Vương Vũ mím môi khi thấy cơ thể dần biến đổi, cái sức mạnh kinh người này là gì chứ. Nhưng đồng thời bọn họ cảm nhận được có một thứ gì đó luôn thao túng bản thân mình. Đã mấy ngày anh em đều rất vui vẻ vì sức mạnh bản thân được nâng cao nhưng riêng Vương Vũ lại xuất hiện mối nghi ngại... Ông nhớ đến lời của Sở Ngạn, ông biết hắn sẽ không nói dối.

Cái sát khí khiến một quân nhân từng đối mặt với sinh tử như Vương Vũ cũng phải sợ hãi.

- "Trung úy, đại tướng đến rồi"- A Ninh reo lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Dưới chân bọn họ lúc này đều có một bãi chiến trường hoang dại, ký nhân đều nằm la liệt bê bết trong máu.

Vương Vũ đứng ở tư thế nghiêm, đoàn đội cũng bắc chước theo ông mà cúi chào Lập Cơ Uy. Khi chiếc xe dần đến gần cũng là lúc ánh sáng từ căn cứ của chính phủ bao quanh mọi thứ. Những tòa thành lớn với quy mô rộng, đại bác lính phòng vệ đều có đủ, vốn dĩ sẽ không sợ ký nhân tấn công nhưng khi nhìn thấy đám ký nhân chết như ngả rạ thì cũng phải rùng mình trong chốc lát.

Cho đến khi một thanh âm buộc họ phải hạ súng xuống -"Sao có thể đối xử với khách quý như vậy chứ"- Người phụ nữ quen thuộc, đã từng ám ảnh những người binh sĩ khi đi dạo Quỷ Môn Quan. Ai nấy đều lộ rõ vẻ căm ghét...

- "Liễu Vân..."- Vương Vũ nghiến răng gọi tên cô gái đang kiêu ngạo đứng trước cổng lớn của căn cứ chính phủ.

- "Rất vui được gặp lại, tôi và cha đợi các anh khá lâu rồi đó"- Liễu Vân không sợ hãi thậm chí còn khiêu khích -"Không biết các vị có nhớ tôi không? Những người đồng đội cũ"-

A Ninh không nhịn được muốn xông lên thì hàng trăm khẩu súng lập tức chỉa về phía cậu ta. Sở Ngạn nhanh chóng bước lên phía trước chắn trước mắt cậu ta, hàng loạt ký sinh trùng theo lệnh bò ra ngoài từ túi áo, chúng ngoan ngoãn dụi đầu vào cổ của hắn tựa như rất thân thiết.

Lập Cơ Uy cùng từ đằng sau tiến đến, đem ký sinh trùng đặt lên bả vai của mình. Hai người họ trong mắt mọi người tựa như thánh nhân hoặc quái vật. Đã hơn nửa năm từ khi mạt thế ập đến, người thân của những nhân loại còn sống sót không chết thì cũng biến thành ký nhân bị nhốt riêng, cuối cùng vì đói mà cắn xé lẫn nhau. Hoặc cũng biến thành vật thí nghiệm, nước mắt dành cho người thân sắp cạn rồi. Bọn họ cũng sắp hết hy vọng đối với cuộc sống này.

Nhưng khi thấy ký sinh trùng nghe lời Sở Ngạn cùng Lập Cơ Uy, bọn họ dường như có hy vọng hơn vào cuộc đời.

- "... Hai người không cần phải chứng minh năng lực của mình như thế, căn cứ chính phủ luôn chào đón người tài"- Liễu Vân cố ý nhấn mạnh hai chữ 'người tài' đồng nghĩa với việc ngoài trừ hai người Sở Ngạn và Lập Cơ Uy thì không ai khác được tiến vào nữa.

Sở Ngạn nhướn mày, dùng chân đẩy đẩy xác của một ký nhân -"Đây là điều người thường có thể làm sao?"-

- "... Được rồi, vào đi"- Liễu Vân biết mình không thể nói lại, chỉ có thể cắn răng để đoàn người của Lập Cơ Uy tiến vào bên trong.

Vương Vũ mím môi muốn ngăn cản, nhưng đã nhận được cái lắc đầu của Lập Cơ Uy. Bọn họ cần 'mượn' một số thứ từ phòng thí nghiệm của chính phủ để mở ra cánh cổng dẫn đến không gian rỗng.

Nhưng khi cổng lớn vừa đóng lại, Liễu Vân lại thay đổi thái độ -"Lý Ngạn, cậu có thể đến phòng thí nghiệm của chúng tôi để tham quan không?"- Nụ cười của cô ta quái dị như cái cách mà cô ta ra lệnh cho những khẩu súng chỉa thẳng vào Sở Ngạn. Đây là lời mời sao? Hay là một câu ra lệnh.

Thói đời, Sở Ngạn ghét nhất là kẻ ra lệnh cho mình.

- "Đương nhiên, tôi rất muốn biết phòng thí nghiệm của các vị như thế nào mà đến giờ vẫn chưa làm được gì"- Sở Ngạn cũng không phản kháng chỉ cười đáp lại một câu mỉa mai.

Trước khi rời đi, Sở Ngạn không quên quay đầu hôn lên môi của Lập Cơ Uy, thậm chí còn cắn nhẹ một cái trước mặt mọi người. Ái muội đến mức làm cho Liễu Vân và cả đám người Vương Vũ đều một chốc cứng đờ.

Hắn không quan tâm nhiều như thế, chỉ hôn lên vành tai của anh -"Đừng khiến tôi thất vọng"- Để lại một câu rồi rời đi khiến cho Lập Cơ Uy có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu xem như lời hứa.

Băng qua dãy hành lang được xây dựng vô cùng chắc chắn, còn có hơn năm mươi chiến binh tinh nhuệ của chính phủ canh chừng. Liễu Vẫn dẫn hắn đến một cảnh cửa sắt mới dừng chân -"Cha tôi đã đợi cậu rất lâu rồi, xin mời"- Nếu như nói cha con có tâm ý tương thông thì hai ngươi Liễu gia này chính là chứng minh cho câu nói đó.

Sở Ngạn vừa bước vào, Liễu Vân đã tri kỷ đóng cửa giúp cha mình mà lui ra ngoài. Để hắn lại trong một căn phòng lớn với đầy rẫy cơ thể thí nghiệm của ký nhân cùng với Liễu Dục đang loay hoay làm gì đó.

- "Đến rồi sao?"- Một kẻ cuồng thí nghiệm khi nhìn thấy Sở Ngạn liền dừng tay, tháo bao tay ra, dùng khăn lau đi vết máu trên gương mặt sau đó lại cười -"Cậu đến đây xem thứ này có thú vị không?"- Đó là một cái đầu người với ký sinh trùng đang làm ổ ký sinh bên trong hốc mắt, phần cổ bị đứt lìa. Nó đỏ đỏ hòa cùng với máu tạo nên một cảnh tượng hết sức kinh dị nhưng Sở Ngạn hoàn toàn không sợ hãi.

- "Phải, rất đẹp"- Sở Ngạn bình tĩnh đến mức khiến Liễu Dục bật cười.

Ông ta vòng ra đằng sau, nắm lấy tay của Sở Ngạn, cầm chiếc dao phẫu thuật lên -"Nếu cậu thích tôi có thể hướng dẫn cho cậu"- Ông ta còn cố ý cúi sát vào vùng cổ ẩn ẩn đầy dấu hồng hồng tím tím mà tỏa hơi ấm theo lời nói của mình.

- "Ông không sợ rằng, sau khi học được thứ dưới dao phẫu thuật của tôi là ông sao?"- Sở Ngạn nghịch nghịch đồng tử nằm lăn lóc trên bàn mà hỏi lại.

- "Vậy cùng học đi, để xem ai mới là kẻ nằm trên bàn phẫu thuật đây"- Liễu Dục không giận chỉ nhếch môi đem hắn đè xuống bàn, nằm sát bên cạnh cái đầu hốc mắt trống rỗng -"Dù gì cưng cũng đã phục vụ cho Lập Cơ Uy rất tốt, thêm cả tôi nữa cũng chẳng sao đâu, phải không?"-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play