Biên tập: Hạt É nhỏ (Hội chạy Deadlines)
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Khương Vũ vốn cho rằng Cừu Lệ chỉ nói nói giỡn cho vui.
Không ngờ khi cậu tắm xong, lau khô mái tóc đen thì lại về phòng ngủ của mình, chỉ ném cho cô một câu “Tuỳ em quyết định.”
Đã vậy trước khi vào phòng còn tắt hết toàn bộ máy sưởi.
Khương Vũ: …
Cô nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn. Lúc này nếu muốn về nhà thì khó, dầm mưa thể nào cũng dễ bị cảm.
Ngủ cả đêm trên ghế sô pha cũng không ổn. Bởi vì ngay cả cái mềm tí teo mà cậu cũng không cho cô…
Khương Vũ đẩy cửa phòng Cừu Lệ ra, “Những gì anh nói không phải thật lòng đúng không?”
Cừu Lệ đã lên giường, nằm đọc quyển sách về tâm lý học dày cộm.
Trong phòng chỉ mở mỗi cái đèn ngủ cỡ nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên đường nét trên gương mặt cậu khiến chúng trở nên ôn hoà hơn nhiều.
Cừu Lệ chẳng buồn nhấc mắt, vẫn chăm chú vào quyển sách, chỉ là vén một bên chăn lên, nhường cho cô chỗ bên trái —-
“Mời vào.”
“…”
Khương Vũ nín nhịn: “Cừu Lệ, đừng đùa nữa!”
“Anh đã xem chứng minh nhân dân của em.” Cừu Lệ chậm rãi để sách xuống, giọng nói hơi khó chịu: “Tháng trước em tròn mười tám tuổi vậy mà cố ý không nói cho anh biết để không đón sinh nhật với em.”
“…”
Bởi vì hộ khẩu của Khương Vũ gặp vài khó khăn nên đến trường trễ hơn những bạn khác một năm. Vì vậy cô lớn hơn một tuổi so với bạn bè cùng lớp.
Nhưng Cừu Lệ nói không sai, cô cố ý không nói cho cậu biết.
“Thành niên rồi thì sao.” Khương Vũ tức giận nhìn cậu, “Anh còn nhỏ hơn em, vì thế chị không nên có những hành động cầm thú như vậy với em trai.”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “Em trai”.
Khoé miệng Cừu Lệ hiện ra ý cười, những biểu cảm trên gương mặt điển trai bỗng chốc sáng bừng lên: “Tôi không ngại, chị gái có thể làm gì với tôi cũng được.”
“…”
Khương Vũ thật sự có hơi giận. Cô ngồi vào cái ghế trước bàn học, hờn dỗi: “Được, tôi ở đây trông cậu ngủ!”
Cửu Lệ đặt sách xuống, sau đó không chút do dự cởi áo ra.
“Này!”
Khương Vũ quay mặt đi, nhưng từ khóe mắt cô vẫn có thể thấy thấp thoáng đường nét nửa thân trên của cậu.
“Anh đừng có giỡn vậy nha…”
Cừu Lệ vô tội, “Tôi đang ở nhà mình, cởi đồ đi ngủ thì có làm sao?”
Khương Vũ cạn lời. Bởi vì cậu nói không sai.
Nửa thân trên của cậu gần như đạt đến độ hoàn mỹ của cơ thể người đàn ông. Săn chắc, cơ bụng mồn một, gợi cảm vô cùng.
Khương Vũ cũng không phải kiểu con gái thấy trai đẹp là mê. Thế nhưng đối với cậu bạn trai ‘giả’ này, cô khó kiềm chế được cảm xúc…
Cừu Lệ hưởng thụ ánh nhìn đánh giá của cô, cười hỏi: “Chị thấy hài lòng không?”
“Hài lòng cái gì, em… em không cố ý!”
“Không cố ý mà chị vẫn còn nhìn.”
Khương Vũ bực bội muốn chôn mặt vào gối, gương mặt đỏ như trái táo.
Tối hôm nay khó mà qua được!
“Em ngủ trên ghế.”
“Tuỳ em.”
Cừu Lệ tắt đèn, nằm xuống giường.
Căn phòng nhất thời rơi vào bóng tối. Cửa sổ trong phòng cách âm rất tốt, yên tĩnh đến mức dường như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hô hấp của Cừu Lệ rất nhỏ, cả Khương Vũ cũng thế. Chúng như hòa quyện với nhau trong bóng tối, như là cách nhận biết được sự tồn tại của đối phương.
Khương Vũ ngáp dài một cái, cảm giác buồn ngủ dần kéo đến, bắt đầu gật gù như con chim gõ kiến.
Trong bóng tối, giọng nói có gợi cảm của thiếu niên vang lên: “Lên giường nằm đi, tôi không làm gì em đâu.”
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu nhích ra, chừa một chỗ trống bên trái, giọng điệu bất lực: “Chúng ta phân chia rõ ràng, không ai được chạm vào đối phương lúc ngủ, ok không?”
“Anh đảm bảo?”
“Đảm bảo, em biết rõ là thời gian qua anh không làm gì quá giới hạn với em.”
Khương Vũ tin tưởng Cừu Lệ. Hai người đã có nhiều lần ở riêng với nhau nhưng Cừu Lệ luôn tôn trọng cô. Mặc dù có thử vài lần đi gần như vượt qua giới hạn nhưng cậu không tổn thương tới cô.
Khương Vũ kéo áo lạnh lên, đi tới cạnh giường rồi nằm xuống ở mép giường.
Cừu Lệ đưa chăn qua cho cô.
Khi chui vào trong chăn, cảm giác ấm áp lập tức ôm lấy thân thể của cô.
Nhiệt độ cơ thể của con trai và con gái không cùng biên độ với nhau, Khương Vũ bất giác chìm đắm vào cảm giác ấm áp ấy.
Mùa đông giá rét lại có một “mặt trời nhỏ” trong chăn, thoái mái quá đi!
Lúc cô chui vào trong chăn, Cừu Lệ lập tức xoay người lại, ôm lấy cô từ phía sau.
Khương Vũ giật mình, cựa quậy theo bản năng, “Không phải anh đảm bảo rồi à!”
Cừu Lệ gác cầm lên gáy Khương Vũ, vỗ về cô: “Yên tâm, ôm một chút thôi... “
Cậu như một sợi dây quấn chặt lấy Khương Vũ, chặt đến mức khiến cô không thể thoát ra.
Cậu cũng không làm hành động gì khác nên Khương Vũ không thể làm gì ngoài để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Cả người Cừu Lệ rất nóng. Chẳng mấy chốc Khương Vũ đã có cảm thấy người mình cũng nóng lên.
Ấm áp khiến cơn buồn nhanh chóng kéo đến, Khương Vũ cũng mau chóng mơ màng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nghe thấy Cừu Lệ thủ thỉ những lời tâm tình bên tai mình như là “Anh thật sự rất thích Tiểu Vũ”, “Muốn em”, “Cũng muốn kết hôn với chị”…
Khương Vũ không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, nhưng sau khi trải qua cuộc hôn nhân tàn khốc và nửa cuộc đời nghèo khó, cô thật sự muốn khóc khi nghe thấy những lời này…
Chí ít, cô cũng chỉ khóc trong mơ.
Nếu như được gặp cậu trong hoàn cảnh bình thường thì tốt biết bao.
Cô sẽ rất hạnh phúc khi ở bên cậu, đau lòng vì cậu, bảo vệ cậu, nắm lấy tay cậu, vĩnh viễn không buông tay cậu.
Mẹ đã từng nói trên thế gian này, liệu có mấy ai mà đạt được những khao khát của bản thân.
Khương Vũ quay người qua, lau nước mắt vào áo cậu.
Đêm nay, cô đã ngủ một giấc rất ngon.
…
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Khương Vũ vừa mới sáng sớm đã đánh thức cô.
Sau khi tỉnh lại, cô không mở mắt ra ngay, thầm chửi một câu “Đậu má”.
Khương Vũ không dám mở mắt vì cô đang ôm lấy cơ thể ấm áp của người con trai. Đã vậy đến chân… cũng quàng qua nốt.
Một giọng nói rất thu hút và quyến rũ vang lên bên tai cô – – – –
“Đừng giả bộ nữa, anh biết em tỉnh dậy rồi.”
Khương Vũ mở mắt ra một cách khó khăn. Vừa mở ra là những đường nét tuấn tú của Cừu Lệ đập vào mắt, mỗi một sợi lông mi đều hiện ra rõ mồn một trước mắt cô.
Môi mỏng của cậu nhếch lên: “Đã bảo là nước sông không phạm nước giếng, không ai đụng tới ai khi ngủ. Thế mà tối qua chị ‘ăn bớt’ của tôi hơi nhiều đấy.”
“Em không biết gì hết, không biết thì đồng nghĩa với không có.” Khương Vũ không còn mặt mũi nào mà nhìn cậu, chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn.
Cừu Lệ xoay người, oán trách: “Đúng là logic của thổ phỉ.”
“Anh đi ra ngoài đi, em phải thay quần áo.”
Cừu Lệ đứng dậy, sau đó kéo tủ quần áo ra, lấy ra một cái áo bông và quần jean đưa cho Khương Vũ: “Mặc tạm đồ của tôi đi, về trường thì thay lại.”
Nói đoạn, cậu đi ra mở khoá rồi ra ngoài.
Khương Vũ nhìn từng động tác của cậu, cẩn thận tỉ mỉ như nhìn thấu được tâm tư của cô.
Có một người bạn trai như vậy thì còn đòi hỏi gì nữa.
Khương Vũ nhanh chóng mặc quần áo của cậu vào. Tuy rằng áo và quần đều rất rộng nhưng nhìn cũng không kì cục cho lắm. Khá giống phong cách hip-hop.
Cừu Lệ ra ngoài mua bánh bao. Sau khi về nhà thì vào nhà bếp hâm nóng sữa, luộc trứng, bày ra một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Khương Vũ cảm thán: “Không ngờ anh chăm chút cho bữa sáng như vậy.”
“Anh rất ít khi ăn sáng.” Cừu Lệ thờ ơ đáp: “Bởi vì là lần đầu tiên chị ngủ với tôi nên tôi cần phải chuẩn bị mọi thứ thoải mái cho chị. Cho nên bữa sáng đầy đủ dưỡng chất là điều không thể thiếu.”
“Ai ngủ với anh!”
“Tôi nói ngủ, nghĩa trên mặt chữ.” Cừu Lệ ngồi đối diện cô, tiện tay bóc cho cô quả trứng: “Nhìn hiền thục vậy mà đầu óc đen tối.”
Khương Vũ: …
Cô nói không lại cậu nên tốt nhất là không nói nữa. Kẻo lát nữa lại cãi nhau với cậu.
Cừu Lệ bóc vỏ trứng xong rồi đặt vào trong đĩa của Khương Vũ, “Nằm giường của tôi thoải mái không?”
“Tạm được, dễ ngủ.”
“Hoan nghênh lần sau đến ngủ nữa.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cứ ở đó mà chờ.”
Cừu Lệ mỉm cười: “Chờ em mỗi đêm đấy nhé!.”
…
Xế chiều, Ôn Luân đi ra khỏi phòng tập thì thấy Cừu Lệ đang đứng ở cửa sổ sát đất dưới đại sảnh đợi cậu ta.
Cừu Lệ luôn đem đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo khô cứng, mạnh mẽ lấn áp đối phương.
Ôn Luân biết Cừu Lệ đến đây vì chuyện gì. Thế nên cậu ta dứt khoát đi đến trước mặt cậu, “Tôi đã giải thích rõ ràng chuyện đổi bạn diễn. Tôi cũng rất áy náy nên đã xin lỗi. Nếu như cậu cứ nhất định muốn làm to chuyện thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Con người đen nhánh của Cừu Lệ quan sát cậu ta.
Ánh mắt hắn ta hơi né tránh nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh. Rõ ràng là đang chột dạ nhưng lại thể hiện như ta đây cây ngay không sợ chết đứng.
Chỉ có đang ngấm ngầm bày mưu tính kế nên mới thể hiện ra như vậy.
Vẻ mặt Cừu Lệ hờ hững, gãi vào đúng chỗ ngứa của cậu ta: “Điều kiện của cậu là gì?”
“Tôi… Tôi làm gì có điều kiện gì.” Ôn Luân quay đi, “Tôi đã nói rồi, khi làm vậy tôi cũng thấy áy náy lắm.”
“Muốn tôi cúi đầu với anh sao?” Cừu Lệ hạ giọng nói: “Tôi có thể cầu xin anh, cũng có thể xin lỗi việc tranh chấp lúc trước.”
Vì Khương Vũ, cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Ôn Luân quay lại, thoáng nhìn qua cậu. Cậu ta biết ngày hôm nay chàng trai này đến tìm mình là đã hạ xuống cái tôi của cậu trai ấy. Để hạ được quyết tâm này chắc hẳn đã cần rất nhiều dũng khí.
Cậu ta trầm tư trong chốc lát, cuối cùng nói: “Không đến mức muốn hai người chia tay.”
Tay Cừu Lệ trong ống tay áo đã nắm lại thật chặt.
Đứng yên đấy chờ cậu ta nói.
“Tôi từ chối lời đề nghị của Thẩm Ngạo Tinh sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình. Nếu như chỉ là bạn bè thì e rằng tôi không còn cách nào.”
Cừu Lệ nhìn chằm chằm Ôn Luân. Từ trong ánh mắt né tránh của cậu ta, cậu nhìn thấy cậu ta muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn để trục lợi.
Đã lật lọng một lần thì làm sao có thể là chính nhân quân tử.
Đột nhiên, Cừu Lệ cười lạnh: “Chia tay e là không được.”
Sắc mặt Ôn Luân căng cứng, “Bài thi lần này là đấu loại, người cuối bảng buộc phải thôi học.”
“Vốn dĩ anh xem chị gái tôi là kẻ hám lợi mà chèn ép.”
Cừu Lệ cười nhạt, trong con ngươi hiện ra sự giá rét: “Tìm cớ nhiều như vậy là có ý gì.”
“Ai học ở Esmeralda đều và đang nỗ lực rất nhiều, còn múa rất giỏi. Thời gian của Khương Vũ còn rất ít.”
Ôn Luân không nói điêu. Ánh mắt híp lại như đang đánh giá Cừu Lệ, nhìn đôi giày chắp vá của cậu: “Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho cô ấy thì đừng ngáng chân cô ấy.”
Nói thêm cũng vô dụng, Cừu Lệ xoay người, sải bước rời đi.
Ôn Luân ở phía sau nhìn bóng lưng của cậu, “Với hoàn cảnh gia đình của Khương Vũ, có thể vào Esmeralda xem như kì tích rồi. Tôi để cho cậu chọn là đã nể mặt cậu lắm rồi. Nếu không để cho Khương Vũ chọn thử xem. Để coi cô ấy chọn Esmeralda hay chọn cậu.”
…
Cừu Lệ ngồi bứt rứt, buồn bực như điên trong thư viện từ chiều đến tối.
“Để coi cô ấy chọn Esmeralda hay là chọn cậu.”
Câu nói này của Ôn Luân như bùa ngải vậy. Nó cứ quẩn quanh bên tai cậu không chịu biến mất.
Từ lúc Cừu Lệ biết Khương Vũ đến giờ, cậu biết cô có niềm đam mê mãnh liệt với ba lê đến như thế nào. Để được bước vào Esmeralda – thánh địa ba lê, cô đã phải nổ lực, cố gắng đến nhường nào.
Nếu để cho Khương Vũ chọn, thì Cừu Lệ coi như không còn tia hy vọng nào.
Cậu không xuất chúng, nhà nghèo, tiền sinh hoạt hằng ngày đều dựa vào học bổng, còn mắc bệnh…
Cậu có tư cách gì mộng tưởng được sánh đôi với cô.
…
Khương Vũ tập lại một trích đoạn trong vở Giselle
[1] từ diễn đôi thành diễn đơn.
Độ khó đoạn này rất cao, yêu cầu rất nhiều kỹ thuật. Cô đã thuộc hết những động tác trong trích đoạn này nhưng chưa thể múa bút thành văn, còn cần phải tập luyện nhiều lần.
Cả một ngày Khương Vũ đều tập múa trong phòng tập. Mãi đến tối, khi các học sinh khác đến nhiều hơn, Khương Vũ mới đi xuống đại sảnh ở tầng một vì không muốn bị quấy rầy.
Trong đại sảnh có một cái kính dài năm mét, khá thích hợp cho việc tập múa.
Dù bây giờ đã là cuối đông nhưng trên mặt cô lại xuất hiện những giọt mồ hôi, cơ thể dường như chẳng biết mệt mỏi, ngón chân dựng thẳng, thân thể mềm mại như lông chim.
Cừu Lệ đứng ngoài cửa, chẳng biết đã đứng bao lâu.
Mãi đến khi Khương Vũ nhìn thấy cậu trong gương. Cô mới dừng lại, lau mồ hôi bằng khăn, ngực phập phồng lên xuống, nói với Cừu Lệ “Sao anh lại tới đây?”
“Em tập luyện mệt mỏi như vậy, có cái gì… có cái gì cần anh giúp cho không.” Cừu Lệ đi tới bên cạnh cô, lau mồ hôi cho cô bằng ống tay áo.
Khương Vũ ngồi xuống ghế dựa, nghỉ ngơi lấy sức, cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm nước lớn.
“Không có việc gì cần phải giúp đâu. Nhưng mà anh ở lại đây với em đi. Lát nữa còn có mình em, trời lại tối nữa, sợ lắm luôn.”
Cừu Lệ ngồi bên cạnh cô, đánh giá đoạn múa vừa rồi của cô: “Em múa đoạn hồi nãy cũng tạm.”
“Đi thi kiểu này thì thể nào cũng bị loại.” Khương Vũ lắc đầu. “Anh không biết đâu, mấy bạn khác múa đẹp lắm! Động tác nào chuẩn động tác đấy. Em vừa xem các bạn ấy tập trong phòng mà hết hồn luôn á.”
Ngón chân cô bắt đầu vân vê lấy nhau, buồn bã vô cùng. Cô không để để ý đến hình tượng của bản thân khi ở với Cừu Lệ.
Cừu Lệ rất thích những lúc cô thể hiện đúng bản chất của mình trước mặt cậu. Bởi vì chứng tỏ rằng cô xem cậu là người một nhà.
Cậu bắt lấy cổ chân cô, kéo về phía mình. Sau đó cậu cởi giày múa của cô ra, nhẹ nhàng xoa bóp các đầu ngón chân.
Khương Vũ muốn rút chân về theo bản năng nhưng Cừu Lệ lại giữ chặt cổ chân khiến cô không nào thể nhúc nhích.
Cô cảm nhận được bàn tay thô ráp của cậu nhấn nhẹ vào giữa lòng bàn chân cô.
Hơi ngứa nhưng lại rất thoải mái.
“Anh không thấy dơ sao?” Khương Vũ ngại ngùng: “Em đã múa cả ngày rồi.”
Cừu Lệ ngẩng lên nhìn một lượt cô từ trên xuống dưới. Sau đó lại cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ xuống chân cô.
“Anh!”
Khương Vũ không ngờ cậu lại làm như vậy. Cô vừa xấu hổ vừa vội vàng đẩy đầu cậu ra: “Anh làm gì thế… Dơ quá đi!”
Cừu Lệ đang cầm chân cô đặt ở trên chân mình, giống như đang nâng niu một món đồ quý báu, “Có một vấn đề khiến anh phải nghĩ suốt một ngày. Tuy rằng là một câu hỏi vô cùng ngu ngốc nhưng anh vẫn muốn biết.”
Không phải, chuyện này giống như rắn độc chui vào sâu trong lòng cậu.
Khương Vũ cảm thấy cậu hôm này rất ngoan nên không kiềm được mà vươn tay ra để xoa tóc cậu: “ Anh hỏi đi.”
“Anh với mẹ em cùng rơi xuống nước, em cứu ai trước?”
“…”
“Mẹ em.” Cô xem thường mà trả lời: “Ai cho anh cái gan chó dám đi tranh tình cảm với mẹ con nhà em.”
Cừu Lệ cười yếu ớt. Cậu lại ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh nghiêm túc nhìn thẳng vào cô: “Esmeralda và anh, em chọn ai.”
…
[1] Giselle, còn có tên khác là The Wilis (Tiếng Pháp: Giselle, ou Les Wilis) là một vở ba lê gồm hai màn. Do Jules-Henri Vernoy de Saint-Georges và Théophile Gautier viết kịch bản. Lấy ý tưởng từ bài văn về the Wilis in De l’Allemagne, của Heinrich Heine, và từ một bài thơ nói về cô gái sau một buổi dạ tiệc xuyên đêm đã chết: “Fantômes” trong Les Orientales, sáng tác bởi Victor Hugo. Adolphe Adam sáng tác nhạc; Jean Coralli và Jules Perrot sáng tác vũ đạo. Vai Giselle đầu tiên được giao cho Carlotta Grisi.
Vở ba lê kể về một cô gái nông dân tên Giselle, cô qua đời vì cú sốc phát hiện ra người yêu cô đã đính hôn với người khác và dối lừa cô. The Wilis là một nhóm gồm các linh hồn nữ, có nhiệm vụ dụ dỗ đàn ông nhảy với mình cho đến khi họ chết, đã triệu tập hồn Giselle dậy. Họ định giết người yêu của cô, nhưng tình yêu của Giselle đã cứu anh thoát án tử hình. Theo Wikipedia.