Trái ngược với bề ngoài từ trong thần thoại bước ra của mấy tên Phượng tộc lão tổ thể hiện, Diệp Thiên không có bất cứ gì thay đổi, vẫn thường thường không có gì lạ.

Tiên Thanh lão tổ và ba tên phượng tộc lão tổ dẫm nát hư không chớp mắt cái đã xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, không người thấy rõ cách bọn họ di chuyển. Từng hoả quyền nện thẳng vào Diệp Thiên.

Ầm ầm ầm.

Những âm thanh đinh tai nhức óc vang dội, ngay cả bên dưới Ngô Đồng Cổ Thành có thể nghe rõ mồn một.

Diệp Thiên dùng một tay dễ dàng đón đỡ từng quyền một cách dễ dàng. Mỗi quyền uy lực đủ huỷ diệt một ngọn núi. Mây mù trong bán kính mấy ngàn dặm bị quyền lực đánh tan, trời xanh không còn một bóng mây.

Mỗi hoả quyền đánh ra tạo thành từng cơn bão nhiệt, phía dưới đám người quan chiến tuy khoảng cách rất xa nhưng họ cảm nhận được từng cơn gió lốc nóng rực tạt vào đến dát da mặt.

Mấy tên phượng tộc lão tổ không dùng chiêu thức nào khác chỉ dùng hoả quyền, bởi vì thân thể bọn họ chính là thứ vũ khí kinh khủng nhất, có thể cứng đối cứng với linh khí linh bảo. Với lại bọn hắn thuộc hoả lĩnh vực, chiêu thức liên quan đến hoả bọn hắn mới phát huy ra mạnh nhất. Bọn hắn không dùng phát pháp thuật, pháp thuật chỉ thích hợp ở trường hợp có mục tiêu rộng lớn. Pháp thuật ưu điểm uy lực mạnh mẽ, huỷ diệt nhiều mục tiêu, thích hợp việc quét bản đồ, nhược điểm không tập chung lực, khó đánh trúng địch nhân nhỏ bé, còn không bằng từng quyền một đinh đang tiến đánh.

Hai bên giao tranh rất kịch liệt, nhưng những người phía dưới nhận ra Diệp Thiên đang trêu đùa mấy tên lão tổ phượng tộc, tựa như một tên đại hán đang đùa nghịch với đám con nít ba bốn tuổi. Diệp Thiên hắn chỉ dùng một tay đón đỡ không đánh trả một lần nào.

Cha con Hoàng Tiên Chân sắc mặt tái nhợt, hai người họ kẻ đầu têu, bọn họ không ngờ mấy tên lão tổ cũng không thể xử lý được Diệp Thiên. Hiện tại Tiên Thanh lão tổ mất mặt, cho dù sau đó mọi chuyện êm xuôi, bọn hắn không có quả ngon để ăn. Lão tổ ghi hận không phải chuyện đùa.

Thấy đám Tiên Thanh lão tổ vô dụng, Tiêu Dao lão tổ vô cùng bực mình, hận không thể tiến lên chém giết ba trăm hiệp với Diệp Thiên, chưa kịp thực hiện ý định đó, tay hắn đã bị Hoàng Như Viên kẹp chặt.

Hoàng Như Viên nàng biết tính cách Tiêu Dao lão tổ nóng nảy hiếu chiến, nên ra tay ngăn chặn trước khi hắn hành động.

“Lão tổ ngươi muốn xấu mặt hay sao.” Hoàng Như Viên cười nói, nàng thấy cho dù có thêm Tiêu Dao lão tổ đi lên sợ rằng tình hình một chút thay đổi cũng không có, bị người ta treo lên đánh.

Bên trên Diệp Thiên khá nhàm chán, giao tranh nãy giờ chỉ có một tên Thánh Chủ cảnh hiện thân quan sát, còn nhân vật khác hoàn toàn không có ý đồ thoát khỏi băng phong đi ra.

“Mộng Linh tỷ hình như cô gia quên mất mục đích chúng ta đến đây.” Tiểu Uyên khẽ nói vào tai Mộng Linh. Tiểu Uyên nàng nhìn thấy Diệp Thiên đang chơi đùa hăng say, đoán chừng hắn quên mất chuyện cứu người.

Mộng Linh gật đầu, nàng đồng quan điểm với Tiểu Uyên.

Đang giao tranh Diệp Thiên vẫn quan sát khắp Phượng tộc, vừa nghe Tiểu Uyên nói hắn sững người ra. Hắn mải mê về chuyện nội tình Phượng tộc liền quên đi việc quan trọng nhất.

“Nên kết thúc.”

Thầm nói xong Diệp Thiên hắn đánh một quyền về phía một tên lão tổ Phượng tộc. Một quyền đi ra, quyền ý ngập trời, tung hoành ngang dọc, không gian vỡ nát thành từng đường xen kẽ mạng nhện, lan ra khắp hư không.

Tên Lão tổ nhìn quyền Diệp Thiên đánh về phìa mình, vạn vật xung quanh trong mắt hắn biến mất, chỉ còn lại một quyền che lấp thiên địa. Ý nghĩ cuối cùng hắn nghĩ tới “Mạng ta xong rồi.” Sau đó mất đi ý thức, thân hình hắn biến mất trước mắt mọi người chỉ để lại một đường mây thẳng tắp không điểm cuối.

Diệp Thiên không có ý muốn giết tên kia, lực quyền hắn giảm lực xuống rất nhiều.

“Khốn kiếp, liều mạng.” Tiên Thanh lão tổ văng tục, hắn với hai tên lão tổ còn lại bị một quyền Diệp Thiên doạ cho biến sắc. Lập tức lùi xa Diệp Thiên một khoảng, sau đó hoá hình biến thành ba con hoả phượng khổng lồ, mỗi con sải cánh dài hơn mười dặm.

Không đợi bọn chúng tấn công Diệp Thiên đã ra tay trước, hắn muốn mọi chuyện nhanh kết thúc.

“Già Thiên chi chưởng.”

Diệp Thiên trên thân bao phủ vô tận quang mang, thần quang rực rỡ chói mắt, nháy mắt quang mang đó hoá thành một bóng mờ ánh sáng cao vạn dặm, vai gánh nhật nguyệt tay bắt tinh thần.

Một bàn tay động, bàn tay đó kim quang hội tụ hoá thành thực chất, một bàn tay che khuất bầu trời chụp tới ba con hoả phượng hoàng tựa như bắt ba con kiến. Hoả phượng sải cánh dài hơn mười dặm nhưng đối với cự chưởng không khác nào ba con kiến, còn nhỏ bé hơn ba con kiến nữa. Bọn chúng bất lực đối kháng, vô pháp chạy ra khỏi cự chưởng, bị cự chưởng chụp vào, nắm chặt rồi thả ra thả xuống. Ba tên lão tổ không còn duy trì được phượng hoàng hoá thân, biến trở lại hình người rớt xuống phía dưới chỗ đám Tiêu Dao lão tổ. Bọn hắn thân thể nát bét máu me khắp người, may mắn rằng vẫn thoi thóp sống.

Diệp Thiên nhìn về phía xa xăm lớn tiếng nói: “Ngươi đã tới liền đi ra đi, dòm ngó làm gì.”

Diệp Thiên vừa cất lời xong, phía Diệp Thiên nhìn đi ra một bóng người. Thấy rõ bóng người Diệp Thiên có chút im lặng, kẻ đó một lão già dáng vẻ lưu manh, mặt mày hèn mọn, một tên Thánh chủ cảnh lão tổ, kẻ đồng hành với lão Tửu Tiên Liên tông, trời sinh một cặp. Diệp Thiên quay sang cúi xuống nhìn Tiêu Dao lão tổ, Tiên Thanh lão tổ, rồi hướng lên nhìn tên Thánh chủ lão tổ mới đến. Diệp Thiên bó tay chết lặng, hắn cảm giác đám lão đại Phượng tộc phong cách thẩm mỹ hơi bị sai lệch.

Thần thú nhất tộc trời sinh tuấn mỹ, đặc biệt là phượng hoàng nhất tộc. Nhưng đám lão tổ này không có trong số đó, có vẻ như bọn hắn tuổi thơ bất hạnh ảnh hưởng đến cảm nhận khác thường về cái đẹp. Diệp Thiên nhìn tên lão tổ mới đến bằng ánh mắt đồng tình.

Trấn Nguyên lão tổ cảm nhận Diệp Thiên không có sát ý, ra tay đúng mực, hắn không vội động thủ.

Bỗng dưng trời xui đất khiến hắn ngẩng đầu hỏi tên Diệp Thiên: “Các Hạ tên gì.”

“Diệp Thiên.” Diệp Thiên bình tĩnh trả lời.

“Diệp Thiên.” Trấn Nguyên lão tổ vội vàng hỏi lại.

Diệp Thiên gật đầu.

Cái gật đầu khiến Trấn Nguyên lão tổ trong lòng dậy sóng. Hắn nghĩ tới một tiên đoán lưu truyền trong tộc “Thiên Nhân Tham Viếng, Phượng Tộc Quy Tông.”

Chỉ đến cấp bậc Thánh Chủ hắn mới nhận biết được nguồn gốc, nội tình Phượng Hoàng Nhất tộc, mới có tư cách nhìn đến lời tiên đoán, hiểu rõ lời tiên đoán có ý nghĩa gì. Tương lai Phượng Hoàng Nhất tộc phụ thuộc vào lời tiên đoán đó.

Trấn nguyên lão tổ nhìn về Diệp Thiên bằng đủ loại ánh mắt, chuyển đổi liên tục, vui vẻ, đau thương, căm phẫn, oán trách nhiều loại sắc thái khác nhau. Mỗi loại sắc thái đều hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Bị một lão già hom hen dùng đủ loại ánh mắt nhìn về phía mình làm Diệp Thiên nổi gai ốc, bất giác lùi một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play