*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không phải bông hoa, mà là hoa bông, hay 棉花/miên hoa, hay cotton flower. Mấy đứa này lớn lên sẽ bị làm thịt thành vải cotton để chúng ta mặc cho đẹp, hoặc là bị ngắt ra cắm lọ bày cho đẹp. Trung Quốc là nước đứng trong top đầu thế giới về sản xuất bông.Còn tên chương thế này có ý nghĩa gì thì...--------Hợp đồng được ký, chiều mùng một Tết sẽ quay. Bạch Vũ Đường hỏi ý kiến của Ngư Hi, tất nhiên cô không có dị nghị. Vì thế sau khi ký hợp đồng cùng Trương Phong, đoàn người liền giải tán. Phó Thiên Lam ngoan ngoãn chào Ngư Hi, khuôn mặt tràn đầy mong chờ ngày hợp tác. Ngư Hi khẽ cười, lướt qua bên người cô lên xe.
Bạch Vũ Đường không đi cùng mà phải về công ty một chuyến. Chung Thần đưa Ngư Hi về nhà. Trên đường, cô liên tục nhìn sắc mặt của Ngư Hi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Hi Hi, sao chị lại không vui?"
Vừa mới thuận lợi ký được hợp đồng, đối phương và Phó Thiên Lam đều rất hài lòng, dường như sẽ không có gì bất lợi, nhưng vì sao chị ấy vẫn có vẻ buồn bực không vui?
Ngư Hi sờ lên má của mình: "Rõ lắm à?"
Chung Thần gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cũng không tính là rõ ràng, thế nhưng cô đã quá quen thuộc với Ngư Hi, quen thuộc đến nỗi hiểu rõ từng ánh mắt của cô ấy, nên mới nhạy cảm nhận ra cảm xúc của cô ấy thay đổi.
Ít nhất là hoàn toàn khác so với trước khi đến.
Ngư Hi không có hứng giải thích, cô mím môi: "Lái xe đi."
Chung Thần đành đạp chân ga, xe bảo mẫu màu đen vội vã chạy đi. Ánh mắt Ngư Hi nhìn phong cảnh bên ngoài, tấm dán kính màu đen khiến mọi thứ trở nên mờ ảo không chân thật, trước mắt cô vô cớ hiện lên hình ảnh Giang Tĩnh Bạch đứng cùng La Thiên Như trước cửa khách sạn.
Ánh mắt La Thiên Như nhìn Giang Tĩnh Bạch, dường như không đơn giản chỉ là ánh mắt nhìn bà chủ của mình.
Ngư Hi ấn lên cái đầu hơi đau.
Hoặc cùng có lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Đang mải suy nghĩ, chuông điện thoại chợt vang lên, còn tưởng là Giang Tĩnh Bạch, nhưng cầm lên nhìn, lại là mẹ cô gọi đến.
Cả hai chưa từng liên lạc kể từ lần cuối cùng cãi nhau, cô không muốn, còn mẹ cô --- chắc chắn là bận.
Công ty của bà ấy, sự nghiệp của bà ấy, vĩnh viễn quan trọng hơn đứa con gái này.
Vậy mà bà ấy vẫn có thế quản chuyện riêng của cô, Ngư Hi nhất thời không biết nên lấy tâm trạng gì để nghe điện thoại.
Dù sao buổi tối đã uống mấy ly rượu nhẹ, thái độ của cô cũng không kính cẩn như mọi khi, tiếp điện thoại nhưng rất lâu không nói gì, đầu bên kia tựa như vẫn đang đợi cô lên tiếng trước, Ngư Hi sốt sắng cắn môi, đến khi Thịnh Nhàn không nhịn được gọi: "Hi Hi?"
Ngư Hi lúc này mới buông tha môi mình, thấp giọng hỏi: "Có việc ạ?"
Thái độ lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lùng xuyên qua dòng điện truyền đến Thịnh Nhàn, bà tựa vào ghế làm việc, khép tài liệu, ấn lên trán nói: "Nghỉ ngơi chưa?"
Ngư Hi không muốn nói chuyện nhà, dứt khoát: "Mẹ nói luôn chuyện gì đi?"
"Nếu như muốn bảo con chia tay, vậy thì thôi ạ."
Thịnh Nhàn nghe được lời con gái nói, không lên tiếng vài giây, cuối cùng bỏ qua chủ đề này, nói thẳng: "Ngày kia bố của con về nước, con muốn gặp nhau không?"
Ngư Hi lạnh lùng đáp lại: "Không ạ."
Không có cô, có lẽ hai người ấy sẽ càng thoải mái.
Thịnh Nhàn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Hi Hi, mẹ biết con không vui, nhưng chúng ta không có nhiều cơ hội để gặp nhau..."
"Vậy thì không cần gặp." Ngư Hi lạnh lùng ngắt lời bà.
"Chẳng lẽ hai người không nghĩ, không có đứa con gái này, hai người sẽ càng tự do sao?"
Thịnh Nhàn mơ hồ nóng giận: "Ngư Hi!"
"Con thế này là thái độ gì."
Ngư Hi hít sâu một hơi, đáp lại: "Con nghĩ rồi."
Giọng nói của Thịnh Nhàn ẩn chứa cơn giận: "Con nghĩ gì?
Ngư Hi cụp mắt: "Con nghĩ, nếu không có hai người."
"Có lẽ con sẽ vui hơn."
"Ngư..."
Thanh âm ngắn gọn im bặt, Ngư Hi tắt điện thoại nhét lại vào trong túi. Chung Thần liếc nhìn sắc mặt của cô, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Là Thịnh tổng ạ?"
Ngư Hi nghiêng đầu, khóe mắt đỏ hoe, con ngươi long lanh như chứa nước. Cô ngẩn người một lát, gật đầu: "Ừ."
Nhìn dáng vẻ này, Chung Thần đau lòng muốn chết, thừa dịp xe vừa lúc chạy đến chung cư, cô lập tức nói với Ngư Hi: "Hi Hi, chị không vui thì đừng giữ trong lòng, không tốt cho sức khỏe."
Thấy Chung Thần gấp gáp căng thẳng, Ngư Hi bỗng nở nụ cười: "Về đi."
"Nói nhiều."
"Chị về đây."
Chung Thần vẫn lo lắng: "Chị cứ thế về sẽ không sao chứ?"
Ngư Hi liếc cô: "Có thể làm sao?"
Chung Thần: "Không cần trút giận một chút ư?"
Ngư Hi gật đầu: "Đương nhiên là cần."
Nói xong không đợi Chung Thần mở miệng, cô tiếp tục: "Nên bây giờ chị phải nhanh về."
"Tìm Giang tổng trút giận."
Chung Thần:...
Ờ.
Quả nhiên người ta yêu đương mình thành người thừa rồi.
Ngư Hi nói xong bước giày cao gót ra khỏi xe, Chung Thần nhanh chóng đi xuống, đang chuẩn bị đỡ Ngư Hi, bên cạnh chợt có một đôi tay vươn đến, Chung Thần liếc sang, là Giang Tĩnh Bạch.
"Giang, Giang tổng?" Chung Thần ngạc nhiên: "Sao ngài lại ở đây ạ?"
Giang Tĩnh Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Uống rượu?"
Ngư Hi ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu: "Uống mấy ly."
Giang Tĩnh Bạch đáp lại: "Về nhà đi."
Chung Thần đành yên lặng ở lại phía sau nhìn Giang Tĩnh Bạch ôm Ngư Hi đi vào, thỉnh thoảng có tiếng nói cất lên.
"Tối nay đi ăn à?"
"Có một quảng cáo."
"Sao không nói với mình."
"Cậu bận."
Giọng nói mang theo hờn dỗi, Giang Tĩnh Bạch cụp mắt nhìn Ngư Hi, thấy sắc mặt cô có vẻ không vui, khóe mắt còn đỏ hoe, ánh mắt trong suốt.
Về đến nhà, Ngư Hi liền cởi giày cao gót đi chân trần đến sô pha. Trời lạnh, Giang Tĩnh Bạch khi mới về không thấy người liền gọi cho Ngư Hi, thế nhưng đường dây luôn bận, thật vất vả mới kết nối được lại không ai bắt máy. Cô nghĩ có lẽ Ngư Hi xuống nhà đi dạo liền ra ngoài, máy sưởi trong nhà cũng chưa kịp bật.
Ngư Hi mặc phong phanh, giờ phút này đi chân trần cởi áo khoác, đột nhiên rùng mình một cái. Giang Tĩnh Bạch lập tức đóng cửa ban công, kéo kín rèm, máy sưởi mới bật không lâu, trong phòng dần ấm lên. Ngư Hi ôm hai chân ngồi trên sô pha trầm tư.
Giang Tĩnh Bạch lại gần ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô hỏi: "Sao thế?"
Ngư Hi nghe tiếng hỏi, nhìn người kia, không giấu giếm: "Vừa nãy mẹ mình gọi."
Sắc mặt Giang Tĩnh Bạch khẽ thay đổi.
Ngư Hi rũ mắt: "Bà ấy hẹn mình ăn cơm, mình không đồng ý."
"Cậu nói vì sao bà ấy có thể như vậy? Nghĩ đến mình thì chỉ cần một cuộc điện thoại gọi mình đến, không cần mình liền tùy tiện ném mình đi."
"Đối với bà ấy."
"Rốt cuộc mình là gì?"
Có lẽ vì uống rượu, tâm trạng của cô có chút khó kìm nén, khuôn mặt tràn đầy vẻ buồn bực không vui. Bờ môi Giang Tĩnh Bạch khẽ mở, lại không phát ra âm thanh.
Muốn trả lời Ngư Hi, lại không biết phải nói thế nào.
An ủi cô ấy, nói Thịnh Nhàn chính là người như vậy?
Giang Tĩnh Bạch tự nhận mình không thể giúp Thịnh Nhàn nói một câu có lợi, tuy rằng ngoài miệng nói không hận, nhưng đó là tám năm khổ sở nhất của cô, tám năm không có Ngư Hi, bắt cô phải giải thích giúp đao phủ.
Cô không thể.
Phòng khách yên tĩnh, Ngư Hi cằn nhằn mấy câu rồi cũng nhận ra bầu không khí không ổn, tinh thần thiếu tỉnh táo của cô khôi phục vài phần, giọng nói bình tĩnh trở lại: "Mình đi tắm trước."
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: "Ừ."
Ngư Hi đứng dậy, đi đến góc sô pha lại quay đầu hỏi: "Tối nay cậu đi ăn cùng Hồ tổng đúng không?"
Đề tài bị chuyển quá nhanh khiến Giang Tĩnh Bạch nhất thời không phản ứng kịp, cô gật đầu: "Ừ, sao thế?"
Ngư Hi cắn đầu lưỡi, mấy giây sau bật cười: "Không có gì, mình đi tắm."
Giang Tĩnh Bạch chăm chú nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của người kia, rồi gọi điện thoại cho Chung Thần.
Cúp máy, Ngư Hi cũng vừa lúc đi ra, Giang Tĩnh Bạch nhìn mái tóc ẩm ướt xõa sau lưng của cô, lập tức vẫy tay: "Lại đây."
Ngư Hi không nghe theo như mọi khi, ngược lại cụp mắt xuống: "Mình tự sấy tóc, cậu tắm đi."
Thái độ từ chối hết sức rõ ràng, Giang Tĩnh Bạch đi đến bên cạnh cô, cúi đầu cười: "Nhìn thấy mình ở khách sạn sao không nói với mình?"
"Nói với cậu..." Cô lập tức phản ứng lại: "Sao cậu biết?"
Giang Tĩnh Bạch lắc điện thoại: "Mình vừa gọi cho trợ lý Chung."
Ngư Hi bĩu môi: "À."
Thái độ không mặt không nhạt, giọng nói bâng quơ vẫn đầy khó chịu. Giang Tĩnh Bạch ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô. Vừa tắm xong, trên người Ngư Hi có hương thơm nhè nhẹ rất say lòng người. Giang Tĩnh Bạch nhắm mắt hít vào, thành thật nói: "Mình không nhận được thông báo cô La cũng đi, lúc đến mới biết được."
Mặc dù cô không cho rằng La Thiên Như có ý đồ không đúng với mình, nhưng có thể khiến Ngư Hi để ý, vậy nhất định phải giải thích rõ ràng.
Nói xong, cô vẫn ôm Ngư Hi: "Thế nên đừng giận, được không?"
Ngư Hi vốn cũng không quá giận, nhưng giờ đây nghe người kia nhắc đến lại cảm thấy có lỗi, cảm giác đột ngột khó nói thành lời dâng thẳng lên ngực, đau đến khó chịu.
Vốn chỉ hơi chút bận tâm, chỉ là sau đó cuộc điện thoại của Thịnh Nhàn khiến tâm trạng vốn đã không vui của cô bị phóng đại, vậy nên lúc vừa về cô mới giận như vậy.
Thế nhưng trên lý trí, cô biết Giang Tĩnh Bạch cũng không sai.
Nghĩ đến đây, Ngư Hi quay người ôm lại Giang Tĩnh Bạch. Dưới đèn thủy tinh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch rõ ràng có lo lắng, nhìn đôi mắt trong veo kia, màn sương mù trong lòng Ngư Hi như bị vén mở để ánh mặt trời chiếu vào, dần dần sáng lên.
"Cũng không giận." Ngư Hi nhỏ giọng trả lời.
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy ôm cô ngồi xuống sô pha, tay kia cầm lấy khăn bông trên đầu vai cô giúp cô lau tóc, hỏi: "Thật sự không giận?"
Dáng vẻ hiển nhiên không tin, Ngư Hi tự biết không thể nói dối được người kia, dứt khoát hào phóng nói: "Giận thì sao? Không được à?"
Giọng nói có chút xấu tính, Giang Tĩnh Bạch khẽ cười: "Được, cậu làm gì cũng được."
Cô vừa nói vừa kéo khăn lên đầu Ngư Hi chăm chú lau, rồi đưa khuôn mặt mình vào trong khăn, chính xác khóa lại đôi môi của Ngư Hi, đón nhận từng tấc ngọt ngào trên lưỡi cùng từng hơi thở trong ngực của cô. Ngư Hi không còn bị động như mọi khi, cô chủ động nâng mặt Giang Tĩnh Bạch, đầu lưỡi quấn quýt mút vào, cuối cùng thì thầm bên tai Giang Tĩnh Bạch: "Mình làm gì cũng được sao?"
Không biết có phải chút rượu nhạt kia khiến tinh thần Ngư Hi lâng lâng, trong đầu cô có một ý nghĩ lởn vởn không thể xóa bỏ. Gương mặt xinh đẹp của Giang Tĩnh Bạch không còn lạnh lùng như thường ngày mà ửng hồng, cô không do dự gật đầu: "Cậu làm gì cũng được."
Ngư Hi nghe vậy ôm cô chặt hơn, mái tóc thấm ướt quần áo, hơi ấm từ máy sưởi trong phòng kéo đến, hai người trên sô pha tựa như giấu mình trong lò sưởi nhỏ, nóng bỏng vô cùng. Ngư Hi cúi đầu nghiêm túc làm việc, thành khẩn cởi áo khoác của Giang Tĩnh Bạch. Giang Tĩnh Bạch hoảng hốt trước dáng vẻ này của Ngư Hi, nhưng không đợi cô phản ứng, Ngư Hi đã đẩy cô xuống sô pha.
Thanh âm nghẹn trong cổ, tư thế rất phối hợp, Ngư Hi nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Giang Tĩnh Bạch, nhịn không được cúi xuống.
Ngón tay Ngư Hi chạm vào cành bông, nụ hoa màu xanh đậm, bên trong là đóa hoa màu trắng sữa. Ngón tay thon dài dọc theo nụ hoa dạo chơi, bông mềm mại chìm xuống như đã đoán trước. Cô mải mê chơi đùa không biết đất trời, hai tay đều được dùng, cành bông vốn màu trắng sữa bị nhuộm thành ửng hồng, rồi đóa hoa trên cùng dần dần trở nên rực rỡ.
Ngư Hi vẫn không từ bỏ nghiên cứu nụ hoa, đầu ngón tay của cô dán lên nụ hoa, nâng niu cả nụ cả đóa trong lòng bàn tay mình, thế nhưng cành bông này lớn hơn tay cô, bông mềm trượt ra ngoài, lòng bàn tay trơn mịn.
Có điều vẫn thiếu hụt thứ gì đó. Ngư Hi nghĩ, là nước.
Hoa cần nước nuôi.
Nghĩ vậy, Ngư Hi nhảy xuống sô pha, trước ánh mắt khó hiểu của Giang Tĩnh Bạch, cô đi đến tủ rượu lấy một chai rượu đỏ rồi trở lại, cúi đầu chăm chỉ tưới.
Rượu đỏ nhanh chóng thấm vào nụ hoa, màu sắc của đóa hoa cũng từ từ đậm hơn, Ngư Hi càng không thỏa mãn tưới rượu từ nụ xuống cành, xuống cả gốc hoa.
Cành hoa thu trọn dòng rượu vào mình, đổi màu, lúc này Ngư Hi mới nhẹ nhàng vén mở nụ hoa, để lộ đóa hoa tươi đẹp bên trong.
Cô chơi đùa gần mười phút, rồi men theo dòng rượu dạo chơi khắp cành hoa, cành hoa được rượu giữ ẩm, cô bất ngờ chạm đến gốc hoa, thế nhưng bị chôn vùi quá sâu, cô chỉ có thể cúi đầu cẩn thận khám phá. Ngư Hi như một đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi vui, không ngừng đùa nghịch đóa hoa, đào sâu gốc của nó.
Giang Tĩnh Bạch bị đè trên sô pha đổi mấy tư thế, làn da trắng trẻo ửng đỏ, khuôn mặt đã sớm mất đi vẻ lạnh lùng kiên định thường ngày, chỉ muốn hết mình chơi đùa cùng Ngư Hi.
Kỹ thuật của Ngư Hi không thành thạo như cô, khi chạm vào gốc hoa vẫn luôn không thể tiến gần thêm một bước. Giang Tĩnh Bạch động eo, thấp giọng nói: "Sang bên cạnh..."
Lời còn chưa dứt, Ngư Hi đã tìm được đúng điểm, đầu ngón tay đặt lên, Giang Tĩnh Bạch lập tức mím môi, rên một tiếng.
Ngư Hi kịp phản ứng, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh sáng ngời, cô lập tức học theo dáng vẻ thường thấy của Giang Tĩnh Bạch, bám vào gốc hoa, dùng đầu lưỡi bắt côn trùng, động tác tuy rằng không lưu loát, nhưng cô có đủ kiên nhẫn, một lần không được liền thử lại nhiều lần. Tay phải của Giang Tĩnh Bạch nắm chặt thành ghế, tay trái đặt lên mái tóc Ngư Hi, dẫn dắt cô làm đúng tư thế.
Ngư Hi chơi đến nghiện, mãi đến nửa đêm cũng không buông tha Giang Tĩnh Bạch.