Lần đầu giành vị trí thứ nhất, Liễu Ngọc Dao rất phấn khởi, cô bấm điện thoại gửi Wechat cho quản lý khoe mình biểu hiện không tồi trong chương trình, thế nhưng gửi xong lại rút tin nhắn về. Đến khi quản lý hỏi lại cô đã nhắn gì, cô chỉ thản nhiên đánh chữ: Không có gì.
Cô vừa cất điện thoại liền thấy có hai người ra khỏi cửa động, là Chu Hiểu và Triệu Thanh Bình, trên mặt hai người đầy bụi, không còn vẻ đẹp trai cuốn hút như lúc mới đi vào. Liễu Ngọc Dao nhìn bọn họ, lại cúi xuống nhìn chính mình, đôi giày vô cùng bẩn, ngay cả chiếc quần mới cũng có vết đất. Ngư Hi ngồi cạnh cũng chật vật giống cô, nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Liễu Ngọc Dao nhìn chằm chằm góc mặt của Ngư Hi, đột nhiên muốn hỏi cô ấy đang nghĩ gì.
Đúng là điên rồi.
Cô nghĩ, để tránh cho bản thân dở hơi nói ra lời gì kỳ lạ, nên chủ động bắt chuyện với Triệu Thanh Binh.
"Thầy Triệu, lại đây ngồi."
Triệu Thanh Bình cùng Chu Hiểu nhìn nhau, nhanh chóng đi qua: "Hai người nhanh thật, ra từ lúc nào?"
Khuôn mặt đẹp trai của Chu Hiểu cũng tươi cười.
Liễu Ngọc Dao đưa nước cho hai người, trả lời: "Mới ra không bao lâu."
"Hai em ấy đâu?"
Biết cô đang hỏi về Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân, Chu Hiểu đáp: "Vẫn đang ở bên trong tìm đường."
Nửa tiếng sau, Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân vẫn chưa tìm được cửa hang, được nhân viên công tác vào trong dẫn ra ngoài. Không nghi ngờ gì, vòng đầu tiên Liễu Ngọc Dao và Ngư Hi thắng. Liễu Ngọc Dao nhận phần thưởng từ Diêu Thanh, quay đầu nhìn Ngư Hi, không ngờ Ngư Hi cũng đang nhìn mình cười. Liễu Ngọc Dao kéo khóe miệng thành một nụ cười, Ngư Hi liền quay đi, thu ánh mắt về.
Liễu Ngọc Dao đứng sau cắn răng, nhìn thêm một tí thì chết người à!
Bữa trưa ăn ở nhà hàng gần đấy. Phạm vi hoạt động buổi chiều vẫn ở xung quanh ngọn núi nọ, đương nhiên là có những hạng mục khác. Thái độ của Liễu Ngọc Dao cũng khác, cô chủ động tiếp chuyện rồi yêu cầu hợp tác cùng mọi người trong đoàn. Được cô yêu cầu, Diêu Thanh thật sự rất mừng, lập tức để Trương Nhạc Nhạc làm đồng đội của cô. Trương Nhạc Nhạc nghẹn lời, bực bội mà không dám nói gì, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ngư Hi. Ngư Hi bị dáng vẻ đáng thương của cô ấy chọc cười, đáp lại bằng ánh mắt bất lực. Trương Nhạc Nhạc sụp vai, không còn quyến luyến gì cuộc đời này.
Buổi ghi hình ngày hôm đó kết thúc mỹ mãn. Buổi tối khi xe của tổ chương trình đến đón, mọi người đều đã kiệt sức. Ngư Hi cảm thấy thám hiểm là chủ đề mùa này thật không sai, đối với cô đâu đâu cũng là mạo hiểm, còn cực kỳ mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Ngư Hi tưởng rằng mang trạng thái này trở về tắm rửa là có thể nhanh chóng ngủ say, nào ngờ lăn qua lộn lại trên giường rất lâu vẫn chưa ngủ được. Tin nhắn trò chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch vẫn dừng lại ở nửa tiếng trước, cô ấy hỏi cô đã xong việc chưa, cô không trả lời. Nghĩ đến đây, Ngư Hi lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, nhắn lại cho Giang Tĩnh Bạch: Đến khách sạn rồi.
Giang Tĩnh Bạch lập tức gọi video đến: "Đến khách sạn rồi à?"
Ngư Hi nằm dài trên giường, bữa tối khi nãy cũng chỉ ăn được hai miếng, cô không thấy đói, chỉ muốn nằm lười biếng trên giường. Vì giành được vị trí thứ nhất cùng Liễu Ngọc Dao, nên hai cô có đặc quyền, buổi tối không cần rút thăm, có thể hưởng thụ căn phòng một mình.
Giờ đây nghe Giang Tĩnh Bạch hỏi vậy, Ngư Hi cười cười: "Tự cậu nhìn đi."
Cô nói rồi cầm điện thoại quay khắp nơi, camera nhanh chóng lướt quanh. Nhìn thấy Ngư Hi bơ phờ ỉu xìu nằm sấp, Giang Tĩnh Bạch đau lòng hỏi: "Mệt lắm không?"
Ngư Hi đặt điện thoại lên gối, lật người, nghiêng đầu nói với người bên kia: "Hơi mệt."
"Hôm nay phải leo núi."
Nói xong lại cắn môi do dự: "Tĩnh Bạch."
Giang Tĩnh Bạch đóng tài liệu, cầm điện thoại từ trên bàn trà, gương mặt xinh đẹp được phóng to, ánh mắt dịu dàng của cô cũng thấm qua màn hình tràn vào Ngư Hi, giống như ánh nắng mặt trời ấm áp.
Cô vẫn luôn đợi Ngư Hi nói, lại không ngờ bên kia chỉ gọi không nói gì, Giang Tĩnh Bạch không khỏi hỏi lại: "Sao thế?"
Ngư Hi cắn môi: "Không có gì."
Cô cười, mặt hơi tái nhợt: "Mình đột nhiên nhớ ra hôm nay vào một hang núi, bên trong không có đèn."
Ngón tay Giang Tĩnh Bạch cầm điện thoại đã hơi đau: "Sau đó thì sao?"
Nụ cười của Ngư Hi càng đậm: "Sau đó mình ra ngoài."
Giang Tĩnh Bạch thở phào: "Ừ."
Thấy người kia nóng lòng như vậy, Ngư Hi phì cười: "Giang tổng, mình dũng cảm như vậy, có phải nên khen khen mình không?"
Giang Tĩnh Bạch khẽ cười, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng trở nên tươi tỉnh: "Ngư Hi, cậu giỏi lắm."
Ngư Hi cũng cong môi: "Giỏi ngần nào?"
"Có giỏi như ở trên giường không?"
Câu chuyện bỗng nhiên phát triển theo hướng không thể đoán được, Giang Tĩnh Bạch thoáng hé môi, vành tai ửng hồng, rồi ho khẽ: "Không còn sớm, nên nghỉ thôi, ngày mai cậu phải đi ghi hình tiếp."
Thấy Giang Tĩnh Bạch trốn tránh, tâm trạng của Ngư Hi vô cớ tốt lên, cô gật đầu: "Ừ, ngủ ngon."
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu: "Ngủ ngon."
Nói rồi chuẩn bị tắt video, Ngư Hi lại đột nhiên hỏi thêm một câu: "Giỏi thật không?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn qua màn hình, thấy trong mắt Ngư Hi là nghịch ngợm, cô cười nhẹ: "Thật sự rất giỏi."
Ngư Hi gật đầu: "Vậy đợi mình về."
"Cho cậu thấy mình giỏi thế nào."
Giang Tĩnh Bạch cố nén ý cười sâu sắc nơi khóe miệng, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, khuôn mặt đã sớm mất đi vẻ trong trẻo lạnh lùng, chỉ còn lại đường nét của hạnh phúc. Nếu không phải thời gian eo hẹp, cô thật sự muốn tiếp tục nói chuyện cùng Ngư Hi thế này.
Nhưng ngày mai vẫn phải ghi hình, Giang Tĩnh Bạch suy tư thật lâu, thả xuống một câu: "Ừa."
"Mình đợi cậu về."
Ngư Hi tắt video, cầm điện thoại trên tay, ấn vào khung tin nhắn, khi nhìn thấy tên người gửi, vẻ hạnh phúc trên đôi mày đột nhiên không còn, đôi mi thanh tú khép lại thật chặt, chỉ còn lại nỗi lo lắng thấp thoáng.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng Ngư Hi đã tỉnh. Cô mặc đồ thể thao, buộc tóc lên, đội mũ, một mình xuống dưới chạy bộ, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới dừng bước, thở dốc nhận máy.
"A lô." Ngư Hi cầm khăn bông màu trắng lau mồ hôi trên mặt, chạy một vòng, trong người thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Đầu bên kia điện thoại, Chung Thần gọi: "Hi Hi?"
"Chị đâu rồi?"
"Em gõ cửa không thấy ai."
Ngư Hi nói: "Quay lại ngay đây."
Cô nói rồi nhét lại điện thoại vào túi áo, cất bước chạy về, lúc lên tầng liền gặp Chu Hiểu và Triệu Thanh Bình. Nhìn Ngư Hi tràn đầy năng lượng, hai người họ không khỏi kinh ngạc.
"Vừa chạy bộ ư?"
Chu Hiểu cũng lắm miệng: "Chị Ngư Hi, chị siêu thật, cường độ hoạt động mạnh như thế vẫn có thể vận động tiếp được?"
Nhìn vẻ kinh ngạc của hai người họ, Ngư Hi cười nhạt: "Chạy bộ buổi sáng rất tốt."
Chu Hiểu thở dài: "Chạy bộ buổi sáng rất tốt, nhưng ngủ quan trọng hơn."
Triệu Thanh Bình nâng tay đánh vào đầu cậu ta: "Chỉ biết ba hoa."
"Ngư Hi, bọn anh đi xuống trước đây."
Ngư Hi vẫy tay chào hai người họ trên hành lang. Trên tầng, Chung Thần đang ngồi thu lu trước cửa phòng, nhìn thấy Ngư Hi ăn mặc như vậy, cô cũng sốc không kém gì Chu Hiểu vừa rồi, ngón tay run run hỏi: "Hi Hi, chị còn ra ngoài chạy bộ được?"
"Chị bị cái gì kích thích ư?"
Ngư Hi cúi đầu mở cửa đi vào, Chung Thần ở lại phía sau dụi mắt, mặt mũi không thể tin nổi, miệng còn lẩm bẩm: "Có phải cãi nhau với Giang tổng không? Chị nói với em đi, đừng chịu đựng một mình, em đã bảo cứ chịu đựng một mình là sẽ thành bệnh rồi, hơn nữa..."
Lải nhải như con muỗi vo ve bên tai, Ngư Hi đột nhiên dừng lại, quay người, cầm khăn thắt cổ Chung Thần, hằn học nói: "Còn lắm mồm, chị cắt lưỡi em thật đấy!"
Chung Thần sợ hãi lập tức giơ hai tay che miệng, nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn quanh, lại không dám phát ra tiếng gì. Ngư Hi thỏa mãn, nới lỏng khăn, vỗ vai Chung Thần, nở nụ cười cực kỳ hài lòng.
Đến khi ra khỏi phòng vệ sinh, Ngư Hi đã vui vẻ xuống dưới ăn sáng.
Buổi sáng vẫn ghi hình ở chỗ cũ, có thêm không ít thiết bị. Ngư Hi đã quen với việc tổ chương trình thích gây bất ngờ, hơn nữa hiện giờ cô còn có kịch bản riêng, nên đối mặt với mọi vấn đề đều tỏ ra rất thành thạo, còn có thể dẫn dắt nhịp điệu của cả nhóm một cách dễ dàng, giúp Diêu Thanh tiết kiệm được không ít công sức.
Như thường lệ, nội dung cuối cùng là phỏng vấn, bầu không khí lần này hoàn toàn không còn cứng nhắc như khi mới quen. Vì Liễu Ngọc Dao đã chủ động, hơn nữa còn vừa tham dự lễ trao giải Danh Nhã, tất cả mọi người đều ném đủ loại vấn đề qua cho cô ấy. Liễu Ngọc Dao không từ chối bất kỳ ai, nhận hết tất cả.
Ghi hình kết thúc vào giữa trưa, thấy bầu không khí rất tốt, Diêu Thanh đề nghị mọi người dùng bữa ở nơi này rồi mới về, thế nhưng đang là Tết, thời gian eo hẹp, không ai rảnh, chỉ còn lại Diêu Thanh và Ngư Hi trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng Ngư Hi nói: "Nên về thôi ạ."
Diêu Thanh bất lực: "Cũng được."
Xe lắc lư mấy tiếng trên đường, lúc đến đài truyền hình chỉ còn Ngư Hi và Chung Thần, Diêu Thanh mời cô ăn trưa cùng nhau, Ngư Hi từ chối, thoái thác đã có hẹn, đối phương đã đợi lâu, không đi thì không được, chỉ có vậy Diêu Thanh mới thả cô đi.
Ngư Hi không nói dối, quả thật cô đã có hẹn.
Lúc sắp về đến đài truyền hình, cô đã gọi cho Tiền Thải Hà, hai người hẹn gặp ở một quán trà gần nhà Tiền Thải Hà. Ngư Hi đứng bên ngoài quán trà, đã nhiều năm như vậy, nơi này lại vẫn giống như trước đây, không thay đổi chút nào.
Ngư Hi đeo khẩu trang kính mũ đầy đủ, đè thấp vành mũ hết mức. Chung Thần bên cạnh cũng võ trang một nửa. Sau khi vào trong, chủ quán đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần mới để các cô vào phòng riêng.
Phòng riêng ở tầng hai, gian phòng khá trang nhã, Ngư Hi ngồi ở trong, sau khi nhân viên phục vụ vào rót trà, Ngư Hi phất tay, người nọ hiểu ý liền đi ra ngoài.
Hẹn Tiền Thải Hà vào ba rưỡi, nhưng ba giờ Ngư Hi đã đến, cô không muốn để Tiền Thải Hà đợi, không ngờ mười phút sau liền nhận được điện thoại của bà nói đã đến, cũng quan tâm bảo cô không cần vội, bà sẽ vào trước chờ. Nghe vậy, mũi Ngư Hi bỗng nhiên đau xót, cô nói bằng giọng khàn khàn: "Dì vào đi ạ."
Tiền Thải Hà nhìn quán trà, sau khi đi vào, Ngư Hi bảo Chung Thần ra đón.
Đến lúc hai người ngồi đối diện nhau đã là chuyện của năm phút sau.
Chung Thần đặt trà cùng vài món ăn nhẹ lên bàn cho hai người rồi rời khỏi phòng riêng, đứng ngoài cửa ra vào. Tiền Thải Hà nhìn Ngư Hi, lần trước ở chung cư vì quá giận nên bà vẫn chưa nhìn Ngư Hi thật kỹ, nghĩ lại, đó là lần đầu tiên gặp lại sau tám năm, biểu hiện của bà lúc ấy lại đánh mất tác phong của người lớn.
Nghĩ vậy, giọng điệu của Tiền Thải Hà đã hiền hòa hơn rất nhiều: "Cô Ngư..."
Ngư Hi ngước mắt: "Dì Tiền gọi cháu Ngư Hi là được ạ."
Chỉ là xưng hô mà thôi, Tiền Thải Hà không phản đối, thuận theo nói: "Được rồi, Ngư Hi à."
"Mấy năm nay có ổn không?"
Ngư Hi rũ mắt: "Cháu rất ổn, dì thì sao ạ?"
"Cháu nghe nói chú đã..."
Tiền Thải Hà gật đầu: "Ừ, chú của cháu gặp chút vấn đề trong công việc, sức khỏe cũng không tốt lắm, đi đã nhiều năm rồi."
Mắt Ngư Hi ngấn nước như sương mù mờ mịt, cô cúi đầu: "Vâng."
Căn phòng nhất thời yên tĩnh, Tiền Thải Hà hỏi thêm vài ba câu không liên quan rồi mới đi vào vấn đề: "Ngư Hi à."
"Dì biết có những lời nói ra sẽ làm cháu đau lòng, nhưng cháu và Tĩnh Bạch, thật sự không hợp nhau."
"Hôm nay dì đến đây, cũng không muốn nói dối, dì muốn hai đứa chia tay."
Nghe được vấn đề chính, trái tim Ngư Hi đang treo trên cao được buông xuống, vừa rồi chờ đợi lo lắng thật lâu, giờ đây lại bỗng nhiên cảm thấy yên lòng, cô ngước lên, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Trên khuôn mặt của Tiền Thải Hà không có ý cười, khi nghiêm túc có hai phần tương tự như Giang Tĩnh Bạch, rất uy nghiêm. Trước ánh nhìn chằm chằm của bà, Ngư Hi ngẩng đầu, bình tĩnh nghiêm túc nói: "Dì Tiền, cháu biết dì hẹn gặp cháu là muốn làm gì, nhưng cháu xin lỗi, cháu không thể chia tay với Tĩnh Bạch."
Tiền Thải Hà không nổi giận như lần đầu tiên, ngược lại thở dài từng hơi, trầm giọng nói: "Cháu như vậy chỉ có hại nó."
"Cháu biết Tĩnh Bạch bây giờ giống cái gì không?"
"Nó giống như một người máy chỉ biết làm việc, nó vốn có thể hưởng thụ cuộc sống của mình, không cần phải khổ cực như vậy, nhưng nó có thể tiếp tục được bao lâu? Ngư Hi, dì biết cháu thích Tĩnh Bạch, dì cũng biết Tĩnh Bạch thích cháu, dì giống như kẻ chia cắt đôi lứa, nhưng nếu hai đứa vẫn tiếp tục, Tĩnh Bạch sẽ không chịu nổi."
"Mấy năm ở nước ngoài, nó đã phải vào viện hai lần, đều là xuất huyết dạ dày."
"Là vì công việc."
Ngư Hi thoáng hé môi, trái tim lập tức quặn đau, cô hoàn toàn không biết Giang Tĩnh Bạch từng có lúc như vậy. Nhớ đến khi mới gặp lại mình đã bắt Giang Tĩnh Bạch ăn đồ cay, đôi mắt cô bỗng nhiên nóng lên, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, đau đến nỗi khiến cô không thở nổi.
Thấy khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, Tiền Thải Hà nói: "Dì biết cháu nghe những lời này xong sẽ không dễ chịu, nhưng dì vẫn phải nói, Tĩnh Bạch ở nước ngoài mấy năm, mục tiêu cho đến bây giờ vẫn là để thay thế mẹ của cháu, có phải ý nghĩ này rất hão huyền không?"
"Cháu có biết là vì sao không?"
Đương nhiên Ngư Hi biết rõ, từ lúc những lời kia được nói ra từ miệng của Giang Tĩnh Bạch, cô đã biết rõ, nhưng Tiền Thải Hà lại dùng phương thức khác để giải thích cho cô nghe.
"Tám năm trước, Tĩnh Bạch gặp mẹ của cháu, sau đó bố Tĩnh Bạch bỗng nhiên gặp chuyện trên phương diện làm ăn, Tĩnh Bạch vẫn cho rằng là do mẹ của cháu làm, nó đến công ty của mẹ cháu, đợi mấy ngày mới được gặp một lần, mẹ cháu thừa nhận chuyện đó có liên quan đến bà ta, hơn nữa còn nói với Tĩnh Bạch, nếu hai đứa không tách ra, sẽ khiến cả nhà dì trắng tay."
"Tĩnh Bạch không tin ác, nói dối cháu mọi chuyện, thậm chí nói dối cả dì, lúc ấy tiền vay ngân hàng chậm chạp không đến, sau này mới biết được là do có người lợi dụng quan hệ khiến chú dì không vay được, bệnh tim của bố Tĩnh Bạch tái phát, đã đi trước."
"Sau này Tĩnh Bạch dùng đủ loại phương thức để đòi công lý, thậm chí còn muốn kiện lên tòa, thế nhưng không ai dám nhận. Ngư Hi à, cháu xem, đây chính là khoảng cách giữa hai đứa. Có lẽ đối với cháu, một câu nói bâng quơ liền có thể bù đắp nỗ lực trăm cay nghìn đắng của người khác."
"Sau khi Tĩnh Bạch đưa tang bố, nó lại lên tòa xin thưa kiện, quỳ đến nửa đêm trước cửa nhà người ta, cuối cùng lúc bị đuổi về nhà dì mới biết được. Tĩnh Bạch vừa hối hận vừa tự trách, thậm chí nó đã nghĩ đến việc trả giá bằng mạng sống của mình, bị dì giữ lại, nó không ăn uống suốt hai ngày, cuối cùng nói muốn ra nước ngoài."
"Vừa đi, chính là đi mất tám năm."
Giọng nói Tiền Thải Hà lộ ra tang thương, lại thường xuyên có tiếng ho khan lẫn vào: "Dì không biết rốt cuộc nó đã trải qua tám năm này thế nào, vì nó không cho dì đi vào, nhưng dì có thể tưởng tượng được. Ngư Hi à, tám năm này nó đã chịu đủ khổ rồi, nó không đáng phải chịu đựng như thế, dì biết trước kia chia tay, Tĩnh Bạch có chỗ không đúng, dì là mẹ, dì thay nó xin lỗi cháu." Tiền Thải Hà nói rồi đứng dậy, hai chân nhẹ cong xuống như muốn quỳ, Ngư Hi lập tức đưa tay ngăn lại: "Dì Tiền."
Giọng nói của Ngư Hi đã nghẹn ngào, khóe mắt cũng đỏ hoe, trong mắt đã rưng rưng đầy lệ, thế nhưng vẫn không để rơi một giọt nước mắt nào, cô cắn răng nói: "Cháu biết Tĩnh Bạch vẫn luôn vất vả vô cùng, dì hãy tin cháu, cháu sẽ làm cậu ấy hạnh phúc."
Nhìn ánh mắt của cô, Tiền Thải Hà nhấn giọng mạnh mẽ nói: "Cháu không làm được."
"Ngư Hi, gia đình của cháu như vậy, đã quyết định cháu và Tĩnh Bạch ở bên nhau sẽ không hạnh phúc."
"Nó đã làm một cái máy suốt tám năm, nếu hai đứa lại tiếp tục ở bên nhau, nó sẽ phải không ngừng nỗ lực, nó muốn được bố mẹ cháu đồng ý, nó muốn xứng với cháu. Ngư Hi à, cháu buông tha nó đi."
"Xem như là dì cầu xin cháu."
"Có được không?"
Có được không?
Nghe lời nói thấu tâm can này, Ngư Hi run lên, nếu Tiền Thải Hà ngang ngược vô lý dùng thái độ cứng rắn bắt hai cô chia tay, cô nhất định sẽ không hề nao núng dùng lý lẽ để bảo vệ quyền lợi của mình.
Nhưng lời nói thiết tha chân thành này, dù là ai nghe được cũng sẽ xao động.
Có được không ư?
Ngư Hi lắc đầu: "Cháu xin lỗi."
"Cháu xin lỗi, dì Tiền, cháu thật sự không làm được."
"Cháu không muốn chia tay với Tĩnh Bạch."
"Cháu đã đau khổ tám năm, thật vất vả mới được ở bên cậu ấy, cháu không muốn phải đau khổ thêm." Cô mạnh mẽ lắc đầu, hai tay bị Tiền Thải Hà nắm lấy khẽ run lên, cả người cũng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vô cùng, khóe mắt đỏ hoe, trong mắt rưng rưng như muốn rơi lệ bất cứ lúc nào. Nhìn cô như vậy, Tiền Thải Hà thấy hệt như đang nhìn Giang Tĩnh Bạch giãy giụa, bà mở to mắt, kiên trì nói: "Nếu hai đứa tiếp tục, sẽ chỉ khiến Tĩnh Bạch càng thêm tổn thương."
"Ngư Hi, nhà dì chỉ là nhà bình thường, dì muốn Tĩnh Bạch sống cuộc sống như một người bình thường, nó có thể không cần yêu đương, không kết hôn, dì cũng sẽ không thúc giục, nhưng dì hy vọng nó vui vẻ."
"Mà không phải làm một cái máy chỉ biết đến công việc."
"Nó còn chưa đến ba mươi tuổi, cháu xem nó đã ép mình thành cái dạng gì rồi?"
Ngư Hi cắn môi, bên tai là tiếng nói của Tiền Thải Hà, từng câu từng chữ đâm vào nơi yếu ớt nhất trong ngực cô, đau đến nỗi khiến cả người cô căng thẳng, hít thở cũng trở nên khó nhọc. Tiền Thải Hà vẫn nói: "Nếu hai đứa vẫn tiếp tục, Tĩnh Bạch có thể kiên trì bao lâu? Cơ thể của nó có thể chống đỡ bao lâu?"
"Chia tay với nó đi."
Nghe đến đây, Ngư Hi gần như không thể đứng vững, cô lùi về sau một bước, cúi đầu bình ổn hơi thở, đến khi lồng ngực phập phồng dần vững vàng, cô mới ngẩng lên nhìn Tiền Thải Hà, hai mắt ướt nhòe: "Dì Tiền, dì thật sự muốn Tĩnh Bạch hạnh phúc sao?"
Tiền Thải Hà nhìn cô, gật đầu: "Dì muốn."
Ngư Hi thì thầm: "Vậy dì không nên bảo chúng cháu chia tay."
"Chỉ khi ở bên cháu, Tĩnh Bạch mới có thể hạnh phúc."
"Dì nói Tĩnh Bạch đã đau khổ tám năm, còn cháu không phải cũng vậy sao? Cháu đã có bao nhiêu đêm muốn liều mạng đi tìm cậu ấy, cháu nhớ cậu ấy, muốn ôm cậu ấy, muốn đến phát điên, thậm chí còn tưởng đã không thể kiểm soát nổi bản thân mình."
"Giờ đây cháu và cậu ấy lại được ở bên nhau, cháu hy vọng dì có thể tác thành, dì sợ cậu ấy mệt, cháu có thể bắt cậu ấy nghỉ ngơi, dì sợ cậu ấy không vui, cháu có thể làm cậu ấy vui vẻ."
Nghe hết lời Ngư Hi nói, Tiền Thải Hà vẫn chậm chạp không lên tiếng.
Ngư Hi nói: "Dì Tiền, xin hãy tác thành chúng cháu."
"Cháu thật sự yêu cậu ấy."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Hi: Mình có giỏi không?
Giang Tĩnh Bạch: Giỏi.
Ngư Hi: Giỏi thế nào?
Giang Tĩnh Bạch: Lúc nằm là giỏi nhất.
Ngư Hi:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT