Trong đêm thanh tĩnh, Thục Y Dạ ôm lấy Sở Ngạn đã bị làm đến ngất đi trở về. Nhìn tiểu hồ ly với cái bụng có chút phình to mà không khỏi bật cười đến vui vẻ -"Hút tí dương khí đã no như vậy sao?"- Đối với Thục Y Dạ một kẻ trời sinh nắm toàn bộ vận mệnh của Thục Quốc trong tay thì tí dương khí này có là gì chứ.

Thục Y Dạ rảo bước trên con đường đã không còn chút ánh sáng, chỉ còn nơi có ánh trăng nương náu nơi vệ đường. Y ôm chặt lấy hắn tựa như đang nâng niu ngọc quý trong tay mình.

- "Tuy đã gặp nhau một lần nhưng ta cứ ngỡ như lần đầu"-



Trong hậu cung u tối, Giang Tô lấy việc ngược đãi các phi tần làm niềm vui, thậm chí còn tác quai tác quái hơn là trực tiếp lột đi da mặt, ăn tim sống để khiến dung mạo mình đẹp hơn. Nhưng mỗi lần đứng trước gương đồng nàng ta đều không thể ngăn được bản thân mình mà hét lên đầy tức giận.

Tất cả cung nữ cũng thái giám đều quỳ xuống đầy run rẩy. Giang Tô nhìn đám cung nhân quỳ phía dưới lại càng tức giận hơn nữa, liền dùng tay đâm vào cổ họng một người nâng lên trên cao, đầy tức giận mà đập vỡ gương đồng -"Tại sao... tại sao, ta đã dùng mọi cách sao vẫn không thể như hắn được chứ"-

- "Rõ ràng ta mới là nữ nhân... Rõ ràng ta mới là kẻ đã chăm chỉ tu luyện... Sao hắn vẫn luôn là kẻ được thiên gia ưu ái chứ"- Sau khi đã trút giận xong, Giang Tô lại quỳ xuống bật khóc trách trời oán đất.

Lĩnh Xương đứng bên ngoài nghe được tất cả, chỉ chậc lưỡi vài tiếng rồi thất vọng rời khỏi. Gã không ngờ nữ nhân này là yêu hồ nhưng lại ngu ngốc đến mức không gì có thể sánh bằng được -"Hồ đan không lấy được thì thôi, còn khóc lóc"- Gã liếc mắt về tẩm cũng của hoàng thượng, trong đầu lại dấy lên một ý nghĩ cực kỳ ma quái.

Lĩnh Xương một đường đến tẩm cung đang tràn đầy tiếng cười của tên bạo quân. Những lời tục tĩu được phát ra từ bậc đế quân, lại có rất nhiều nữ nhân mỹ nam đến từ thanh lâu Phồn Hoa khiến nơi cao quý chẳng mấy chốc trở thành nơi đầy dâm tà, ô uế. Lĩnh Xương cũng chẳng mấy quan tâm từ từ bước vào bên trong, nụ cười nịnh hót của một vị hoạn quan thường trực nở đều trên môi.

- "Ái khanh đến thật đúng lúc, nào hãy đến đây cùng mua vui với trẫm nào"- Thục Hoành cười không ngớt được, lập tức lấy một vò rượu mà uống sạch, thậm chí còn một tay ôm lấy mỹ nhân mà vuốt ve đầy khoái trá. Đây rõ ràng đã bị Giang Tô quyến rũ đến mê muội, không có cách nào thoát khỏi được tửu sắc được nữa.

Lĩnh Xương bình tĩnh uống cạn một vò rượu, sau đó lại cười cười như có như không lấy ra một bức tranh ra, lỡ vô ý khiến nó lăn đến chân của bậc đế vương. Và đúng như gã dự đoán, Thục Hoành đã bị dung nhan của người trong tranh thu hút, sắc đẹp yêu mị đến mức cả quý phi Giang Tô cũng không thể sánh được.

- "Nói cho ta biết đây là mỹ nhân phương nào?"- Thục Hoành lập tức đẩy toàn bộ các mỹ nam mỹ nữ ra mà nhanh tay bắt lấy bức tranh kia.

Lĩnh Xương giả vờ lương lự một chút, khiến cho Thục Hoành điên cuồng gào lên -"Là ai nói cho trẫm biết, mau lên"-

- "Là... là ca ca của quý phi nương nương"-

- "Sao ta chưa từng nghe việc này?"- Thục Hoành nhướn mày, uống rượu ực một cái đầy dâm tà hướng về bức họa.

Lĩnh Xương nhân thời cơ mới tiến đến -"Hắn không chỉ là đệ nhất bảng vàng thanh lâu, cầm kỳ thi họa, tài năng sắc đẹp đều có đủ nhưng đáng tiếc..."-

- "Đáng tiếc?"-

- "Vài tháng trước đã cùng vương gia chạy trốn rồi"- Sau câu nói không gian bỗng nhiên tĩnh mịch hẳn đi. Tiếng vò rượu vỡ nát vang khắp tẩm cung nguy nga, ánh mắt của gã chứa đầy sự tức giận.

- "Lại là nó sao! Mau mau đem hết quân binh tận lực giết chết tên phản đồ đó"- Gã nhất định phải đem mỹ nhân cướp về tay, đem hắn chà đạp dưới thân mà nhìn hắn khóc đến đài cát vũ lệ.



Thục Y Dạ bên này cũng nhận được tình báo hoàng huynh đã xuất binh muốn tìm y trừ khử. Đáng ghê tởm hơn, còn muốn đem người thươnh của y cống nạp vào hậu cung của gã. Lặng lẽ nhìn Sở Ngạn đang ngủ say bên cạnh, sa bàn trong tay bị siết chặt dần được nới lỏng, trong ánh mắt chất chứa sự dịu dàng chưa từng thấy -"Nếu Thục Quốc suy tàn là điều ngươi muốn thì ta nhất định sẽ thực hiện"- Các nước lân bang cũng đã đạt thành hiệp nghị với y. Mọi chuyện cũng nên có kết cho nó.

Sở Ngạn lim dim dần tỉnh dậy, trong ánh mắt của hắn chan chứa sự mơ màng. Hắn cảm thấy  tinh thần rất sảng khoái, giống như những cơn đau trước đây đều hóa thành hư không. Vươn người một cái thật thoải mái mà sà vào lòng y, tay không ngừng nghịch ngợm sa bàn -"Ngươi muốn để quân của Thục Hoành và quân của nước láng giềng trực tiếp đối đầu với nhau?"- Sở Ngạn ngửa đầu hôn lên chiếc cằm đầy góc cạnh của y.

- "Phải"- Thục Y Dạ thản nhiên thừa nhận, dù biết rằng thứ y phải đối mặt chính là sự khinh bỉ của người đời. Là tội đồ lưu truyền trong sử sách không bao giờ xóa nhòa theo lịch sử.

Sở Ngạn không đáp nhưng cũng dường như đã dự tính gì đó trong lòng. Một người nguyện ý dùng cả danh dự cả đời mình để giúp hắn tu luyện thành công, đạt đến tu vi tối cao. Đây không còn đơn giản tình yêu nữa mà là sự cuồng si theo năm tháng. Một tình yêu mà chiếm đi toàn bộ lý trí, như một hố lửa dù rằng thân thể có bị bỏng đến mức biến dạng nhưng vẫn cắn răng không buông tay được.

Cái thứ tình yêu của y dành hắn... khiến Sở Ngạn cảm thấy mình thật ích kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play