ngành này, cô chỉ nhạy cảm với đầu tư, còn liên quan đến phim truyền hình, cô vẫn phải bù lại không ít kiến thức từ khi về nước. Bộ phim mới nhất cũng là quyết định từ khi La tổng còn ở đây, cô không thể phản đối, lần này đổi mới làm phim chất lượng cao, cũng là suy tính kỹ càng mới đưa ra quyết định.

"Tôi vẫn đề nghị làm phim cổ trang, không phải đạo diễn Chu vừa bắt đầu khởi quay sao? Nhất định sẽ gây dậy sóng, chúng ta chỉ cần làm phù hợp với lịch sử."

"Anh có đảm bảo là sẽ được lên sóng không?"

"Không phải có tin sang năm sẽ hủy bỏ lệnh hạn chế sao?"

"Tin ở đâu ra? Nếu không hủy thì lại phải cất ở đây đúng không? Mặt khác, tôi cảm thấy phim gián điệp chiến tranh cũng được."

Tiếng thảo luận từ bảy miệng tám lưỡi vang lên trong phòng họp, Giang Tĩnh Bạch cau mày nhìn lựa chọn của mọi người. Mọi người thấy vẻ mặt không vui của cô, cũng dần dần không dám lên tiếng, dồn dập nhìn nhau, ngậm miệng.

Thấy thảo luận không có kết quả, Tiếu Tri Thu cúi đầu nói: "Giang tổng, bằng không hôm nay cứ như vậy, để mọi người giao phương án ra trước?"

Giang Tĩnh Bạch lạnh nhạt đảo mắt qua những người trong phòng, yên lặng vài giây, gật đầu: "Cứ như vậy đi."

Cô đứng dậy: "Cuộc họp kết thúc."

Mọi người lại bảy miệng tám lưỡi giải tán. Giang Tĩnh Bạch ngồi lại phòng họp thêm mấy phút. Tiếu Tri Thu đang dọn dẹp giấy tờ, còn chưa dọn xong đã nhận được điện thoại, cô nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, cô Bạch hỏi cô có thời gian không, cô ấy có chuyện tìm cô."

Bạch Vũ Đường?

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Bảo cô ấy đến văn phòng của tôi."

Tiếu Tri Thu trả lời đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại.

Trong văn phòng, Bạch Vũ Đường đang cầm kịch bản trên tay, nghe được tiếng mở cửa, cô lập tức đứng dậy: "Giang tổng!"

"Ngồi đi." Giang Tĩnh Bạch đi qua: "Có chuyện gì?"

Bạch Vũ Đường đưa kịch bản: "Có người tìm Ngư Hi quay phim điện ảnh."

"Chi phí thấp, có điều kịch bản không tệ lắm, tôi muốn để cô xem thử."

Giang Tĩnh Bạch nhận kịch bản, cúi đầu nhìn: "Đạo diễn nào?"

"Liễu Kiện." Bạch Vũ Đường nói: "Là một đạo diễn mới, trước kia chưa có tác phẩm nào."

Nói xong, cô liếc nhìn Giang Tĩnh Bạch, thành thật nói: "Em trai của Liễu Ngọc Dao."

Bàn tay cầm kịch bản ngừng lại, Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn Bạch Vũ Đường, cuối cùng mang kịch bản đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy một tập kịch bản khác ra ngoài, trên đó cũng viết tên --- Liễu Kiện.

Trước kia đã từng đến tìm cô, có điều khi ấy cô không đồng ý, bởi đề tài của cậu ta, thật sự quá táo bạo.

Không có khả năng qua được xét duyệt.

Bạch Vũ Đường nhìn hành động của cô liền hỏi: "Giang tổng, đây là gì?"

Giang Tĩnh Bạch cầm cả hai kịch bản đưa đến trước mặt Bạch Vũ Đường: "Trước kia đã đến tìm tôi, nhưng tôi từ chối."

"Đề tài của cậu ta không thích hợp."

Bạch Vũ Đường cầm kịch bản kia lên, hé môi: "Sao lại thế..."

Đến lúc nhìn thấy cái tên trên kịch bản, cô đổi giọng: "Đúng là không thích hợp."

Cô nhanh chóng đọc qua hai lần, cũng thoáng nghi ngờ kịch bản vừa đưa Giang Tĩnh Bạch liệu có vấn đề gì hay không, nghĩ vậy, cô cầm lấy kịch bản mình vừa mang đến, nói: "Tôi mang về đọc kỹ lại."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu, không nói gì thêm.

Đợi Bạch Vũ Đường rời đi, phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh trống trải, cô cầm kịch bản lúc trước đọc lại, cuối cùng khép vào, một lần nữa trở lại bàn làm việc, khóa vào trong ngăn kéo.

Thời gian trôi nhanh, văn phòng bận rộn, khi tan sở, trên bàn làm việc của Giang Tĩnh Bạch vẫn chồng chất văn kiện. Cô cau mày, nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ, nghĩ đến tám giờ phải gặp La Thiên Như, cô không khỏi trầm mặt xuống, ảm đạm lạnh lùng.

Dường như La Thiên Như rất sợ cô quên thời gian, còn nửa tiếng liền nhắn tin: Giang tổng, đừng quên hẹn.

Giang Tĩnh Bạch nghiêm mặt không trả lời, thay vào đó là nhắn tin buổi sáng tốt lành đến Ngư Hi.

Điện thoại không có hồi âm, cô đã đoán trước khả năng Ngư Hi vẫn đang ngủ, cũng không để ý, đứng dậy bấm nút gọi nội tuyến: "Trợ lý Tiếu, đi cùng tôi ra ngoài một chuyến."

Nhận được điện thoại, Tiếu Tri Thu lập tức đặt văn kiện trên tay xuống.

Hai người ra khỏi công ty lúc bảy giờ bốn mươi.

Ngư Hi vừa xuống máy bay.

Ghi hình đã sớm kết thúc, cô liền theo tổ chương trình trở về, biết tối nay Giang Tĩnh Bạch có hẹn, cô không muốn quấy rầy cô ấy làm việc nên không nói. Lịch trình khi về thay đổi, cũng không có nhiều người hâm mộ biết để đến đón, so với lúc đi, sân bay lạnh lẽo buồn tẻ hơn nhiều. Ngư Hi đi sau tổ chương trình, bật điện thoại.

Nhận được tin nhắn của Giang Tĩnh Bạch, cô mỉm cười, vừa chuẩn bị trả lời liền thấy một cái tên lóe lên trên màn hình.

Mẹ cô.

Khuôn mặt Ngư Hi cứng đờ trong giây lát, nụ cười nhẹ nhàng dần biến mất, cô nhận điện thoại.

Không lên tiếng, dường như Thịnh Nhàn cũng biết vì sao lúc này cô lại giữ yên lặng, bà nói thẳng: "Con đang ở đâu?"

Ngư Hi nhíu mày: "Có chuyện gì ạ?"

Thịnh Nhàn đứng bên cửa sổ trong phòng riêng: "Muốn gặp con, có việc muốn nói với con."

Ngư Hi cứng rắn từ chối: "Mẹ và con không có gì để nói."

Giọng Thịnh Nhàn thay đổi: "Phải không?"

"Con biết mẹ vừa gặp ai không?"

"Mẹ vừa nhìn thấy Giang tổng ở Tiêu Tương."

Ngư Hi khẽ cười: "Mẹ muốn nói gì ạ?"

"Thịnh tổng..."

Thịnh Nhàn lên tiếng: "Cô ta đang ăn tối cùng cô La."

"Ngư Hi, cô ta có nói cho con biết không?"

Tiếng nói của Ngư Hi như bị ngắt đi, chỉ còn quanh quẩn trong ngực, đầu óc quay cuồng trong giây lát, cô cất giọng như thường: "Mẹ thấy thú vị không?"

"Thịnh tổng, mẹ vẫn nghĩ con là một đứa trẻ sao? Chỉ vì cậu ấy đi gặp người khác, con liền phải để ý?"

"Suýt nữa đã quên, trong mắt của Thịnh tổng, con vẫn luôn là đứa trẻ không nghe lời."

Thịnh Nhàn nghiêm mặt: "Ngư Hi."

Ngư Hi khẽ hừ: "Con cúp máy đây."

Cúp điện thoại, Ngư Hi hít sâu hai hơi, cô không lập tức gọi cho Giang Tĩnh Bạch, mà ổn định lại hơi thở, gọi vào số của Tiếu Tri Thu.

Tiếu Tri Thu đang ở ngoài phòng riêng, nhận được điện thoại của Ngư Hi, cô kinh ngạc, không nghĩ nhiều, lập tức nhận máy: "Cô Ngư."

Ngư Hi hỏi thẳng: "Hôm nay Giang tổng có hẹn ăn tối đúng không?"

Tiếu Tri Thu há miệng: "Vâng."

Ngư Hi nhắm mắt: "Với cô La, đúng không?"

Tiếu Tri Thu không dám tiếp tục lên tiếng, cô cầm chặt điện thoại trong tay, nói đúng cũng không được, nói không đúng cũng không xong, đang loay hoay, Ngư Hi ở đầu bên kia lại nói: "Trợ lý Tiếu không cần nghĩ quá nhiều, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Thuận miệng hỏi.

Tiếu Tri Thu bị câu hỏi thuận miệng này làm tê cả da đầu, lập tức nói: "Cô Ngư, Giang tổng gặp cô La là để nói về chuyện của công ty."

Ngư Hi khẽ cười: "Tôi biết rồi, cứ như vậy đi."

"Phải rồi." Ngư Hi thấp giọng nói: "Cô nói với Giang tổng, tôi về nước sớm."

Tiếu Tri Thu đứng ngây tại chỗ, nuốt nước bọt.

Cô nâng tay muốn gõ cửa phòng mấy lần, rồi lại rút về, cuối cùng vẫn đành nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.

Trong phòng riêng, La Thiên Như và Giang Tĩnh Bạch ngồi đối diện nhau, Giang Tĩnh Bạch nói: "Cô La muốn nói chuyện gì với tôi?"

La Thiên Như lấy một phong bì, rút ra hai tấm ảnh, đều là ảnh chụp Giang Tĩnh Bạch và Ngư Hi. Cô cầm một tấm lên: "Cô và Ngư Hi yêu nhau?"

Giang Tĩnh Bạch nhận lấy tấm ảnh, góc chụp không tốt, thậm chí không bắt được một phần nghìn xinh đẹp của Ngư Hi, cô hé môi: "Ừm."

Thấy cô không phản đối mà lập tức thừa nhận, La Thiên Như kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tôi biết hai cô yêu nhau."

Giang Tĩnh Bạch úp tấm ảnh xuống bàn, ngước lên, ánh mắt sắc như dao, môi đỏ mà lạnh lẽo, cô hỏi: "Vậy thì?"

La Thiên Như khẽ nhướng mày trước dáng vẻ kia: "Vậy thì chúng ta bàn điều kiện đi."

"Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài."

Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Điều kiện là gì."

La Thiên Như đưa cho cô một tấm thẻ: "Đây là thẻ phòng của khách sạn phía trên."

"Chúng ta ngủ một đêm đi."

Cô muốn biết rốt cuộc cảm giác của mình với Giang Tĩnh Bạch là gì, là ham muốn thể xác, hay là yêu thích, cô có chút không rõ ràng.

Nếu chỉ là ham muốn thể xác, vậy vì sao khi biết người kia yêu Ngư Hi, cô lại khó chịu?

Nếu là yêu thích, vậy cô cũng không đau lòng như bị thất tình.

La Thiên Như thoáng ngỡ ngàng, muốn dứt khoát làm một lần, có lẽ sau khi làm xong cô cũng sẽ không để ý đến Giang Tĩnh Bạch như vậy nữa.

Không phải đều nói trước khi có được là ánh trăng sáng, sau khi có được là hạt gạo trắng sao?

Đối với cô, có lẽ Giang Tĩnh Bạch chính là như vậy.

Lời nói thẳng thắn khiến Giang Tĩnh Bạch sững sờ, sau đó tấm thẻ kia lại bị ném về phía La Thiên Như.

La Thiên Như cúi đầu, không kiên nhẫn nói: "Giang tổng, cô thế này là có ý gì?"

"Cô không sợ tôi sẽ nói cho truyền thông sao?"

Giang Tĩnh Bạch khẽ cười: "Vì sao tôi phải sợ?"

"Cô La, trước khi chúng tôi đến, ngoài cửa đã có bốn phóng viên, bọn họ đã chụp được ảnh chúng ta cùng vào đây, cô nói, nếu cô tung chuyện tôi và Ngư Hi yêu nhau ra ngoài, bọn họ sẽ đưa tin về cô thế nào?"

"Ngư Hi là bộ mặt của Kính Âu, cô hủy hoại cậu ấy, cũng là hủy hoại chính mình. Đừng trách tôi không nhắc cô, tôi rời khỏi Kính Âu, tôi không mất gì, còn cô nếu không có Kính Âu, chính là hai bàn tay trắng."

"Cô La đã sẵn sàng trắng tay chưa?"

Trước khí thế mạnh mẽ của đối phương, La Thiên Như nghẹn họng. Giang Tĩnh Bạch cầm ảnh lên, một lần nữa đưa cho La Thiên Như: "Cô La, giữ cẩn thận."

Giữ cẩn thận? Củ khoai nóng bỏng tay này, bảo cô giữ cẩn thận?

La Thiên Như bốc hỏa, chắc chắn cô không có khả năng đưa những tấm ảnh này cho truyền thông. Giang Tĩnh Bạch nói không sai, nếu scandal giữa Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch bị người khác biết được, Kính Âu khó tránh khỏi phải chịu trách nhiệm. Vốn dĩ Tinh Diệu đã nhìn chằm chằm Kính Âu, ngộ nhỡ để bọn họ có thời cơ lợi dụng, thì không gì có thể bù đắp nổi.

Vậy nên cô chỉ lấy ra để uy hiếp Giang Tĩnh Bạch phải ngủ với mình một đêm mà thôi, ai biết được người này không chỉ không đồng ý, còn đánh trả lại cô!

Mẹ kiếp thật khiến người ta tức giận!

La Thiên Như vừa chuẩn bị tìm lại chút mặt mũi, liền nghe thấy chuông điện thoại của Giang Tĩnh Bạch vang lên. Là âm báo có tin nhắn mới. Giang Tĩnh Bạch lấy điện thoại ra nhìn, sắc mặt hơi đổi, cô lập tức đứng dậy nói: "Cô La, mời thong thả dùng."

Cô nói xong, hơi cúi đầu, quay người rời khỏi phòng riêng, không hề ngoảnh lại. Ở phía sau, La Thiên Như tức muốn nổ tung, cô hung hăng ném bát đĩa trong tay, trong phòng vang lên tiếng a a a phát tiết.

Tiếu Tri Thu cũng nghe thấy rõ ràng, cô lắc đầu.

Hai anh em nhà họ La này đều là cùng một loại người, không có năng lực lại dễ cáu giận.

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Tĩnh Bạch: Tối nay mình đi ăn cùng La Thiên Như.

Ngư Hi: Biết rồi.

GIang Tĩnh Bạch: Cậu không giận à?

Ngư Hi: Tại sao phải giận?

Giang Tĩnh Bạch: Không để ý sao?

Ngư Hi: Có gì mà phải để ý?

Giang Tĩnh Bạch: Không sợ mình với cô ta làm gì?

Ngư Hi: Thụ với thụ ở cùng nhau thì làm được gì?

Giang Tĩnh Bạch:...

--------

* Liễu Kiện gặp Giang Tĩnh Bạch lần đầu ở chương 50.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play