Hoàng Tiên Vân nhìn về phía Lam Tiếu Tiếu cười lạnh nói:

“Chậc chậc tình cha con thật ấm áp, ta có chút không nỡ phá hư giây phút hai cha con các ngươi đoàn tụ bên nhau.” Hoàng Tiên Vân không kiêng nể dùng ánh mắt dò xét đám người Diệp Thiên.

Hoàng Tiên Vân cười to dùng giọng châm biếm nói với ba người Diệp Thiên: “Ta đã thả tiểu tạp chủng này một lần rồi, các ngươi lại đưa nàng trở lại hang Rồng hang Phượng. Nghĩa hiệp thiên vân hay đưa nàng vào chỗ chết.”

Sau đó hắn quay sang nói với Lam Tiếu Tiếu tay chỉ Như Anh: “Ngươi có muốn ta thả nàng hay không, nếu hiện tại ngươi tự sát, ta lập tức thả nàng khỏi Ngô Đồng cổ thành.”

“Ngươi…” cơ mà Lam Tiếu Tiếu chưa kịp nói những gì đã bị Diệp Thiên ngăn lại.

Diệp Thiên lập tức dịch chuyển đến trước mặt Hoàng Tiên Vân, dáng một tái trời đánh vào mặt Hoàng Tiên Vân.

Ầm

Hoàng Tiên Vân bay như đạn pháo xuyên qua các vách tường biến mất trước mắt mọi người, chỉ để lại nét sững sờ trên mặt hai tên thánh nhân.

“Thật Ồn ào.” Diệp Thiên tựa như đập một con ruồi vậy. Diệp Thiên trên người có nhiều lớp phong ấn, thực lực hiện tại hắn phát huy ra Thánh chủ Thượng vị cảnh. Vừa rồi Diệp Thiên tát văng Hoàng Tiên vân không dùng linh lực, mà chỉ dùng sức mạnh từ thân thể. Với Thánh chủ thượng vị thân thể, một tát cũng đủ một tên Thiên tượng cảnh đại thành Hoàng Tiên Vân tử nạn. Diệp Thiên biết tên kia sẽ không chết, trên người hắn có linh khí phòng ngự sẽ không bị một tát cả Diệp Thiên hắn giết chết. Diệp Thiên làm vậy là muốn đánh cho đã tay mà thôi.

Hoàng Tiên Vân Thần Tử Phượng Hoàng Nhất tộc, cảnh giới hắn bằng với Lam Tiếu Tiếu Thiên tượng đại thành, đây không phải thiên tư kém. Từ Linh Cảnh lên tới Thánh cảnh khó khăn vô cùng, một nấc thang từ nhất lưu tiến lên đỉnh cấp cường giả, muốn vượt qua nấc thang đó cần ngộ ra lĩnh vực cho bản thân, và việc đó đã ngăn chặn vô số thiên kiêu tuyệt vọng dừng bước tại đây. Hoàng Tiên Vân hắn đã ngộ ra lĩnh vực, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá thành thánh nhân, nhưng hắn không muốn, hắn muốn lĩnh ngộ một lĩnh vực cao cấp hơn. Lĩnh vực có phân chia mạnh yếu nhất định, khoảng cách đó tựa trời và đất.

Phượng tộc phần lớn đều lĩnh ngộ ra hoả lĩnh vưc, phân chia làm: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng hoả lĩnh vực, bên trên nó nữa là truyền thuyết Niết Bàn Thần hoả lĩnh vực, Hoàng Tiên Vân lòng dạ cao hơn trời, dã tâm muốn ngộ ra Niết Bàn Thần Hoả Lĩnh Vực.

Đế tông Hoặc Thần thú tộc bên trong, đám Đế tử Thần Tử đều như Hoàng Tiên Vân không cam lòng dùng một lĩnh vực tầm thường để đột phá Thánh cảnh, bọn hắn đều lựa chọn con đường khó khăn, muốn ngộ ra thứ cao cấp nhất. Từ cấp thấp đến cấp cao bọn hắn đều củng cố vô cùng vững chắc từng cảnh giới, dùng mọi thứ cao cấp nhất để xây dựng căn cơ cho bản thân, đây là nền móng để bọn hắn tiến xa hơn, nên việc Đế Tử Thần Tử đồng cảnh giới bọn hắn vô địch đó là chuyện đương nhiên, treo lên đánh một đám cùng cảnh giới dễ như trở bàn tay. Lúc Lam Tiếu Tiếu bị bắt rồi phế đi linh mạch không phải do mấy tên thánh cảnh ra tay mà chính bị Hoàng Tiên Vân hắn bắt giữ đánh bại.

“Ngươi giám ra tay với Thần tử.”

Hai tên Thánh Nhân một người đã định thần lại lập tức động thủ với Diệp Thiên.

Bọn hắn biết Diệp Thiên khó chơi, liền hoá hình thành hai con phượng hoàng che trời, cháy rực thiên không. Hai con phượng hoàng được thiên hoả tạo thành, lông tóc đang cháy rừng rực, sải cánh rộng hơn một dặm sừng sững như hai vầng thái dương. Bọn hắn ước chừng cú tát mà Diệp Thiên tát vào mặt Hoàng Tiên Vân, đoán được Hoàng Tiên Vân lành ít dữ nhiều nên không còn cố kỵ, ra tay triệu hoán lĩnh vực diệt sát đám người Diệp Thiên, còn về việc huỷ diệt Thanh Vân khách sạn và những người vô tội bọn hắn không quan tâm.

Bọn hắn chưa triệu hoán lĩnh vực thành công Diệp Thiên đã ra tay trước.

“Ngưng đọng.”

Một vầng sáng màu vàng bao quanh tất cả khu vực gần đó, con con hoả diễm phượng hoàng không thể tránh thoát, bị vầng sáng đó bao phủ hoàn toàn.

Bị vòng sáng bao phủ không gian tách biệt thành hai thế giới, bên ngoài mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, còn bên trong thế giới trong vòng sáng bị đông cứng ngưng đọng. Mọi thứ bất động, cơn gió, âm thanh, những tiểu động vật, ngay cả lửa cháy trên thân thể hai con thánh phượng cũng đông cứng hoàn toàn.

Đây là Diệp Thiên sử dụng thời gian pháp tắc ngưng đọng một vùng không gian. Thời gian chia làm quá khứ, hiện tại, tương lai pháp tắc, Diệp Thiên sử dụng ngưng đọng thời gian một phạm trù trong hiện tại pháp tắc.

Hai con thánh phượng bất động, bọn hắn cảm nhận được thế giới bên ngoài dừng lại, hoảng sợ bất lực hiện trên khuôn mặt bọn hắn.

“Phong ấn.” Diệp Thiên đưa tay chỉ hướng hai con Thánh phượng trên không trung.

Ầm ầm

Hai con thành phượng không thể duy trì hoá hình, mà biến lại thành người rớt xuống trước mặt Diệp Thiên. Diệp Thiên không giết hai con thánh phượng không phải hắn nhân từ, Diệp Thiên chuẩn bị tiến tới phía Phượng tộc cứu người nên không muốn làm cho mọi chuyện phức tạp rắc rối hơn.

Bên kia Hoàng Tiên Vân bị lún sâu vào trong vách núi mấy chục mét, hắn còn sống, trên mình y phục toàn bộ vỡ nát, trên mặt hằn sâu xuống một vết hình bàn tay, răng cùng xương mặt hắn hoàn toàn vỡ nát, thất khiếu chảy máu. Hắn còn sống không phải vì hắn có thể ngáng ngạnh một tát của Diệp Thiên. Do trên người hắn có một bộ linh khí phòng ngự, linh khí có thể chịu được một kích toàn lực của Thánh Tôn, lão tổ yêu quý Hoàng Tiên Vân nên tự mình chế tạo riêng cho hắn. Nhìn thấy linh khí đã vỡ vụn Hoàng Tiên Vân hoảng sợ hãi vội vàng leo ra khỏi vách núi chạy trốn.

Diệp Thiên nhìn về xa xăm rồi lắc mình một cái xuất hiện trước mắt Hoàng Tiên Vân, đưa tay chộp lấy cổ tên này. Hoàng Tiên Vân ngất lịm đi.

Diệp Thiên xách Hoàng Tiên Vân như xách một con gà tới trước mặt đám Lam Tiếu Tiếu.

Sự việc diễn ra trong chớp mắt, ba người Mộng Linh đã quen thuộc với thực lực Diệp Thiên nên tỏ ra khá bình thường. Người tỏ ta không bình thường chỉ có Lam Tiếu Tiếu, lúc này đây hắn vẫn đang ngây người chưa hết bàng hoàng, hắn biết Diệp Thiên rất mạnh, nhưng không ngờ hắn vẫn đánh giá thấp Diệp Thiên.

Lam Tiếu Tiếu Thiên tượng đại thành, hắn đang trên ranh giới lĩnh ngộ ra lĩnh vực, mà muốn ngộ ra lĩnh vực điều trước tiên cần là ngộ ra pháp tắc, dùng pháp tắc xây dựng lên lĩnh vực cho bản thân để đột phá Thánh cảnh. Vừa rồi hắn thấy Diệp Thiên dùng một loại trong chín loại chí cao pháp tắc, Thời Gian pháp tắc,một loại pháp tắc trong truyền thuyết, lần đầu tiên hắn thấy một người sử dụng thuần thục và kinh khủng thời gian pháp tắc như vậy, dễ dàng ngưng đọng một khoảng không gian. Hai tên Thánh cảnh phượng tộc trước mặt Diệp Thiên không khác nào hai con kiến, dễ dàng bị Diệp Thiên bắt sống.

Diệp Thiên quăng Hoàng Tiên Vân xuống đất cười nói: “Chúng ta đi Phượng tộc cứu Hoàng Như Yên.”

Ba người Mộng Linh gật đầu đồng ý, Lam Tiếu Tiếu không còn lựa chọn nào khác chỉ nghe theo Diệp Thiên an bài nên cũng gật đầu theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play