Có lẽ xuất phát từ việc mệt mỏi cả ngày, Sở Ngạn cùng Hạ Dục Niên đều nhanh chóng rơi vào giấc mộng mà bản thân không hay biết. Hai cá thể đều thấm đẫm sự mặn mòi của biển, đều bị những làn sóng không lưu tình va đập lên, vừa đau lại vừa rã rời.
Sở Ngạn nhàn nhạt nhìn người đang ngủ, tay lại không yên phận chạm vào khuôn mặt bình yên kia, thật không biết làm sao mà thở dài vài tiếng -"Đến khi nào ngươi mới hết trốn tránh ta đây"- Nói một cách dễ hiểu nhất, Vân Huyền vừa sợ phải đối mặt với hắn nhưng lại vừa muốn gặp hắn nên mới lựa chọn việc mất đi trí nhớ để cùng hắn chu du khắp nơi.
Sở Ngạn không biết sau khi trở lại không gian riêng của y thì y có nhớ lại những việc đã trải qua hay không. Cũng không biết khúc mắc giữa trong lòng y là gì để hóa giải... Thật là khổ não khi vướng phải tình ái. Nguyệt Lão gã nói không sai mà.
Ánh mặt trời hòa huyện vào cơn mê khiến người đang say giấc dần dần tỉnh lại, âm thanh quen thuộc vang bên tai nhưng phía trước không phải là khuôn mặt mà trong lòng mong đợi -"Thiếu gia, thiếu gia..."- Dương Liên lay người vẫn đang chưa hoàn hồn lại, dùng áo khoác choàng lên người y, ra sức gọi.
Hạ Dục Niên mơ màng tỉnh dậy, xung quanh là hàng loạt thuyền nhỏ lớn, đang vây quanh tìm kiếm, kể cả các hải quân lục chiến đều có mặt. Hạ Dục Niên dần nhíu mày lại, ánh sáng quá chói mặt, người quá đông đúc nhưng lại không có bóng dáng mà mình mong muốn. Y dưới sự giúp đỡ của Thanh Linh cùng Tâm Vĩnh được đưa lên du thuyền. Bác sĩ cũng đã chờ sẵn, tất cả mọi người ai cũng sốt sắng đến độ xoay vòng vòng. Kể cả người chú của Hạ Dục Niên - Hạ Thiển đang tham dự thượng nghị quan trọng cũng nhanh chóng trở về trong một đêm.
- "Tiểu Niên, con có sao không?"- Hạ Thiển sau khi chỉ huy thuyền chiến trở về thì cũng nhanh chóng chạy đến phòng của Hạ Dục Niên đang nghỉ ngơi.
Hạ Dục Niên lúc này như đang trên mây, hoàn toàn không để lời nào của mọi người lọt vào tai. Chỉ luôn hướng mắt ra biển lớn, tựa như đang lạc vào cõi thần tiên không một lúc tiến ra được.
- "Tiểu Niên?"- Hạ Thiển càng lo lắng hơn khi thấy cháu trai cứ thẩn thờ.
Hạ Dục Niên nghe tiếng gọi một lần nữa mới đưa mắt hướng về phía chú của mình, y cười cười -"Cháu không sao, chú đừng lo"-
- "Tiểu Niên, con thật là khiến người khác lo lắng quá đi mất"- Cha mẹ Hạ Dục Niên đều là tư lệnh hải quân lục chiến, chức vị trong quân thủy đều rất cao, ngày bọn họ còn nắm giữ hải quân thì lãnh hải quanh năm không một kẻ nào dám xâm phạm. Chỉ đáng tiếc, người tốt người tài thường rời đi sớm, trong đợt sóng thần hùng vĩ đã cướp đi sinh mạng của toàn bộ hải quân trên con thuyền hướng tuần biển, bao gồm cả cha mẹ của Hạ Dục Niên.
Một tay Hạ Thiển nuôi cháu mình khôn lớn, từ lâu đã xem y như con ruột mà đối đãi. Ban đầu ông tính không cho Hạ Dục Niên theo con đường nguy hiểm này. Nhưng biết sao được khi dòng máu của hai tư lệnh vĩ đại đang cuồn cuộn chảy trong người đứa trẻ này chứ.
- "Cháu xin lỗi"- Hạ Dục Niên cười lấy lòng, y biết người chú này lo cho y rất nhiều, thái độ
không thể hờ hững như những người khác được.
Hạ Thiển cũng không có ý trách cứ cháu mình, chỉ có phần phiền lòng -"Dù cháu có kỹ năng bơi lội tốt nhưng nên nhớ không được xem thường biển cả, dù là người tài giỏi đến mấy nếu không cẩn thận cũng sẽ bị nuốt chửng mà thôi, nhớ chưa?"- Người chú dặn đi dặn lại một câu từ lúc nhỏ đến lớn, y không thuộc mới lạ. Nhưng vẫn rất nhiệt tình đáp lời, vâng vâng dạ dạ cho đến khi ngài phó tư lệnh rời đi mới thôi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người bạn của y, Dương Liên bỗng nhiên quỳ xuống, có thể thấy bọng mắt sưng húp lên, khóe mắt đều đỏ, tinh thần dường như sau một đêm suy sụp rất nhiều -"Đều là do em nên ngài mới gặp chuyện... Ngài trách phạt thế nào em cũng chấp nhận"-
Thanh Linh, Tâm Vĩnh dù xót cho Dương Liên nhưng không dám xen vào. Bọn họ không thể phủ nhận đợt ải quỷ môn quan mà Hạ Dục Niên phải trải qua cũng do một phần Dương Liên mà có, trách phạt hay không đều dựa vào tâm tình của Hạ đại thiếu.
Hạ Dục Niên chỉ im lặng một chốc, như có như không nghe hết lời trần tình của cậu, sau khi uống một ly cacao nóng y mới chậm rãi -"Đều là do tôi sơ xuất, không liên quan đến cậu"-
Dương Liên run run đưa mắt lên nhìn thiếu gia, từ trong tư thái ung dung cho đến nét mặt hoàn toàn không có sự tức giận hay gì cả. Điều này vừa khiến Dương Liên thở phào vừa lại chua xót. Chua xót vì sự hờ hững kia, cậu sợ rằng Hạ Dục Niên sẽ không quan tâm đến mình nữa...
- "Thôi được rồi, Liên Liên cậu đứng lên đi, Dục Niên không trách cậu, dù gì nó cũng là tai nạn thôi. Chẳng phải mọi thứ đã ổn rồi sao"- Thanh Linh luôn là người giải vây cho những tình huống ngượng ngùng như thế này.
Tâm Vĩnh chỉ im lặng, quan sát Dương Liên, sau đó lại trao đổi ánh mắt với Hai Dục Niên. Y có thể thấy được điều đó, ưu nhã đặt tách cacao xuống -"Thanh Linh, cậu đưa Dương Liên đến phòng y tế khám đi, trông sức khỏe của cậu ấy cũng không ổn mấy đâu"- Thanh Linh nhanh chóng gật đầu đỡ Dương Liên rời đi.
Sau khi hai người họ đi được mấy phút, Tâm Vĩnh mới đưa một tập hồ sơ về phía Hạ Dục Niên, một lần sơ lược thông tin -"Hòn đảo kia là hòn đảo vô chủ, cũng được tính là đảo hoang đi. Xuất hiện một cách kỳ lạ vào khoảng hai mươi năm về trước sau cơn dư chấn của sóng thần, có rất nhiều nhà khoa học đến đó nghiên cứu nhưng ngoài trừ cái hang động xuyên núi bất thường thì nó không khác những hòn đảo kia nên bọn họ đã từ bỏ việc nghiên cứu"-
- "Còn về ngọc trai kia, hoàn toàn chỉ là ngọc trai bình thường được phủ một lớp vàng nhạt của bột san hô"- Tâm Vĩnh thấy Hạ Dục Niên bình tĩnh khuấy tách cacao cũng từ từ nói tiếp -"Trong phòng của Dương Liên cũng có một ít"-
Ngọc trai đã biến mất, Hạ Dục Niên chắc chắn điều đó, y đã quan sát toàn bộ hang động trong lúc tiểu yêu nghiệt kia chìm vào giấc ngủ. Có vẻ hòn đảo đó cũng không hẳn là vô chủ, chỉ là không được hợp cách hóa một cách chính quy mà thôi. Còn về phần Dương Liên vẫn lấy số ngọc trai đó dù rằng y đã cảnh báo thì không bất ngờ mấy.
- "Là cậu cố ý nói sai sự thật về ngọc trai?"- Hạ Dục Niên vẫn điềm nhiên khuấy tách cacao.
Tâm Vĩnh cúi đầu xem như thừa nhận, cậu ta khác với Thanh Linh là tiểu thư của tập đoàn dầu khí, được cưng chiều tùy ý sử dụng tiền mà không cần phải gánh vác cơ nghiệp trên vai. Cậu ta từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành một thương nhân, có thể cảm nhận được Dương Liên không đơn thuần như những gì mọi người thấy, cậu vốn chỉ muốn thử Dương Liên một chút, kết quả cũng thật đặc sắc.
- "Cậu ta không lấy tôi mới bất ngờ"- Hạ Dục Niên không quá cảm thấy Dương Liên bỏ qua cảnh báo của y là điều gì lạ lẫm đâu.
- "Thu mua hòn đảo đó giúp tôi"- Y không muốn bất cứ kẻ nào tìm ra được bí mật của hòn đảo đó. Nó chỉ có thể là của y mà thôi.
Tâm Vĩnh gật đầu, cậu cũng không thắc mắc, nhiều năm đồng hành cùng Hạ Dục Niên, cậu không chỉ là bạn y mà còn là tâm phúc bên cạnh y, Hạ Dục Niên sẽ không làm điều gì bất lợi cho bọn họ.
• Dạo này Châu tăng độ dài của chương nên số chương sẽ ít đi, thông cảm cho Châu nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT