Ratings của Trái Cây Vui Vẻ khiến trên mạng nổ tung hai ngày mới dần dần được dẹp loạn, chỉ là sau đó càng ngày càng có nhiều người chú ý hơn, không khó để tưởng tượng đến khi tập thứ hai lên sóng thì sẽ thành dạng gì, chẳng qua một tuần sau mới đến thời điểm tuyên truyền cho tập hai.

Tập đầu tiên khởi đầu tốt đẹp làm mọi người cực kỳ vui mừng, Trương Nhạc Nhạc thậm chí còn nhắn trong nhóm chat muốn mọi người tụ tập, nhưng vì sắp năm mới, ai cũng phải chạy thông cáo hoặc đi thảm đỏ nên không thể tổ chức, Vương Ngữ Xuân vui vẻ hớn hở nói đến lúc ghi hình cho tập bốn nhất định phải tụ họp một chút, ăn mừng thành công.

Diêu Thanh cũng đã trò chuyện riêng cùng Ngư Hi, không trao đổi sâu mà chỉ nói một ít kế hoạch tiếp theo, công việc cụ thể còn phải thương lượng cùng Bạch Vũ Đường, Ngư Hi tất nhiên không có ý kiến, giao toàn quyền xử lý cho Bạch Vũ Đường.

Tết trước kia vốn là thời điểm bận rộn nhất.

Nhưng hiện giờ ngược lại là lúc rảnh rỗi nhất.

Khi Giang Tĩnh Bạch tan làm trở về căn hộ liền nghe thấy thanh âm truyền đến từ phòng bếp cùng tiếng Chung Thần không ngừng than vãn.

"Mặn quá Hi Hi, có phải chị cho hơi nhiều muối rồi không?"

"Hi Hi! Cháy rồi cháy rồi!"

"Còn kêu nữa là chị dán cái miệng em vào nồi!"

Đôi mắt Chung Thần mở to tỏ vẻ đáng thương: "Hi Hi, chị thay đổi rồi."

"Trước kia chị đâu nỡ mắng em!"

"Chị thay lòng rồi."

Ngư Hi nghiêng đầu lườm cô, không ngờ ánh mắt lại liếc thấy người đang đứng ngoài phòng bếp, cô giật mình, hé môi: "Về khi nào?"

Chung Thần còn tưởng cô đang nói chuyện với mình, vội trả lời: "Em không..."

Sau lưng cất lên thanh âm trầm ổn dứt khoát: "Vừa mới về."

Chung Thần suýt nữa tự sặc nước bọt của mình.

Cô quay đầu, giơ tay, giả vờ cười đến mức gương mặt cứng đờ: "Giang tổng."

Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, thoáng gật đầu không hé môi, Chung Thần nuốt nước bọt trước vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của cô ấy, cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, áp lực mạnh mẽ ập tới khiến cô không chống đỡ nổi.

Chung Thần nhìn sang Ngư Hi cầu cứu, tiếc là bị người ta cho ăn bơ, Ngư Hi vẫn cúi đầu nghiêm túc xào rau, tiếng tanh tách vang lên trong phòng bếp.

"Hi Hi." Chung Thần thỏ thẻ.

Ngư Hi không thèm để ý, cúi đầu nghiêm túc đảo xẻng, Chung Thần không nhịn được ngó về phía trước: "Hi Hi."

Đã sắp đến bên tai, nhưng chưa kịp nói lời kế tiếp đã nghe được giọng nói lạnh lùng phía sau.

"Trợ lý Chung."

Chung Thần tê cả da đầu, cô sắp sửa ghét việc Giang Tĩnh Bạch gọi mình trợ lý Chung, giọng nói không nặng không nhẹ lại có thể khiến trái tim cô mạnh mẽ co lại, thân mình phát run.

"Giang, Giang tổng." Chung Thần vừa chào vừa kéo vạt áo Ngư Hi, tỏ vẻ chị mà không cứu em thì em biến thành cún mất.

Ngư Hi bị chọc cười, chân mày nhuốm màu vui vẻ, cô nghiêng đầu: "Đi rửa mặt đi, đợi lát nữa ăn tối."

Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, môi đỏ khẽ mở: "Trợ lý Chung."

Cô nói: "Trợ lý Tiếu đang ở dưới nhà đợi cô."

Trợ lý Tiếu đợi mình?

Chung Thần nhíu mày: "Đợi tôi làm gì ạ?"

Giang Tĩnh Bạch: "Cô có thể tự đi hỏi cô ấy."

Bộ não không quá thông minh của Chung Thần bỗng nhiên kịp phản ứng, cô vỗ trán: "Tôi biết rồi!"

Dứt lời lập tức lao ra khỏi phòng bếp, hai ba lần sửa soạn lại đồ đạc của mình, áo khoác cũng chưa cài liền nói: "Hi Hi, Giang tổng, em đi đây ạ."

Ngư Hi còn chưa kịp chào đã thấy Chung Thần chạy ra ngoài, cửa cạch một tiếng đóng lại.

Cô quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, giận dỗi mắng: "Cậu lại dọa em ấy!"

Nghe giọng nói hờn dỗi, Giang Tĩnh Bạch lại tỏ ra vô tội ngỡ ngàng, lắc đầu nói: "Mình đâu có."

Ngư Hi thấy vậy chọc lên trán cô: "Rửa tay rồi ăn cơm."

Giang Tĩnh Bạch khẽ cười: "Ừa."

Giang Tĩnh Bạch rửa mặt rồi lau sạch tay ra ngoài, khuôn mặt đã tẩy trang, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với hai ngày trước. Ngư Hi biết công ty sắp nghỉ Tết, rất nhiều hạng mục cũng ngừng, vậy nên mới có nhiều thời gian để nghỉ ngơi hơn.

Hai người ngồi xuống bên bàn ăn, mấy món trên bàn đều là Ngư Hi tự làm, mấy hôm nay không có việc gì làm khiến cô say mê nấu nướng, sự thật chứng minh, cô đã đánh giá cao thực lực của mình, mì nấu ra còn khó ăn hơn so với Giang Tĩnh Bạch làm, nhớ đến trước đây bản thân còn cười nhạo mì của người ta nhạt nhẽo vô vị, nhìn lại đồ ăn trước mặt, đỏ xào thanh xanh, xanh thành cháy sém, thật sự rất đặc sắc.

Chẳng qua cô chính là người tinh thần càng bị áp chế thì càng bùng nổ, hai ngày nay cô cùng Chung Thần lướt điện thoại, máy tính, rồi máy tính bảng tìm đủ loại phương pháp nấu ăn, hiện giờ cũng có thể làm ít món nhà.

Ăn không được ngon lắm, nhưng cũng không tính là khó nuốt.

Ít nhất --- Giang Tĩnh Bạch sẽ cảm thấy được chứ?

Ngư Hi nhìn cô ăn hết nửa đĩa đồ ăn, hé môi hỏi: "Ngon không?"

Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: "Rất được."

Hoàn toàn khác với thái độ chỉ biết bắt bẻ của Chung Thần, đây mới là tình yêu đích thực!

Ngư Hi thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, Giang Tĩnh Bạch ngồi vào sô pha xử lý tài liệu, Ngư Hi về nhà mình lấy ít đồ rồi trở lại, cuối cùng cũng ngồi xuống sô pha, lên tiếng hỏi: "Chị Bạch đã nói với cậu chuyện tuyên truyền chưa?"

"Ơi?" Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa đọc xong tài liệu, nghe vậy ngước lên, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Nói rồi."

"Sao thế?"

Hai tay Ngư Hi xoắn vào nhau, muốn nói chuyện về Liễu Ngọc Dao, nhưng nghĩ đến Giang Tĩnh Bạch mấy ngày nay bận rộn, cô không muốn cô ấy bị phân tâm, đành đáp lại: "Không có gì."

"Chỉ muốn nói với cậu thôi."

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy đặt tài liệu xuống, nắm tay Ngư Hi ngồi bên cạnh, vuốt tóc cô nói: "Đừng nghĩ linh tinh, sẽ tốt đẹp lên thôi."

Về phía công ty, nhờ chương trình cùng việc ký với đoàn phim của đạo diễn Chu, Hồ tổng cũng không nhắc lại chuyện chấm dứt hợp đồng với Ngư Hi, hơn nữa cô vừa mở chi nhánh của công ty, ban giám đốc đều quan tâm đến chi nhánh, không còn ai để ý đến Ngư Hi.

Những lần họp ban giám đốc trước kia, đề tài này còn bị đưa ra, hai lần họp gần đây hoàn toàn không còn ai nhắc đến.

Cô đã tính toán qua, đợi đến lúc chương trình của Ngư Hi phát sóng toàn bộ, phim truyền hình cũng được lên sóng, làm ít tuyên truyền là cô ấy có thể dần dần trở lại tầm mắt của công chúng.

Nghe xong lời này, mâu thuẫn trong lòng Ngư Hi được buông xuống: "Ừ."

Cô như gỡ được gánh nặng trên người: "Mình đi rửa mặt trước."

Ngón tay Giang Tĩnh Bạch chạm lên khuôn mặt Ngư Hi, Ngư Hi ở nhà không thích trang điểm, mặt mộc trắng bóc tựa bôi phấn lại như quả trứng vừa bóc vỏ, cảm giác thích vô cùng, cô vuốt ve mấy cái, lại thơm thơm một chút, ghé vào tai cô ấy nói: "Cần mình giúp không?"

Ngư Hi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Cậu làm việc đi!"

Dù nghiến răng nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa tình cảm, Giang Tĩnh Bạch càng nhìn càng yêu dáng vẻ hờn dỗi này, nhịn không được cúi đầu hôn lên mắt của Ngư Hi, hàng mi dài lướt qua da thịt tựa như lông vũ lướt nên cơn ngứa khó nhịn, cô đi xuống, cắn môi Ngư Hi, trằn trọc mút vào, đến khi bả vai bị Ngư Hi đập vào mới buông ra.

Cảm giác chân thật được ôm vào trong lòng thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi mỗi lần chạm vào Ngư Hi cô đều không muốn buông tay.

Nhưng công việc vẫn đang chờ đợi.

Giang Tĩnh Bạch cũng không vui đùa quá lâu liền để Ngư Hi đi rửa mặt.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Giang Tĩnh Bạch mới thu hồi suy nghĩ bắt đầu làm việc. Tết đến, rất nhiều hạng mục của công ty đã ngừng, nhưng trên tay cô vẫn còn một dự án lớn không nghỉ, chính là của Lâm thị vừa ký kết.

Hiện giờ đã gọi đủ vốn, tuy rằng Tinh Diệu vẫn luôn chèn ép, song không có hiệu quả gì, chút mưu kế nhỏ của Tinh Diệu hoàn toàn không lọt vào mắt cô, nhưng Thịnh Nhàn.

Cô không thể không đề phòng.

Vốn dĩ khi bàn bạc với Lâm thị, cô chỉ tính toán dùng thời gian ba tháng, nào ngờ Thịnh Nhàn ra tay chặn ngang, dẫn đến việc dự án bị kéo dài, cũng may hiện giờ tình hình tổng thể đã ổn định, Thịnh Nhàn muốn nhúng tay cũng không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa vẫn còn luật pháp quốc gia, làm việc gì cũng cần luật lệ.

Dù Thịnh Nhàn muốn một tay che trời, nhưng luật phát không cho phép bà ấy làm như vậy, trừ khi ngay cả thanh danh gây dựng cả đời của mình cũng không cần, bà ấy sẽ không sử dụng những thủ đoạn thấp hèn.

Nhưng việc có liên quan đến Ngư Hi.

Giang Tĩnh Bạch suy đi tính lại, cảm thấy nên chuẩn bị trước vẫn hơn.

Cô gọi cho trợ lý Tiếu, còn chưa dặn dò xong đã có người khác gọi đến, cô nhìn, là Hồ tổng.

Ngư Hi tắm xong ra ngoài liền thấy Giang Tĩnh Bạch nâng điện thoại trên tay, trên người mặc áo sơ mi sáng màu, hai khuy áo mở ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp, cổ khẽ nhúc nhích khi nói chuyện, tóc dài dùng một sợi dây da buộc sau gáy, không có phụ kiện dư thừa, tựa như con người cô ấy, vô cùng đơn giản, nhưng lại khí chất mà cao nhã.

"Vâng, Hồ tổng, bảy giờ tối mai?"

"Tôi sẽ để trống thời gian."

"Vâng, tình hình cụ thể gặp mặt sẽ nói."

Cúp điện thoại, Ngư Hi đi đến bên cạnh: "Hồ tổng về rồi?"

Sáng nay Chung Thần đã nói một chút về chuyện của Hồ tổng, Ngư Hi nghe qua liền quên, vừa rồi nhìn Giang Tĩnh Bạch mới nhớ ra. Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Vừa đến thành phố B, hẹn mình ngày mai ăn tối."

Nói xong quay đầu: "Ngày mai cậu bảo trợ lý Chung ăn tối cùng nhé."

Ngư Hi cười: "Mình đâu phải trẻ con không thể ăn cơm một mình."

Giang Tĩnh Bạch nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, vẻ mặt hạnh phúc.

"Còn bao lâu nữa." Ngư Hi chuyển chủ đề, đứng dậy ngồi xuống bên kia sô pha, cầm lấy kịch bản đặt trên bàn trà, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu: "Ít nhất phải một tiếng nữa, nếu cậu mệt thì cứ nghỉ trước."

Ngư Hi hé môi: "Mình đọc kịch bản một lúc."

Hồi lâu không nói chuyện, hai người một gõ chữ trên máy tính, một đọc kịch bản, thật ra mấy hôm nay Ngư Hi đã nghỉ ngơi đủ, có điều con người thật kỳ lạ, càng ngủ nhiều lại càng muốn ngủ, trong lúc Giang Tĩnh Bạch bận rộn cô đã thấy buồn ngủ, nhìn thấy cô ấy đứng dậy mới tỉnh táo một chút: "Xong rồi?"

Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh cô: "Ngủ trước đi, được không?"

Ngư Hi vỗ vỗ mặt cô ấy: "Đợi cậu ngủ cùng."

Nghe Ngư Hi nói vậy, Giang Tĩnh Bạch cũng không còn cách nào, đành nói: "Mình đi rửa mặt."

Ngư Hi nằm sấp trên sô pha, trước mắt chi chít chữ, bên tai là tiếng nước chảy êm ái, đầu óc vốn hỗn độn liền mất tỉnh táo, rốt cuộc ngủ thiếp đi.

Khi Giang Tĩnh Bạch lau mái tóc ẩm ướt đi đến bên cạnh Ngư Hi, cô ấy đã ngủ, nhìn đôi mày thanh tú của người kia, hai mắt Giang Tĩnh Bạch tràn đầy dịu dàng, cô đưa tay giúp Ngư Hi vén lại tóc dài, để lộ vầng trán trắng nõn, Ngư Hi cử động thân mình, váy ngủ nghiêng xuống, cảnh đẹp lộ ra.

Tư thế ngủ của Ngư Hi không tính là tiêu chuẩn, nhưng vẫn có quy củ, hiếm khi ngủ mà vẫn buồn bực, thế nhưng giờ đây cô khó chịu đến nỗi hoảng hốt, đôi mắt còn chưa mở ra đã cảm thấy bờ môi tê dại, có người đang nhẹ nhàng cắn, không đau, nhưng vẫn có chút mạnh, khiến cô lập tức tỉnh táo.

Cô ngước lên, trước mắt quả nhiên là Giang Tĩnh Bạch, người nọ đã thay một bộ đồ ngủ mỏng manh, tóc dài xõa sau lưng, không còn dáng vẻ gọn gàng chỉnh tề thường ngày, có chút lộn xộn, vậy mà hấp dẫn vô cùng.

Tâm trí của Ngư Hi vừa tỉnh táo vài giây, lại hoàn toàn bị dẫn dắt theo nhịp điệu.

Tay phải của Giang Tĩnh Bạch nắm lấy tay Ngư Hi, mười ngón đan vào nhau, đầu ngón tay va chạm, khe khẽ run rẩy, dường như thấy Ngư Hi vừa tỉnh, không có biểu cảm gì, Giang Tĩnh Bạch cố ý cầm tay Ngư Hi đặt lên đám mây của chính cô, mu bàn tay trượt qua đám mây, lập tức khiến đỉnh mây chuyển màu đỏ tươi. Ngư Hi nhịn không được, cất lên tiếng than.

Căn phòng yên tĩnh thoang thoảng hơi thở lành lạnh, quần áo tán loạn dưới đất, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu ngậm lấy đỉnh đám mây, ngón tay nắn bóp đám mây, tạo nó thành hình dạng mình thích, rồi lại nhẹ nhàng buông ra, đám mây biến dạng thoáng chốc trở lại hình dáng ban đầu, để lại màu da trắng nõn ửng hồng, nhìn kỹ, đỉnh mây còn sáng bóng.

Ngọn đèn nhỏ mờ nhạt, Ngư Hi rũ mắt, mái tóc dài của Giang Tĩnh Bạch đang quấn quýt lấy cơ thể cô, hoàn toàn bao phủ đám mây của cô, sợi tóc mềm mại như lụa mang theo cảm giác ngứa ngáy, khiến trong lòng cô cũng như bị mèo cào, khó chịu vô cùng.

Có lẽ đám mây bị đùa nghịch đủ lâu, thời tiết thay đổi, mưa phùn bắt đầu lả lướt rơi xuống, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau. Hai tay Giang Tĩnh Bạch buông tha đám mây, cúi đầu đón lấy cơn mưa phùn, mưa bụi ngọt ngào, khiến cô không thỏa mãn khó nhịn càng muốn nhiều hơn, rồi một tay lại nắm lấy đám mây, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia mở màn mưa, khiến mưa bụi trở nên dày đặc hơn.

Đầu ngón tay cảm thấy ẩm ướt, cơn mưa phùn nặng hạt hơn cô tưởng, Giang Tĩnh Bạch tựa như lữ khách đi trong sa mạc đã lâu, bắt đầu thỏa thích hưởng thụ món quà thiên nhiên ban tặng, đón nhận cơn mưa phùn dai dẳng, cuối cùng để tỏ lòng biết ơn, đầu lưỡi cô hứng trọn màn mưa, để Ngư Hi thoải mái đến nỗi hồn suýt lìa khỏi xác.

Cơn mưa này rơi xuống đến tận đêm khuya mới từ từ có dấu hiệu ngừng lại, ánh trăng nhảy vào qua khe hở của bức rèm, vẩy những tia sáng màu bạc xuống sàn nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play