Khi nghe xong câu chuyện về thân thế Như Anh, Diệp Thiên có chút xúc động. Khi gặp Như Anh Diệp Thiên nhìn ra nàng không phải nhân loại thuần tuý, mang trong mình một loại huyết mạch thần thú, hắn không quá để tâm việc đó. Không ngờ huyết mạch đó còn có nhiều cố sự như vậy. Hiện tại đã biết chuyện, hắn muốn giúp nàng đoàn tụ với cha mẹ của mình.

Hoàng Viễn Sơn nghe tới Diệp Thiên nói muốn đưa Như Anh nàng đi gặp mẹ mình, sắc mặt hắn lập tức vui mừng. Hắn muốn giúp đỡ vợ chồng Lam Tiếu Tiếu nhưng hữu tâm vô lực. Hắn, một tông chủ Thánh Tông đối với phượng hoàng nhất tộc chẳng khác nào con kiến. Cả Thần Quyền Thánh tông chỉ có vài tên thánh nhân, tính cả đang ngủ say. Còn bên kia có mấy chục, thậm chí hàng trăm tên Thánh cảnh, Thánh Tôn Thánh chủ một đám. Hắn bằng gì đấu với người ta, một ngón tay cũng đủ đè chết Thần Quyền Thánh tông. Với lại hắn không thể hi sinh cả tông môn vào chuyện riêng tư cá nhân hắn.

“Xin tiền bối hãy giúp Như Anh, nàng số khổ. Mới sinh ra đã phải chạy đông chạy tây. Chưa được bên cha mẹ bao lâu đã phải cách xa, mẹ bị giam giữ, cha thì mất tích không rõ sống chết.” Hà Viễn Sơn thành khẩn cầu xin Diệp Thiên.

Hà Viễn Sơn khi lịch duyệt mạo hiểm cùng Lam Tiếu Tiếu, rồi gặp phải Hoàng Như Yên. Hai người bọn họ đều có tình cảm hơn xa tình bạn đối với Hoàng Như Yên. Lam Tiếu Tiếu vượt hắn dành được trái tim Hoàng Như Yên, rồi hai người đến với nhau. Tuy lúc đầu có chút khoảng cách giữa hắn cùng Lam Tiếu Tiếu, nhưng khi nghĩ thông suốt, hắn chân thành chúc phúc cho bọn họ. Hắn chưa lập gia đình nên khi thấy Như Anh, hắn xem nàng như con mình mà đối xử. Hắn không muốn nàng lớn lên khi không có cha mẹ ở bên.

“Ta sẽ cố gắng giúp nàng gặp được cha mẹ mình.” Diệp Thiên gật đầu không bày tỏ gì thêm.

Diệp Thiên ở lại Thần Quyền Thánh tông một ngày, thời gian đó để Hà Viễn Sơn dành chút thời gian chơi đùa chăm sóc Như Anh.

Lúc chia tay có Hà Viễn Sơn kèm một nữ trưởng lão.

Hà Viễn Sơn xoa xoa đầu Như Anh nàng: “Như Anh con đi với Diệp Thiên tiền bối nhớ phải ngoan, đi theo ngài ấy con sẽ có cơ hội gặp lại cha mẹ mình.” Hà Viễn Sơn lưu luyến mà nói ra.

“Vâng thưa thúc thúc. Có thời gian con sẽ về thăm người. Thúc thúc giữ gìn sức khoẻ, Thanh Huyền trưởng lão yêu thích thúc thúc đó. Thúc thúc đừng phụ lòng người ta.” Như Anh mắt hồng hồng ôm chặt Hà Viễn Sơn một cái thật chặt rồi chạy về phía Diệp Thiên.

“Nha đầu này.” Hà Viễn Sơn trên mặt cười gượng, sau đó nhìn sang nữ trưởng lão Thanh Huyền. Thấy nàng thẹn thùng sắc mặt hồng phấn, hắn hiểu ra gì đó bất giác nở nụ cười. Hai người nhìn nhau cười, không khí có chút vi diệu.

Bên kia đám Diệp Thiên không muốn phá vỡ tình cảnh này, thật nhẹ nhàng không tiếng động rời đi.

Diệp Thiên xé rách không gian đưa ba người Mộng Linh tiến về phía đông vực.

Kiếm một chỗ không người rồi hiện thân.

Lúc này Như Anh tâm trạng đã tốt hơn, sau đó nàng đi tới phía Diệp Thiên mở miệng xin lỗi hắn: “Xin lỗi Diệp Thiên ca ca, sau khi biết được Diệp Thiên ca ca lợi hại, Như Anh đi theo ca ca để lợi dụng ca ca giúp đỡ tìm kiếm cha mẹ mình. Thật xin lỗi ca ca.” Nàng cúi đầu gằm mặt xuống đất không dám đối mặt với Diệp Thiên.

Ba người Diệp Thiên trên mặt đều nở nụ cười.

“Không sao, ngay từ đầu ta đã biết.” Nói xong Diệp Thiên cười cười gõ gõ đầu nàng. Ban đầu khi Như Anh nàng muốn đi theo ba người Diệp Thiên, hắn tưởng nàng ở Thần Quyền Thánh tông thật nhàm chán không có người quan tâm, nên muốn đi theo bọn hắn. Nhưng khi nói chuyện với Hà Viễn Sơn, Diệp Thiên nhận thấy được trong Thần Quyền Thánh tông không phải không có người yêu thương chăm sóc nàng.

Hà Viễn Sơn và vị nữ trưởng lão Thanh Huyền kia, hai người đều rất yêu thương nàng. Vì Vậy Diệp Thiên đoán ra Như Anh nàng muốn đi theo hắn, mục đích nhờ Diệp Thiên tìm kiếm cha mẹ mình. Con cái muốn tìm cha mẹ mình đó là chuyện thường tình, Diệp Thiên không một chút phật lòng với vị muội muội này, mà cảm thấy nàng khá nàng đáng yêu thông minh.

Còn Mộng Linh nàng thích tu luyện, không có nhiều thời gian bên cạnh Như Anh, cũng không quá rõ thân thế Như Anh. Khi Diệp Thiên kể chuyện về gia cảnh Như Anh cho nàng nghe, nàng khá hổ thẹn vì mình không quan tâm đến tiểu nha đầu. Nàng còn cấp thiết muốn đi tìm cha mẹ Như Anh hơn người khác. Cho nên Như Anh nha đầu cần Diệp Thiên tìm cha mẹ cho nàng, Mộng Linh ủng hộ cả hai tay.

“Được rồi hiện tại chúng ta đi tìm cha mẹ muội, muội đưa ta một sợi tóc.” Diệp Thiên mỉm nói với Như Anh.

Như Anh nàng không hiểu sợi tóc và tìm cha mẹ nàng có quan hệ gì. Nàng vẫn nhổ một sợi tóc đưa cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên cầm lấy sợi tóc, xung quanh tay hắn hiện lên một vòng sáng huyền bí mờ ảo. Diệp Thiên dùng nhân quả pháp tắc truy tìm liên hệ giữa Như Anh cùng cha mẹ nàng.

Diệp Thiên tìm được vị trí cha mẹ Như Anh, hai người khoảng cách khá gần nhau, chỉ cách nhau mấy trăm dặm.

“Tìm được rồi.” Diệp Thiên cười cười phất tay đưa ba nàng dịch chuyển tới gần vị trí Cha Như Anh đang toạ lạc.

Trước mắt mọi người trông thấy một toà thành to lớn cổ lão đến kinh người. Riêng tường thành đã cao ngút tới mây mù. Cổ kính hùng vĩ vô cùng. Mộng Linh ba người đều thất thần khi nhìn thấy nó.

“Toà thành này thật to lớn.” Tiểu Uyên cất lời thầm nói.

Toà thành này tên Ngô Đồng Cổ Thành.

Không cần phải hỏi đều biết nguyên nhân vì sao toà thành này được đặt tên như vậy. Đằng sau Ngô Đồng Cổ Thành có một gốc cây còn to lớn hơn cả toà thành. Cao ngút ngàn không thấy tán cây, tựa như một ngọn núi đâm thẳng tới thiên không. Không còn một từ nào có thể diễn tả sự to lớn của nó. Nhìn nó mà người người phải sợ hãi kính nể, một tạo vật không thuộc về nhân gian.

Ngô Đồng Cổ Thụ tồn tại từ thở khai thiên lập địa, qua vô số thời kỳ vẫn sừng sững trước thế gian. Thời gian vô tình không để lại một dấu vết gì trên thân thể nó. Tương truyền từng có một Đại Đế muốn huỷ diệt Ngô Đồng Cổ Thụ, dùng toàn lực mà đánh vào thân cây. Kết quả Ngô Đồng Cổ Thụ không một chút sứt mẻ, còn Đại Đế bị chấn động đến tổn thương hộc máu.

Nghe nói, muốn huỷ diệt Ngô Đồng Cổ Thụ cần có lực lượng phá huỷ một thế giới. Đại Đế mạnh mẽ nhất thế gian nhưng trước mặt một thế giới hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Ngô Đồng Cổ Thụ trên Huyền Thiên đại lục là một nhánh cây, tách ra từ thân Ngô Đồng Thần Thụ. Phá huỷ một nhánh cây tương đương với phá huỷ một thế giới, như vậy Ngô Đồng Thần Thụ khó có thể tưởng tượng được sự cứng rắn của nó.

Khi Vũ Trụ Sinh ra có cửu đại Thiên Địa linh căn: Ngô Đồng, Kiến Mộc, Bồ Đề, Ngộ Đạo, Tạo Hoá Thanh Liên, Vô Ưu, Bàn Đào,Sinh Mệnh cùng Thế Giới Thụ.

Bên trên Ngô Đồng Cổ Thụ, Phượng Hoàng nhất tộc cư trú tại đó.

Ngô Đồng cổ thành ở bên dưới tán Ngô Đồng Cổ Thụ, cổ thành thuộc phượng hoàng nhất tộc quản lý.

Bốn người tiến vào Ngô Đồng Cổ Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play