Bầu không khí trở nên quái dị hơn rất nhiều, Vu Triết muốn phản bác nhưng rốt cuộc cũng thấy mình tự đuối lý mà im lặng. Ngay cả người đặt ra câu hỏi đạo diễn Trương cũng không biết nên phân ai đúng ai sai, buộc lòng đưa ánh mắt cầu cứu sang Tống Khuynh Lục đang trầm ngâm suy nghĩ.

- "Nhu Ngạn, cậu được nhận vai"- Tống Khuynh Lục dứt khoát lên tiếng khiến cho mọi người đồng loạt ngạc nhiên, chỉ có ngoại lệ duy nhất là Sở Ngạn vẫn nhàn hạ cười tựa như đã đoán trước kết quả.

Vu Triết không phục, cậu ta đứng lên, không kiêng nể chỉ tay vào mặt hắn -"Là vì cậu ta là con của nghệ sĩ Linh Xuân sao? Đến mức hạ thấp nghệ sĩ cũng có thể làm diễn viên sao..."-

Lời còn chưa kịp dứt, Vu Triết đã đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của Tống Khuynh Lục, cậu ta bất giác như bị ai nắm lấy cổ họng không nói được nên lời, y xoa xoa đôi tay hướng về hắn giải thích -"Vở kịch lần này là một trong những tiên phong cho việc chống lại sự cổ hủ kỳ thị người đồng giới. Bối cảnh là sự giao thoa giữa thế hệ cũ và mới, vừa phải tái hiện lại niềm mất mát trong chiến tranh vừa có thể truyền đến thông điệp tình yêu không phân biệt giới tính"- Y híp mắt đánh giá vẻ thản nhiên của hắn -"Ít nhiều sẽ phải chịu đựng những lời chỉ trích của truyền thông lẫn khán giả. Vu Triết, với cách nghĩ của cậu, cậu có thể chịu đựng được không?"- Thời điểm này tuy chính phủ đã hướng ngoại, lên tiếng ủng hộ trong việc bình đẳng giới tính nhưng phần lớn còn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ, không chấp nhận người đồng tính.

Sân khấu Tống Khuynh muốn mang lại cảm giác khác biệt, muốn là người đầu tiên sử dụng kịch - nguồn cội của nghệ thuật để có thể thuyết phục thế hệ cũ hướng về tương lai, chinh phục thế hệ mới biết ơn quá khứ.

- "Chúng ta sẽ không chỉ nhận được sự phán xét của một hướng mà là nhiều hướng, nói không ngoa sẽ phải chịu đựng cả sự đe dọa của những thành phần bất hảo, cậu thật sự đủ tâm lý để vững vàng vượt qua không?"- Tống Khuynh Lục lại tiếp tục hỏi khiến Vu Triết á khẩu không biết nói gì cho phải, chỉ cúi đầu...

Đạo diễn Trương rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Tống Khuynh Lục lại đặt ra câu hỏi này rồi.



Trong phòng chờ, Sở Ngạn nhìn kịch bản trong tay mà nhàm chán ngáp một cái. Hắn đã nghiên cứu kịch bản này hai ngày rồi, cũng đã diễn thử mấy lần nhưng vẫn chưa thật sự hài lòng với cách diễn của bản thân mình.

- "Cảm thấy mệt sao?"- Một tách trà ấm được đặt xuống bàn trước mặt hắn, Tống Khuynh Lục ưu nhã hỏi.

Sở Ngạn híp mắt một chút rồi lắc đầu -"Không mệt, chỉ là không hài lòng thôi"-

- "Kịch khác với phim truyền hình rất nhiều, nếu như nói công việc của phim truyền hình là hóa thân vào nhân vật thì kịch lại là làm sống dậy nhân vật đó, bản thân ta cùng nhân vật hòa làm một đến mức không thể phân ai ra ai. Thế nên không thể nói là cách diễn nào trên sân khấu kịch là hoàn mỹ nhất"- Tống Khuynh Lục đem những trang giấy vuốt ve, trong mắt y thấp thoáng ánh lửa mà ai cũng có thể dễ dàng nhận ra chấp niệm của y đối với nghệ thuật rất lớn.

Sở Ngạn nghiêng đầu, hơi nhếch môi -"Rũ bỏ hết những cảm xúc của bản thân, biến thành một Phi Hoa thật sự... Anh nghĩ tôi làm được không?"- Để biến thành nhân vật của mình, nhiều diễn viên đã từng phát điên vì không thể thoát vai được. Thậm chí, tâm trạng của nhân vật đã ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe của những diễn viên đó rất nhiều.

- "Cậu có cảm nghĩ thế nào về Phi Hoa?"- Tống Khuynh Lục không vội vàng ngăn cản hắn, chỉ hỏi ngược lại một câu.

Trong sự im ắng, Sở Ngạn nhìn vào dao động của tách trà mà từ từ nói -"Cả nhà Phi Hoa đều chết dưới đạn bom của quân địch, cậu ấy một mình lưu lạc mười năm, lòng chắc chắn sẽ luôn nung nấu ý chí trả thù khi đồng ý nhận nhiệm vụ đầy nguy hiểm của đội tình báo"-

- "Dạ Lưu từ nhỏ sống trong yên bình sau này cha mẹ hy sinh nhưng đều được mọi người ca tụng là hùng bảo vệ thôn làng. Hắn tham gia thiếu niên tiên phong vì có lòng yêu quê hương như cha mẹ"- Sở Ngạn khó hiểu nhìn y, không biết vì sao Tống Khuynh Lục lại về nhân vật của mình nhưng hắn vẫn phân tích tiếp.

- "Phi Hoa sống vì hận thù, không có quá nhiều luyến tiếc với cuộc sống"-

- "Dạ Lưu sống vì hy vọng của cha mẹ, mang rất nhiều hoài bão"-

Sở Ngạn phút chốc rơi vào trầm ngâm -"Dạ Lưu như ánh sáng, Phi Hoa như bóng đêm... Thật sự có thể gặp nhau sao?"-

- "Trên đời này chẳng phải vẫn có hoàng hôn minh chứng cho sự gặp nhau giữa ngày và đêm đó sao"- Tống Khuynh Lục thấy hắn hiểu được ý mình bỗng cười tươi hơn bình thường.

- "Dạ Lưu yêu Phi Hoa vì muốn đem con người cô độc đó ôm vào lòng mà sưởi ấm, Phi Hoa yêu Dạ Lưu vì đó ánh sáng duy nhất của cậu ấy. Muốn làm cho Phi Hoa sống lại thì không thể thiếu Dạ Lưu"- Y đưa tay xoa đầu hắn, nụ cười cùng giọng điệu trên môi có phần mềm mại hơn so với người khác rất nhiều.

Sở Ngạn ngơ ngác quan sát người trước mặt, trong lòng tràn ngập ấm áp, y vẫn không bao giờ quên hắn. Nguyện ý làm ánh sáng cho cuộc đời hắn dù phải trải qua bất cứ thứ gì đi nữa... Đôi thon gọn kéo cổ áo của y khiến Tống Khuynh Lục theo bản năng chống hai tay lên ghế hắn.

- "Giúp tôi, được không?"-

Đối với người khác có lẽ Tống Khuynh Lục đã nhanh chóng cho mặt lạnh mày nhẹ mắng cho một trận nhưng đối diện với thiếu niên, y không khỏi bất giác hiện lên tia thích ý khi trông hắn như một tiểu hồ ly nghịch ngợm thay vì bộ dạng  ủ rũ như lần đầu gặp mặt -"Đương nhiên, tôi luôn sẵn sàng"-

Căn phòng chờ không khí ái muội hiện rõ, đạo diễn Trương cùng biên kịch một bên mắt nhắm mắt mở cho qua. Mặc kệ đi, nếu như Tống Khuynh Lục ghét bỏ Sở Ngạn thì đã sớm đá hắn ra khỏi ghế lâu rồi, đâu cần đến lượt bọn họ chứ.

Mà bọn họ cũng chỉ mong ai mau chóng bắt lấy vị thiên vương này về nhà đi, chứ kịch bản cùng diễn viên đã chỉnh sửa hơn cả trăm lần vẫn không làm vừa ý được y. Xong vở này bắt buộc phải tăng lương nha!

~~~~~~~~~~

• Chương này đăng từ 18h, chẳng hiểu sao duyệt lâu rồi mà không hiện lên app 🤧🤧🤧🤧

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play