Biên tập: Xiaoxin

“Trình Dã là một người hết sức nhạt nhẽo cho nên toàn bộ những gì trong cuộc đời của tôi chỉ đủ làm một người hạnh phúc.”

Vào giây phút Khương Mạn Y nghe thấy lời yêu thương vụng trộm của Trình Dã, các cơ trên mặt của bà cứ giật giật.

“Em nghe trộm cái này ở đâu vậy?”

“Chính anh sáng tác ra còn gì!”

Khương Mạn Y cười haha, vỗ vào hai má của ông ta: “Anh Dã, hai câu lãng mạn nhất mà anh nói là I love you forever và anh mua nhẫn vàng cho em.”

“Em còn nhớ nhẫn vàng.” Trình Dã bất mãn nói: “Nhưng nếu em có nghe mấy bài hát tình ca mà anh sáng tác thì sẽ biết anh có biết bao lời đường mật.

Tất cả những lời ấy chỉ dành cho một người.”

“Câu này nghe hay thế.”

“Tất nhiên rồi.”

Khương Mạn Y ngồi ở quầy bar, tay chống cằm nhìn Tạ Uyên và Liễu Diệp anh anh em em ở góc kia.

Lông mày của bà nhướng lên, lên tiếng: “Tình cảm hai người từ lúc nào mà tốt thế?”

Trình Dạ lấy ra một cái ống nhòm một mắt mini, chuyển tầm mắt về phía hai người họ: “Được nhiều ngày rồi.

Thật ra thì tối nào họ cũng đến đây, có lẽ đã được 85% rồi đấy.

Cứ theo cái đà này thì sang năm Tiểu Vũ có thêm em trai, em gái rồi đây.”

Khương Mạn Y thở dài một hơi.

Bà nhìn Liễu Diệp vui đến mức cười nghiêng cười ngã, còn Tạ Uyên dù từ cái chân mày, đôi mắt đều tràn ngập sự yêu thương nhưng ở đó vẫn có sự ưu phiền.

“Hình như em không vui lắm thì phải?” Trình Dã thấy được sự lo lắng trên gương mặt của Khương Mạn Y.

“Ông ấy vì vẫn luôn nhớ đến A Đàn mà tự khóa chặt bản thân mình lại.

Đương nhiên em hi vọng ông ấy có thể bước ra, đón nhận cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưng… “ Khương Mạn Y thở dài một hơi: “Anh không cảm thấy bà ấy rất giống Bộ Đàn Yên sao.”

“Giống sao?” Trình Dã điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm: “Không giống tí nào.

Mắt của bà ấy to, còn to hơn cả anh.

Nhìn giống với mắt của con rể.”

“Ý em là không phải là gương mặt.” Khương Mạn Y giật lấy ống nhòm, nhìn qua phía hai người kia: “Anh và Bộ Đàn Yên học chung với nhau 4 năm, chẳng lẽ anh không thấy vóc dáng, nhất là đôi chân rất giống với Bộ Đàn Yên sao?”

“Anh làm sao biết được.” Trình Dã vô ý nói: “Anh có thích cô ấy đâu, nên làm gì có chuyện suốt ngày chăm chăm vào chân con gái nhà người ta.”

“Nếu như Tạ Uyên thông suốt, muốn tiến tới một mối quan hệ mới, tất nhiên em rất vui cho ông ấy.

Nhưng em sợ ông ấy sẽ xem Liễu Diệp là Bộ Đàn Yên.

Như vậy cả hai đều phải đau khổ.”

“Chà… Quả nhiên là tổng giám đốc vô đối, người thay thế đã đến rồi.”

Khương Mạn Y không vui vỗ vào đầu Trình Dã: “Đừng có đùa như vậy.”

“Được rồi, anh nghe em.”

Trình Dã lại lấy ống nhòm ra thì chỉ thấy đôi mắt to của Tạ Uyên đối diện với ống nhòm mà nhìn ông.

“Ối!”

Trình Dã sợ hết hồn bỏ ống nhòm xuống.

Tạ Uyên đang nhìn ông từ trên nhìn xuống, nhưng lại không hề tức giận.

“Quan sát mấy ngày rồi, hay lắm à?”

“Đâu, làm gì có…” Trình Dã đẩy ống nhòm đi, vò tóc: “Không hay, không có cái gì hay để xem cả.

Chắc là ống nhòm bị hư rồi.”

Khương Mạn Y nắm lấy ống tay áo của Tạ Uyên: “Hai người rốt cục là sao?”

Ông không né tránh câu hỏi này: “Tôi và Diệp Tử đang yêu nhau.”

Khương Mạn Y lo lắng nhìn ông: “Vậy, ông thật sự buông được rồi?”

Tạ Uyên cười cười: “Làm sao có thể.”

“Vậy ông…”

“Tôi có thể chắc chắn Diệp Tử là A Đàn.” Tạ Uyên nói với Khương Mạn Y: “Cô không phải cũng cảm thấy như vậy sao? Cái hôm tối đó, lần đầu tiên gặp nhau cô cũng đã nói cô ấy và A Đàn rất giống nhau.”

Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên không giống như đang nói đùa, nhưng bà cảm thấy chuyện này rất hoang đường: “Là giống thôi.

Cô ấy sao có thể là Bộ Đàn Yên được chứ.”

“Sao lại không thể?” Tạ Uyên bắt đầu cố chấp, cố chấp đến mức cho dù là mấy con trâu cũng không kéo lại được ông ta: “Cho dù ngoại hình không giống nhưng bà là bạn của Bộ Đàn Yên, bà có thể cảm nhận được tính cách, cử chỉ, thần thái,… đều giống hệt Bộ Đàn Yên sao.”

Khương Mạn Y thật sự cảm thấy Tạ Uyên rất vô lý: “Tôi tin trên đời này có hai người có ngoại hình giống nhau y như đúc, ngay cả tính cách cũng rất giống nhau.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy Bộ Đàn Yên.

Tạ Uyên ông tỉnh lại đi, Bộ Đàn Yên đã chết rồi.”

“Cô ấy vẫn chưa chết, tôi vẫn không tin cô ấy đã chết.” Tạ Uyên lạnh lùng nhìn Khương Mạn Y, từng câu từng chữ đầy tính uy hiếp: “Đừng nói chuyện như thế này nữa.”

“Làm sao, làm sao!” Trình Dã bảo vệ Khương Mạn Y: “Chuyện này vốn dĩ là sự thật.

Ông không muốn tin là chuyện của ông.

Thế nào, muốn đánh nhau à?”

Khương Mạn Y đẩy Trình Dã ra, khẩn thiết nhìn Tạ Uyên: “Tiểu Vũ không muốn nhìn ông với tình trạng như bây giờ, càng không muốn hy vọng ông tìm một người mẹ mới lại là bản sao của mẹ ruột.”

“Cô ấy không phải là bản sao!” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Trí nhớ của Diệp Tử có vấn đề.

Tôi sẽ giúp cô ấy nhớ lại chuyện trước đây, nhớ lại tất cả những gì chúng tôi có với nhau.

Đến lúc đó A Đàn sẽ trở lại, cả nhà chúng tôi sẽ đoàn tụ…”

Khương Mạn Y thấy Tạ Uyên thật sự điên rồ, nhưng bà không biết phải làm thế nào, “Nếu như ông nói trí nhớ của bà ấy có vấn đề.

Được, không phải nhà chúng ta bây giờ đã có bác sĩ tư vấn tâm lý sao.

Để tôi bảo con rể khám cho bà ấy, chân tướng sẽ rõ như ban ngày thôi.”

Tạ Uyên chần chừ nhưng trên mặt lại thể hiện sự bình tĩnh: “Đợi qua một thời gian nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi chữa.”

“Tại sao phải đợi, bây giờ cũng được mà.”

Tạ Uyên không lên tiếng.

“Vẫn là vì sợ.

“ Khương Mạn Y vẫn luôn là người thẳng tính, bà buộc Tạ Uyên đối diện với hiện thực: “Vì trong lòng ông sợ, ông không có cách nào chấp nhập được bà ấy không phải là Bộ Đàn Yên.

Cho nên ông thà tự lừa mình, lừa bà ấy.”

“Tôi không sợ, tôi chắc chắn cô ấy là A Đàn.”

“Được thôi.

Vậy ngày mai ông đi tìm Cừu Lệ đi, dẫn Liễu Diệp theo để thôi miên.

Chân tướng tự khắc sẽ rõ thôi.”

Trình Dã nhìn hai người giương cung bạt kiếm, vội vã xoa dịu tình hình: “Thực ra không cần làm vậy, thế này không phải rất tốt sao.

Tạ Uyên và Liễu Diệp yêu nhau, không chừng sau này kết hôn, sinh em trai em gái cho Tiểu Vũ.

Tuyệt biết bao.

Quên những chuyện trong quá khứ không được sao?”

Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên, đành nói: “Anh hỏi ông ấy đi, hỏi bản thân ông ấy quên được những gì.

Nếu như Liễu Diệp biết chuyện ông chỉ muốn nhìn thấy bóng dáng của bạn gái cũ ở bà ấy, bà ấy sẽ nghĩ thế nào?”

“A Đàn không phải là bạn gái cũ.

Tôi chỉ có mỗi mình cô ấy.” Tay Tạ Uyên siết chặt thành nắm đấm, gằn giọng: “Liễu Diệp là Bộ Đàn Yên, ngày mai tôi sẽ đi tìm Cừu Lệ.”

Dứt lời, ông xoay người bỏ đi.

Song đi được vài bước thì quay lại, tay sờ cánh mũi: “Quên không hỏi, thằng nhóc ấy đang sống ở đâu?”

Khương Mạn Y thuận miệng nói: “Còn ở đâu nữa.

Đương nhiên là ở nhà ông, mấy ngày nay ông không về nhà?”

Tạ Uyên:???

“Sao nó lại ở nhà tôi?”

Khương Mạn Y: “Không thì sao?”

Tạ Uyên: “Bà nói lại lần nữa, nó đang ở nhà tôi?!”

Khương Mạn Y nhếch môi: “Ông là bố mà sao thế, con rể ở nhà ông thì có gì ngạc nhiên sao?”

***

Cửa sổ trong phòng sáng choang, rèm cửa nhảy múa cùng những cơn gió nhẹ, đung đưa như những gợn sóng nhấp nhô.

Tia nắng xuyên qua khung cửa sổ làm sáng chưng cả căn phòng, rơi xuống gương mặt trái xoan của cô gái đang ngủ.

Khương Vũ chớp nhẹ lông mi rồi mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra là nhìn thấy cậu thiếu niên chỉ mặc phông phanh một chiếc áo lông màu trắng, miệng ngậm kẹo que đang ngồi xếp bằng trên ghế xoay lưới của cô, trỏ chuột, gõ bàn phím màu hồng để nhập số chứng minh nhân dân.

Hôm nay có kết quả của kì thi nghiên cứu sinh.

Cơn buồn ngủ của Khương Vũ chợt bay biến, nhảy ra khỏi giường, xỏ dép rồi đi nhanh đến sau lưng Cừu Lệ.

Cô gấp đến nỗi nằm bò trên bả vai của anh đợi trang web chuyển hướng…

“Xin lỗi, trang tra cứu của bạn không tồn tại.

Xin vui lòng thử lại sau.”

Mãi một lúc lâu mới thấy được có mỗi câu này.

“…”

Cừu Lệ bất lực quay lại nhìn cô: “Tốc độ mạng nhà em chậm quá, từ sáng đến trưa anh còn chưa vào được.”

Khương Vũ lấy cây kẹo của anh bỏ vào trong miệng của mình: “Đừng trách tốc độ mạng, chắc là hôm nay lượt người truy cập đông quá.

Bạn trai thử lại xem, chắc là vào được rồi.”

Cừu Lệ lại làm mới lại trang, nhưng trang mạng thì vẫn cứ quay đều.

Khương Vũ nằm bò trên vai của anh, hiển nhiên đã cảm nhận được cơ thể đang run run của cậu thiếu niên.

Cô vỗ anh: “Không phải chứ.

Anh giỏi thế mà còn căng thẳng?”

Cừu Lệ đáp: “Em biết mỗi lần xem điểm là anh đều căng thẳng, là phản xạ có điều kiện.”

Cô nhớ lần thi đại học năm ấy, Cừu Lệ cũng hồi hộp đến mức mất ngủ.

Anh tựa như mắc phải chứng căng thẳng khi thi.

“Chắc không có chuyện gì đâu.”

“Chị nắm tay em đi.” Anh ngoan như cún mà khẩn cầu cô.

Khương Vũ nắm chặt tay phải của Cừu Lệ, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ.

Dù thi không tốt thì cũng không sao.

Giáo sư Tống Dụ Hòa còn hy vọng anh thi không đỗ lại đại học Bắc Thành nữa mà, tương lai như thế cũng là chuyện tốt.”

“Đặt ở chỗ này của chị là không sợ nữa rồi.”

Cừu Lệ chậm rãi đặt tay lên ngực Khương Vũ, luồn vào trong xoa nắn.

Khương Vũ: …

Sau khi làm mới lại trang đã cho ra kết quả điểm thi.

  Tiếng Anh: 95

  Chính trị: 93

  Môn chuyên ngành 1: 148

  Môn chuyên ngành 2: 143

  Tổng điểm: 479。

Khương Vũ nhìn số điểm mà cạn lời, đẩy phắt cái tay của anh ra.

Quả nhiên, mỗi lần thằng nhóc này căng thẳng vì điểm thi là mỗi lần cô đều thật lòng an ủi nó.

Ai ngờ, lần nào cô cũng là thằng hề.

Người được 400 điểm là hàng quý hiếm rồi.

Còn thằng nhóc này được hẳn gần 500 điểm!

Khương Vũ chỉ dùng một tính từ để miêu tả anh:

Khó ưa!

***

Tuy bạn trai được điểm cao nhưng Khương Vũ lại cảm thấy trí tuệ của mình như bị sỉ nhục, tình cảm cũng bị lừa dối nên sáng nay chẳng thèm để ý đến thằng nhóc này.

Cừu Lệ quyết định chủ động xuống nhà làm bữa sáng để làm bạn gái vui lòng.

Khương Vũ chẳng ngại gì mà yêu cầu: “Em muốn ăn gà sốt Béchmel và bơ, bánh hành.

Thêm một ly nước chanh.

À một phần thịt hun khói nữa.”

“Anh thấy em nên ngủ thêm một giấc, trong mơ sẽ có ăn.”

Khương Vũ lấy gối đập vào anh nhưng lại bị anh kéo tay, giọng nói lười nhác: “Sữa đậu, bánh quẩy và sữa bò, bánh bao.

Chọn một trong hai.”

“Em chọn bánh mouse, bánh dày đậu tương và sữa chua việt quất.”

Cừu Lệ không còn lựa chọn nào khác, đành quay lại thay từ quần cộc thành quần dài: “Ông đây ra ngoài mua cho em.”

Khương Vũ nằm lười trên giường nhìn anh, bên khóe miệng tràn đầy ý cười: “Bạn trai vất vả rồi.”

Nhưng Cừu Lệ ra ngoài chưa được một phút đã vội vàng quay về, đóng cửa, ngó nghiêng xung quanh.

Sau đó quyết định chui vào trong tủ quần áo.

Khương Vũ không hiểu ngô khoai gì nên hỏi: “Anh gặp ma hả?”

“Bố em về rồi.”

“Về thì về thôi.”

Cừu Lệ đóng cửa tủ, khôi phục lại tâm trạng sau cơn sợ hãi.

“Ông ấy cầm dao.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play