Khương Vũ trở về Bắc Thành vào đêm giao thừa – đêm khai mạc vở diễn thế kỉ Hồ thiên nga.
Nhân vật cuối cùng là nữ hoàng thiên nga đã được chọn, người đó là Bộ Hi. Tuy Khương Vũ chỉ múa dự bị cho Bộ Hi và thời gian múa rất ngắn nhưng đó là phần không thể thiếu trong màn trình diễn này.
Cừu Lệ bước vào giai đoạn cuối để chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên anh ở lại Hải Thành ôn tập.
Khương Mạn Y dùng tiền tích góp nhiều năm để mở một quán pub nhỏ ở phố quán bar gần đại học.
Bà đặt tên quán là Mạn Bộ.
Bình thường nếu không có việc gì bà sẽ ở quán hát để giết thời gian.
Tuy bà không thể theo đuổi giấc mơ âm nhạc như Trình Dã nhưng tự mở một cửa hàng của mình rồi ngày ngày hát cho khách nghe bà cũng thấy hạnh phúc. Có lẽ đây cũng là một cách để hoàn thành ước mơ của mình.
Khương Mạn Y rất thích cuộc sống như vậy.
Vì gần trường đại học nên quán pub kinh doanh khá tốt, đêm nào cũng chật kín khách.
Hơn nữa còn có khách là đối tác của Tạ Uyên hoặc bạn bè của đối tác,… Vì vậy Mạn Bộ trở thành quán pub đông khách nhất ở khu phố này.
Khương Mạn Y lấy tên quán là Mạn Bộ vì bà muốn thực hiện lời hứa hẹn với Bộ Đàn Yên.
Thời đại học Khương Mạn Y hát ở quán bar để kiếm tiền sinh hoạt. Có một lần bà cãi nhau với quản lý của quán vì chuyện cắt xén tiền lương.
Bộ Đàn Yên trùng hợp gặp được cảnh này nên đã đến giúp bà đòi lại tiền lương nhưng cuối cùng vẫn không lấy được.
Sau khi rời khỏi quán bar, Khương Mạn Y tức giận chửi mắng một hồi. Bỗng Bộ Đàn Yên vỗ vai bà và nói: “Sau này tớ đầu tư cho cậu, hai chúng ta mở một quán bar. Khi đó cậu tự hát cho quán của mình, sẽ không bị ai ức hiếp nữa.”
Gió đêm se se lạnh, họ mua cổ vịt xào và vài chai bia rồi đến bờ đê tâm sự. Họ nói về việc mở quán như: chọn vị trí mở quán bar, chọn một anh chàng đẹp trai làm bartender, đặt tên cho quán.
Bởi vì hai người cùng góp vốn mở quán và nó thuộc về họ nên Bộ Đàn Yên đã đề nghị lấy tên Mạn Bộ.
Sau đó Bộ Đàn Yên sẽ đến làm ca sĩ cho Mạn Bộ, dù cho bà ấy hát không đúng nhịp cũng chẳng sao vì đây là quán của họ. Lúc đó bà ấy muốn hát bao nhiêu bài cũng chẳng ai dám nói gì.
Khương Mạn Y trêu đùa: “Có một ca sĩ ‘giọng ca sát thủ’ như cậu thì quán của tôi sẽ bị đóng cửa sớm vì không có khách.”
“Tớ là chủ quán, sao tớ phải quan tâm người khác có thích nghe hay không.”
Thời gian như thoi đưa, giờ đây Khương Mạn Y đã đứng trước cửa quán của mình, nhìn ánh đèn từ hai chữ Mạn Bộ phát ra mà tim bà quặn thắt.
“A Yên! Quán của chúng ta đã mở rồi, khi nào cậu mới trở về hát một bài.”
“Dù lạc nhịp cũng không sao, chỉ cần cậu trở về.”
Đúng lúc này giọng hát lạc nhịp của một cô gái vang lên từ trong quán bar, hát bài Thật sự yêu mẹ của Beyond.
“Chính là đôi mắt ấm áp của mẹ.”
“Đã dạy con luôn kiên cường bước đi trên con đường phía trước.”
“Nhắc nhở con rằng dù cho có vấp ngã cũng không được từ bỏ.”
“Con phải làm thế nào để đền đáp hết ân tình của mẹ đây!”
“Tình yêu rộng lớn vô hạn của mẹ.”
“Con thật sự muốn nói một câu: Thật lòng yêu mẹ!”[1]
Dù không nhìn thấy nhưng bà chắc chắn đây là giọng của Khương Vũ.
Ngoài cô ra thì trên đời này chẳng có ai hát lạc nhịp bài hát có giai điệu dễ như thế này.
Đúng là con gái của Bộ Đàn Yên! Giọng hát này đúng là di truyền.
Rất nhiều khách trong quán không thể chịu nổi giọng hát của Khương Vũ nên rời đi. Cả khán phòng chỉ có một mình Tạ Uyên ngồi đó nghe và nhiệt tình vỗ tay cho cô.
“Rất hay, hát bài nữa đi!”
“Hát hay lắm!”
Khương Vũ ở trên sân khấu ngại ngùng nói: “Vậy con hát một bài nữa nhé?”
Tạ Uyên: “Bảo bối nhà chúng ta giọng hát rất êm, hát một bài sao đủ!”
“Con sẽ hát mấy bài! Cảm ơn mọi người đã cổ vũ!”
Khương Mạn Y cảm thấy cạn lời.
Hai cha con này đúng là một người dám khen một người dám nhận. Cứ đà này Mạn Bộ của bà cũng sớm đóng cửa.
***
Nhìn khách trong quán rời đi không ngừng, Khương Mạn Y cuối cùng cũng nói: “Đủ rồi! Đừng hát nữa! Có muốn buôn bán nữa không hả!”
Đại gia Tạ Uyên lập tức nói lớn: “Những vị khách đang ngồi ở đây ai ở lại nghe con gái rượu nhà tôi hát thì ăn uống sẽ được miễn phí, tôi bao cả quán này, mọi người cứ tự nhiên.”
Khương Mạn Y: “…”
Bà bất lực đi ra ngoài xin lỗi khách.
Đúng lúc này bà nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước cửa quán bar đang ngẩng đầu nhìn tên quán Mạn Bộ.
Người phụ nữ này cũng tầm tuổi bà hoặc trẻ hơn một chút. Người phụ nữ mặc một chiếc áo len caro đơn giản và một chiếc quần legging ôm sát đôi chân thon dài.
Khương Mạn Y bị đôi chân của bà ấy thu hút.
Đôi chân thon dài xinh đẹp này rất giống đôi chân của bạn thân bà.
Ngoại trừ Bộ Đàn Yên, bà chưa từng thấy đôi chân nào đẹp như vậy.
Nhưng khuôn mặt của người phụ này rất lạ, bà chưa từng nhìn thấy bao giờ. Thấy người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào tên quán nên bà đi đến chào hỏi: “Chào chị. Chị có muốn vào trong ngồi không? Đêm nay quán của chúng tôi miễn phí mọi hóa đơn.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Khương Mạn Y.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng Khương Mạn Y bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Bà cau mày, nghiêm túc đánh giá người phụ nữ đoan trang này.
Khuôn mặt của người phụ nữ nhã nhặn lịch sự, rất thanh tú, làn da trắng mịn. Khuôn mặt gần như không một chút nếp nhăn, trông rất trẻ.
Khương Mạn Y xác định là không quen người phụ nữ này nhưng bà lại cảm thấy rất quen thuộc với ánh mắt ấy.
“Chúng ta có quen nhau không?” Người phụ nữ mở lời hỏi.
Khương Mạn Y cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng lẽ cô ấy cũng có cảm giác thân quen sao?
“Chắc là không quen, trừ khi chị là khách đến massage ở cơ sở của chúng tôi.” Bà mỉm cười nói tiếp: “Chị đã từng đến cơ sở massage Nguyên Mộc chưa?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi hiếm khi làm những việc này.”
“Vậy có lẽ kiếp trước chúng ta có quen biết.” Khương Mạn Y mỉm cười vươn tay nói: “Xin chào! Tôi là Khương Mạn Y.”
“Tôi là Liễu Diệp.”
“Liễu Diệp? Tên chị rất hay.”
Liễu Diệp cúi đầu khẽ cười, nụ cười rất tươi. Bà ấy mỉm cười càng làm cho Khương Mạn Y thấy giống Bộ Đàn Yên.
Khi Bộ Đàn Yên cười cũng thường cúi đầu, nụ cười trong trẻo, ấm áp như ánh mắt trời.
Lúc này lại có giọng hát của một cô gái trẻ từ trong quán pub vọng ra.
“Con phải làm thế nào để đền đáp hết ân tình của mẹ đây!”
“Tình yêu rộng lớn vô hạn của mẹ.”
“Con thật sự muốn nói một câu: Thật sự yêu mẹ!”
“Mẹ ơi, mẹ ở nơi nào!” Khương Vũ như được uống thuốc kích thích, cô ở trên sân khấu nhảy nhót, dào dạt cảm xúc nói: “Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con bao năm qua, con mãi mãi yêu người!”
Khương Mạn Y tức giận quát vào bên trong: “Đừng nổi điên nữa, con mà xuống dưới mẹ cho con một trận!”
Liễu Diệp tò mò hỏi: “Đây là ca sĩ quán chị sao?”
Khương Mạn Y vừa ngại vừa bất lực nói: “Đây là con gái tôi.”
Liễu Diệp đến bên cạnh cửa sổ nhìn vào trong với đôi mắt sáng rực và nói: “Con bé rất đáng yêu.”
“Thật sao?” Khương Mạn Y cảm thấy tự hào: “Tuy con bé hát không hay nhưng là sinh viên của Trường Đại học Bắc Thành và múa ba lê rất giỏi.”
“Tôi rất hâm mộ chị! Tôi cũng muốn có một cô con gái như thế.”
Khương Mạn Y đoán bà ấy cũng tầm tuổi mình nên hỏi: “Chị sinh con trai sao?”
Liễu Diệp nhìn chằm chằm vào cô gái qua lớp cửa kính: “À tôi có một đứa con trai, hình như nó còn rất nhỏ. Tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
“Không nhớ rõ sao?”
“Ừ. Tôi bị mất trí nhớ gián đoạn, có rất nhiều chuyện trong quá khứ tôi đều không nhớ, chúng đều là những mảnh kí ức vụn vặt, không có sự liên kết.”
Khương Mạn Y rất đồng cảm với bà ấy: “Con của mình chị cũng không nhớ rõ sao? Vậy chị có biết thằng bé ở đâu không?”
“Tôi không biết, tôi không nhớ rõ cũng không tìm thấy.” Liễu Diệp vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang hát ở trên sân khấu: “Không biết liệu thằng bé có sống tốt không.”
Khương Mạn Y thở dài, bà cảm thấy đôi chân kia rất quen, rất giống Bộ Đàn Yên.
“Chúng ta có thể kết bạn không?” Bà nói với Liệu Diệp: “Tôi mời chị một ly.”
“Được chứ, nhưng ngày mai tôi phải đi làm nên không thể uống rượu.”
“Không sao, tôi gọi cho chị một ly nước cam. Chúng ta vào trong thôi.”
Liễu Diệp theo Khương Mạn Y vào quầy bar của quán. Khương Mạn Y gọi cho Liễu Diệp một ly nước cam và bảo bartender dùng loại cam mới nhất.
“Quán pub này là cậu mở sao?” Liễu Diệp thấy rất hâm mộ bà: “Quán trang trí rất thanh lịch, tạo cho người ta có cảm giác thoải mái.”
“Tôi giàu vậy đâu. Lúc trước nhà của chúng tôi giải tỏa nên có một khoản tiền bồi thường. Sau khi mua nhà mới thì còn dư lại chút tiền, tôi đã lấy nó và tiền mình tích góp mấy năm nay để mở quán này. Cũng coi như là hoàn thành ước mơ hồi trẻ.”
“Tốt thật.”
Khương Mạn Y hỏi Liễu Diệp: “Cậu làm việc ở đâu?”
“Tôi rất thích trẻ con.” Liễu Diệp mỉm cười và nói tiếp: “Tôi là giáo viên dạy múa ba lê cho trẻ em.”
“Múa ba lê sao?”
Bà ấy gật đầu: “Ừ. Vừa nãy cậu có nói con gái cậu cũng học múa ba lê đúng không?”
“Đúng vậy. Con bé học ở trường Esmeralda, rất giỏi phải không?”
“Esmeralda…” Liễu Diệp cau mày, cảm thấy cái tên này rất quen: “Đó là trung tâm nghệ thuật phải không?”
“Cậu múa ba lê mà không biết trường Esmeralda sao?” Khương Mạn Y rất ngạc nhiên: “Đó là nơi rất nhiều người múa ba lê ở Trung Quốc muốn đến đó.”
“Tôi bị mất trí nhớ gián đoạn.” Liễu Diệp bất đắc dĩ nói tiếp: “Vì vậy có một số chuyện tôi không nhớ rõ.”
“Xin lỗi tôi quên mất.” Khương Mạn Y gật đầu: “Vậy bây giờ cậu sống cùng chồng sao?”
Liễu Dệp lắc đầu: “Bây giờ tôi đang sống một mình.”
“Vậy, vậy cậu có thể thường xuyên đến quán Mạn Bộ này của tôi chơi. Không có gia đình hay con cái rất tự do đấy.”
“Đúng vậy.” Liễu Diệp nhìn bảng tên quán bên cạnh cửa và hỏi: “Cái tên Mạn Bộ này có ý nghĩa đặc biệt đúng không?”
“Sao cậu biết?”
Liễu Diệp mỉm cười thần bí: “Trực giác.”
“Vậy trực giác của cậu khá chuẩn đấy. Tên này là do bạn thân của tôi đặt. Chúng tôi từng hứa sau này có xa nhau, nếu vô tình gặp được quán tên Mạn Bộ thì chắc chắn phải dừng lại và vào đó.”
Liễu Diệp nghe Khương Mạn Y nói cảm thấy rất quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó nhưng cũng rất lâu, rất xa như chưa từng xảy ra.
“Hai người có một tình bạn rất đáng ngưỡng mộ.”
“Chỉ có cái chết mới khiến cho hình ảnh tươi đẹp ấy dừng lại.” Khương Mạn Y thở dài: “Hy vọng kiếp sau tôi vẫn gặp được cậu ấy.”
Đúng lúc này Khương Vũ cũng mệt vì hát, cô xuống sân khấu.
Khách trong quán đều thở phào nhẹ nhõm. Tạ Uyên cầm bình giữ nhiệt tới cho cô giải khát: “Con gái vất vả rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Tiểu Vũ! Con qua đây.” Khương Mạn Y vẫy tay gọi cô: “Qua đây chào bạn mới của mẹ.”
Khương Vũ vừa đi vừa nói với giọng không vui: “Con cố ý hát tặng mẹ mà mẹ không nghe! Lại còn chê con hát không hay.”
“Mẹ xin con hãy tập chung học múa đi, đừng đến phá quán của mẹ nữa. Mẹ buôn bán cũng chẳng dễ dàng.”
“Bố con nói con hát rất hay!”
“Con muốn giết người thì ông ấy cũng đưa dao cho con.” Khương Mạn Y lập tức nói: “Chưa từng thấy người nào chiều con như vậy, sớm muộn cũng bị chiều hư.”
“Ồ dì xinh đẹp này là bạn mới của mẹ sao?” Khương Vũ nhìn Liễu Diệp và nói: “Dì rất cá tính.”
Liễu Diệp nhìn Khương Vũ, không hiểu sao bà thấy rất thích cô nên đã đưa tay xoa đầu cô: “Con rất ngoan.”
“Haha.”
Người phụ này nữ có phong cách tươi sáng, ấm áp như ánh mặt trời khiến Khương Vũ cảm thây rất thân thiết.
Lúc này Tạ Uyên cũng đi tới và nói với Khương Mạn Y: “Tôi cảm thấy Tiểu Vũ rất có tài năng về âm nhạc. Con bé thích hát vậy nên tôi quyết định cho con bé đi học âm nhạc và lập một studio cho nó.”
Khương Mạn Y: …
Xin nhận của tôi một lạy!
Khi Liễu Diệp nhìn thấy Tạ Uyên thì ly nước trong tay bà ấy bỗng nhiên rơi xuống, vang lên một tiếng lanh lảnh.
Bà ấy lui lại một bước, sự hoang mang thể hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi đưa ly khác cho cậu nhé, cẩn thận, đừng dẫm vào.” Khương Mạn Y đi gọi nhân viên đến dọn dẹp.
Tạ Uyên cũng chú ý đến người phụ nữ trước mặt mình. Ông nhìn lướt qua mặt bà sau đó nhìn xuống chân bà.
Bỗng nhiên ông cảm nhận được điều gì đó, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen của Liễu Diệp.
“Cô… tên là gì?”
“Liễu Diệp, anh thì sao?”
“Tạ Uyên, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
“Chắc là chưa.”
Tạ Uyên cau mày, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.
Người phụ nữ này làm ông cảm thấy rất giống A Đàn. Dù khuôn mặt khác nhau hoàn toàn nhưng ánh mắt rất giống.
Khương Mạn Y quay lại và đem cho Liễu Diệp một ly nước cam mới.
“Chồng cậu rất đẹp trai.” Liễu Diệp nói với Khương Mạn Y: “Cũng rất trẻ, trông không giống người đã có con gái lớn như thế.”
“Haiz, cậu hiểu nhầm rồi. Ông ấy không phải chồng tôi.” Khương Mạn Y cười nói: “Bạn trai tôi còn trẻ và đẹp trai hơn ông ấy nhiều.”
“Hả, ông ấy không phải bố của con gái bà sao?”
Bà ôm lấy bả vai của Khương Vũ: “Con nhóc này là tôi nhặt từ bãi rác về nuôi.”
Liễu Diệp gật đầu, nhìn đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”
“Ừ. Vậy tôi không giữ cậu nữa, lần sau lại đến chơi nhé.”
“Ừ.”
Liễu Diệp rời khỏi quán, Tạ Uyên vẫn nhìn theo bóng của bà ấy.
Ngoại hình, dáng đi của nguời phụ nữ kia rất giống với cô gái trong trí nhớ của ông khiến ông cảm thấy như đang mơ.
Khương Mạn Y thấy ông nhìn chằm chằm người ta thì nói: “Ông nhìn gì vậy?”
“Không có gì.”
“Cậu ấy rất giống A Yên.”
“Bà cũng cảm nhận được sao?”
“Sao lại không cảm nhận được chứ, đôi chân đẹp như vậy. Bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng gặp người thứ hai có đôi chân này.”
Tạ Uyên rất u sầu, ông uống một hơi hết ly rượu.[1] Bản dịch thuộc về Youtube satordie
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT