Sau ngày hôm đó, võ đài sinh tử bị không ít cảnh sát nhắm đến. Tuy rằng người chống lưng cho nơi đầy quả thật có địa vị rất cao nhưng vụ việc lần này không phải nhỏ. Huống chi, người bị thương nặng nhất còn là con trai của cảnh sát trưởng thành phố.
Sở Ngạn liếc mắt nhìn Chu Tinh Húc thong dong bày biện thức ăn ra không khỏi nhướn mày nắm lấy tay y mà gặm gặm một chút, sau lại hỏi -"Không sợ sao?"- Hắn rất hoài nghi vì sao thái độ của Chu Tinh Húc lại bình tĩnh như vậy trước sự truy xét gắt gao của cảnh sát.
Chu Tinh Húc cười cười, hôn lên nhẹ lên đôi môi còn vương chút hương vị thuốc Đông y đăng đắng -"Những kẻ muốn bước lên võ đài sinh tử đều phải ký một bản hợp đồng bán mạng cho tử thần, không một ai có quyền điều tra về cái chết của bọn họ"- Cảnh sát không phải truy xét mà nói đúng hơn là tạo tiếng vang mình vẫn đứng lên vì công lý mà thôi. Còn về con trai của cảnh sát trưởng cũng không phải vấn đề lớn, ông chủ của chợ đen này không phải kẻ đầu quân cho chính trị cũng là kẻ có thể lộng hành trong thế giới ngầm, nếu không thì nhiều năm xác người chất đống như cỏ rác như vậy mà vẫn có thể dương dương tự đắc đúng là quả thật kì lạ.
- "Anh có vẻ tự tin nhỉ?"- Sở Ngạn nhận lấy quả táo đã được gọt sẵn mà nhai nhai vài miếng.
- "Nếu không tự tin thì cũng chẳng bảo vệ được em"- Chu Tinh Húc lại lần nữa hôn lên chóp mũi của hắn rồi mới yên phận ngồi lên bàn ăn cơm.
Những ngày bình yên trôi qua, Sở Ngạn khi đi học vẫn bị ánh mắt khó hiểu của Hoàng Gia Ý nhìn chằm chăm, có vẻ anh muốn hỏi chuyện lúc đó nhưng đúng là anh không có gan để hỏi. Sau giờ học vẫn phối hợp điều trị giữa Đông y và Tây y, có thể nói hiện tại cả cơ thể hắn sắp biến thành cây nhân sâm rồi...
Võ đài sinh tử tạm thời đóng cửa nên Sở Ngạn cũng không lo Chu Tinh Húc bán mạng vì tiền nữa. Tuy y không kể nhưng qua một lời của Hoàng Gia Ý thì hắn cũng biết được đại khái những trận đấu gần đây y nhận đều thuộc dạng nguy hiểm nhất khi phải đấu với những kẻ khát máu có tiếng trong quyền anh ngầm, hoặc tệ hơn là tội phạm truy nã, vừa mới ra tù,... Tiền nhiều đồng nghĩa phần trăm bỏ mạng càng lớn.
Sở Ngạn đôi lúc rất muốn khuyên y từ bỏ đừng vì hắn mà làm như thế, chỉ phí sức mà thôi. Nhưng khi đối diện với ánh mắt quyết tâm dành lại sự sống cho hắn, Sở Ngạn chỉ có thể cúi đầu đầy chua xót.
[Sở Ngạn... nếu ngươi không giải quyết mọi chuyện sớm thì ngươi sẽ trở thành gánh nặng của y đó] - Lời này của Lucifer không phải tránh cứ hay bất cứ hàm ý nào. Đơn giản vì nó biết, bề ngoài Sở Ngạn dựa dẫm vào y nhưng trong thâm tâm luôn phản đối việc trở thành gánh nặng của y.
- "Có lẽ đúng là vậy..."- Sở Ngạn cười khổ, hắn từng rất kiêu ngạo, kiêu ngạo trước tất cả mọi thứ nhưng càng dần dà hắn càng trở nên bất lực, tuyệt vọng với những việc mình không thể làm được. Chỉ có thể phó thác vào thiên ý...
Sở Ngạn đứng dưới lớp tuyết dày, nhịn không được ho lên vài tiếng, máu theo đó cũng văng ra một ít, thấm đẫm lên nền tuyết trắng xóa. Hắn đã cố nhịn xuống nhưng sự thật nói với hắn rằng cơ thể này đã sắp không thể chống đỡ được nữa rồi. Hắn lấy chân phủ một lớp tuyết khác che đi vệt máu, cũng như che lấp đi bí mật này...
- "Anh..."- Cơ thể vốn ốm yếu nay lại bị một cậu nhóc mười ba mười bốn dùng hết sức lực va phải quả nhiên không tầm thường. Sở Ngạn chính là không trụ được mà ngã xuống mặt đất.
Nhưng kẻ gây ra vẫn luôn miệng cười -"Anh, anh có sao không, nghe nói anh mệt, em cùng cha liền vào đây thăm anh"- Lưu Thủy luôn miệng nói không ngừng khiến Sở Ngạn cảm thấy vô cùng chán ghét cùng mệt mỏi. Hắn lạnh nhạt đẩy Lưu Thủy ra, từ từ phủi đi lớp tuyết đính trên quần áo.
Trong một phút chốc, tia linh quang của Lưu Thủy có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã trải về như cũ -"Anh, anh sao thế? Cảm thấy không khỏe sao?"-
Lúc này, Lưu Kỳ Tân cũng mang hai củ khoai lang nóng tiến đến, ông nhìn đứa con trai sắc mặt có phần tốt lên không khỏi nhíu mày -"Còn có uống thuốc thường xuyên không? Sao lại trông yếu kém thế này"-
Sở Ngạn dưới cái lạnh của tuyết khẽ cười -"Đương nhiên con uống thuốc rất đầy đủ, chỉ là..."- Sở Ngạn gạt bỏ cái tay đang cố ý chạm vào mạch máu của hắn để dò xét tình trạng bệnh -"Thuốc đó có đủ chỉ định của bác sĩ và bộ y tế thôi"-
Sắc mặt của Lưu Thủy lẫn Lưu Kỳ Tân bỗng nhiên trở nên ảm đạm hơn hẳn. Tay Lưu Thủy không nhịn bấu chặt vào mạch máu ở cổ tay của hắn như một lời cảnh cáo -"Anh không tin em và cha sao?"-
Sở Ngạn nhìn đứa nhỏ thấp hơn mình hai cái đầu, ánh mắt có chứa phần giễu cợt, cúi thấp người xuống xoa đầu rồi ghé vào tai Lưu Thủy nói nhỏ -"Ngoan ngoãn một chút, nếu không thứ ngươi nếm không phải lôi kiếp bình thường đâu"- Hắn nhoẻn miệng cười khiến Lưu Thủy bất chợt hụt chân lui về phía sau.
Hắn nghiêng đầu, làm dáng vẻ của một người anh yêu thương em mà sờ lên má của Lưu Thủy, trong đôi mắt ẩn hiện tia thích thú -"Đừng nói lớn như thế, biết sớm liền mất vui. Còn ngươi... người có biết phản bội ta cùng tam giới liền có kết cục như thế nào không?"- Hắn híp mắt, dưới lòng bàn tay thấp thoáng bóng dáng nhưng xiềng xích nhỏ nhưng nhọn bén sẵn sàng hạ sát đứa trẻ trước mắt.
Lưu Thủy mím môi, lắc đầu, dáng vẻ kiêu ngạo liền vơi đi phần nào -"Hung thần đại nhân, xin hãy nghĩ đến ta theo ngài bao năm mà niệm tình tha cho chúng ta một mạng"-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT