Sở Ngạn cùng với Trương Minh đem trà gừng đến cho An Kỳ. Lúc này, Hàn Huyên cung tĩnh lặng lạ thường, không có đèn lồng lẫn băng đỏ tượng trưng cho hôn lễ của hai người.

An Kỳ từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ cao lãnh, không quan tâm đến mọi người cung nữ, thái giam xung quanh đều quỳ xuống sợ hãi.

- "Hoàng hậu nương nương, đây là canh gừng mà hoàng thượng dặn dò thần chuẩn bị cho nương nương"-

- "Để đấy"- An Kỳ cao lãnh phất tay cho người hầu đuổi khéo cả hai ra ngoài.

Trương Minh vừa ra khỏi Hàn Huyên cung liền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như gánh nặng được trút bỏ -"Sau này cứ là Hàn Huyên cung thì gọi ta, ngươi không nên đi vào đó, tính khí hoàng hậu thất thường sẽ khiến ngươi phạm lỗi đó"- Trương Minh lại dặn dò, nếu như là ông thì mọi người nể mặt vì đã chăm lo cho Hàn Phúc Lăng từ nhỏ, vuốt mặt nể mũi, muốn đánh ông thì phải coi sắc mặt của hoàng thượng. Nhưng còn Sở Ngạn thì khác, chỉ lỡ như có kẻ ghen tỵ làm khó hắn...

Sở Ngạn chỉ có thể gật đầu, tựa như hiểu như không làm cho Trương Minh chỉ có thể thở dài, lại dùng phất trần đánh cho hắn mấy cái.

- "Trương tổng quản, các cung nữ thái giám mới nhập cung, cần ngài đến xem xét"- Một vị thái giám đến khẽ nói.

- "Được rồi..."- Nhưng giờ cũng sắp đến lúc hoàng thượng phải uống trà chiều, Trương Minh dù bất an nhưng cũng không thể giao việc này cho người khác -"Sở Ngạn, ngươi trở về chuẩn bị trà cho hoàng thượng, ta đến Trữ Tú phòng rồi sẽ về ngay"-

Sở Ngạn hai tay bưng tách trà một cách trịnh trọng từng bước đến Thừa Càn cung, khi thấy Hàn Phúc Lăng vẫn đang chăm chú phê duyệt tấu chương cũng nghe lời Trương Minh không dám ngẩng cao nhìn dung nhan của bậc đế vương.

- "Hoàng thượng"- Hắn mím môi, đặt tách trà lên bàn, nhắm mắt đứng một bên chờ đợi.

Hàn Phúc Lăng hướng mắt về tách trà, đột nhiên hỏi -"Trương Minh đâu?"-

- "Bẩm hoàng thượng, Trương tổng quản phải đi sắp xếp cho các cung nữ, thái giám vừa mới nhập cung"- Sở Ngạn cảm thấy vị diện này thật mệt mỏi, hết cúi đầu rồi cung kính...

- "Lại đây xoa ấn đường cho trẫm"- Y nhắm mắt ra lệnh.

[Hắn thật sự không sợ ngươi là thích khách đến lấy mạng hắn sao?] - Lucifer lần đầu thấy một vị vua nào can đảm như vậy, dám lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ.

- "Thần làm không tốt, sợ rằng sẽ khiến hoàng thượng không hài lòng"- Hắn chớp mắt lại muốn né tránh.

- "Trẫm bảo thì ngươi cứ làm"- Y mệt mỏi đáp.

Sở Ngạn đành nhịn xuống cảm giác khó chịu khi đứng gần tỏa đinh hương, đang tỏa ra mùi gừng gây cay mũi cho hắn.

Khi ấn đường của bản thân được xoa dịu, Hàn Phúc Lăng mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, mi tâm cũng không còn nhăn nhó mà thả lỏng đến thoải mái.

- "Sở Ngạn, ngươi theo trẫm và Trương tổng quản từ nhỏ có điều gì bất mãn không?"- Hàn Phúc Lăng nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái nhưng cũng không quên hỏi những điều mình cảm thấy thắc mắc.

- "Được hầu hạ hoàng thượng là phúc đức của thần, sao có thể bất mãn điều gì"-

- "Vậy sao..."- Hàn Phúc Lăng tựa như đang suy ngẫm điều gì đó, nhưng rất nhanh liền bị sự thoải mái từ ấn đường truyền đến mà bỏ qua.

- "Sau này ngươi xoa ấn đường cho trẫm"- Thoải mái hơn cả khi Trương Minh xoa, tiểu thái giám này rất hợp ý y.



Công việc quá nhiều, đến khi Trương Minh đến Thừa Càn cung đã quá buổi đêm, vốn dĩ sợ rằng hài tử của mình làm việc không tốt làm hoàng thượng phật ý, nhưng chẳng ngờ Sở Ngạn lại rất được lòng thiên tử như vậy.

- "Trương Minh, sau này khanh phải quản lý rất nhiều việc ở Trữ Tú cung, nếu như không có thời gian cứ để cho Sở Ngạn hầu hạ trẫm, không cần phải lao lực quá sức"- Hàn Phúc Lăng vẫn đang duyệt tấu chương thấy Trương Minh một thân ướt đẫm mồ hôi vội vã chạy đến đây không khỏi nhíu mày.

Trương Minh vừa nghe xong, hai mắt liền sáng lên, thế là Sở Ngạn được hoàng thượng trọng dụng, không cần ông phải lo sợ việc hắn bị các nương nương trút giận vì cái tính lóng ngóng của mình nữa rồi. Nhưng... gần vua như gần cọp, liệu...

- "Khanh về nghỉ ngơi đi, đêm này Sở Ngạn hầu trẫm"- Trương Minh là một trong những người y tin tưởng cũng như kính trọng nhất, ông ấy nuôi dưỡng y lớn, bên cạnh bảo vệ y trước những mưu hại chốn hậu cung, từ thật tâm hoàng đế đã xem Trương Minh như tiền bối của mình rồi.

- "Đa tạ hoàng thượng"-

Đến khi Trương Minh rời đi được một canh giờ, nến của Thừa Càn cung vẫn sáng rọi, không có dấu hiệu dập tắt.

- "Sở Ngạn, khanh có mệt không? Mệt thì nghỉ trước đi"- Hàn Phúc Lăng luôn dùng lý do phê duyệt tấu chương để tránh phải đến hậu cung nên cũng đã dần quen với việc thức khuya, thậm chí là đến sáng nhưng sợ rằng tiểu thái giám này không trụ được.

Sở Ngạn vẫn đang một bên mài mực cho y, vừa nghe xong câu hỏi liền mỉm cười đáp -"Hầu quân sao có thể mệt, hầu thượng sao có để chủ của mình đơn độc"-

Trong vô thức, Hàn Phúc Lăng đưa tay lên xoa đầu hắn khi vừa nghe xong câu khẳng định...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play