Tiếu Vĩnh Sinh mặt mày khổ sáp, hắn thường xuyên bị nhiều người nhận nhầm là đạo tặc hoặc hái hoa công tử. Khổ não rất nhanh qua đi, hắn nhìn về Diệp Thiên với chút cảnh giác.

“Ta không phải người của Vong Linh Thánh tông, bằng không, ngươi nghĩ mình còn đứng đây nói chuyện được hay sao.” Diệp Thiên cũng bị tên này chọc cười.

“Cũng đúng nhìn ngươi không giống đệ tử của Vong Linh Thánh tông. Mấy tên kia ngày ngày tiếp xúc với quỷ quái mặt mày lạnh tanh tựa như mới từ hầm mộ leo lên.” Tiếu Vĩnh Sinh cười cười, làm nét hèn mọn đáng khinh trên mặt lại càng hiện rõ.

Hắn nhìn Diệp Thiên hiếu kỳ mà hỏi:” Vậy lão ca ngươi là ai, đến đây làm gì.”

“Ta là Diệp Thiên, muốn tới Vong Linh Thánh tông làm chút chuyện nhỏ. Còn ngươi.”

Tiếu Vĩnh Sinh nghe vậy mặt nhăn như mướp đắng mà đặt mông ngồi xuống đất.

“Ta bị lão sư quăng tới Thanh Vân châu lịch duyệt, tìm kiếm chém giết ác nhân. Mà Thanh Vân châu nơi nào có nhiều ác nhân, ta tìm cả tháng không thấy ai nên đến Vong Linh Thánh tông thử vận. Nghe nói Vong Linh Thánh tông làm việc ác bất tận, chỉ cần chém vài tên đệ tử là hoàn thành chỉ tiêu.” Tiếu Vĩnh Sinh cười toe toét mà nói.

“Có lẽ ngươi phải qua chỗ khác tìm ác nhân rồi.” Diệp Thiên cười cười thần bí mà nói với Tiêu Vĩnh Sinh.

Tiêu Vĩnh Sinh nghe xong câu trả lời của Diệp Thiên mà như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc. Có chút không hiểu câu nói của Diệp Thiên.

Diệp Thiên đưa tay chỉ hướng Tiếu Vĩnh Sinh một cái, trên người Tiếu Vĩnh Sinh xuất hiện một vòng ánh sáng hình cầu bao quanh cơ thể hắn. Tiếu Vĩnh Sinh đưa tay chạm thử bức tường ánh sáng, tay hắn có thể xuyên qua. Nhưng hắn muốn đi ra ngoài thì vòng sáng cũng di chuyển theo hắn.

“ Lão ca Ngươi làm gì ta.” Tiếu Vĩnh Sinh căm tức mà hỏi.

Diệp Thiên không trả lời ngự không tới giữa bầu trời, Tiêu Vĩnh Sinh có chút tò mà bay theo, hắn cảm nhận được Diệp Thiên không có ác ý nên muốn nhìn xem Diệp Thiên muốn làm gì.

Diệp Thiên nhìn Về phía Vong Linh Thánh tông mà mở phong ấn trên cơ thể. Huyên Thiên đại lục không thể chứa đựng được lực lượng của Diệp Thiên, khi bước vào Huyền Thiên đại lục hắn đã phong ấn nhiều tầng trên cơ thể mình. Hiện tại Diệp Thiên muốn tiêu diệt Vong Linh Thánh tông bằng một đòn, mà muốn làm như vậy hắn cần phải mở ra một tầng phong ấn để đưa lực lượng của mình lên tới giới hạn cao nhất của Huyền Thiên đại lục.

Phong ấn mở ra, một tầng phù văn phức tạp loé sáng trên cơ thể Diệp Thiên.

Trong nháy mắt khí thế của Diệp Thiên tràn ra, thân thể hắn xuất hiện quang mang như một tầng thái dương chói mắt không giám nhìn thẳng, không gian xung quanh hắn cũng bị bẻ cong rạn nứt. Đại đạo ngân vang, càn khôn chấn động, vạn vật chư thiên đều muốn quỳ bái, ầm ầm vang dội, truyền ra khắp Huyền Thiên đại lục.

Thiên địa chập chờn, dị tượng hoành không, Thất thải tường vân, long phượng chào đón, tử khí che thiên,… kéo dài từ nam ra bắc, từ đông sang tây trải khắp Huyền Thiên đại lục.

Vô số cổ lão đang ngủ đông đều giật mình mà tỉnh dậy, hoảng sợ mà nhìn lên bầu trời.

“Đây là Đế Uy.”

“Có Đại Đế xuất thế.”

Uy áp khiến người người phải kính ngưỡng, không cần phải nghĩ nhiều, họ đều liên tưởng đến Đại Đế.

“Trời ạ, không lẽ Kiếm Vũ Đại đế còn chưa chết, không đúng Kiếm Vũ Đại Đế đã chết vài vạn năm.”

“Hay là Tân Đế xuất thế, sao có thể, con đường Thành Đế còn chưa xuất hiện.”

Rất nhiều người thần sắc không thể tin tưởng mà nhìn về hướng Thanh Vân Châu, nhưng không một kẻ nào dám tiến đến thăm dò. Đây là Đế uy bọn họ không muốn chết.

Bên kia toàn bộ Vong Linh Thánh tông đều cảm nhận được uy áp của Diệp Thiên. Thánh vương cùng tất cả thánh nhân của Vong Linh Thánh tông đều xuất thế, ngay cả những tên thánh cảnh đang ngủ đông. Ánh mắt bọn hắn đều hướng về phía Uy áp phát ra mà hoảng sợ. Không biết vị Đại Đế nào lại đứng trước cửa Vong Linh Thánh tông, sợ rằng không phải chuyện tốt.

Tiếu Vĩnh Sinh nhìn về Diệp Thiên mà khiếp vía hãi hùng vừa rồi hắn còn xưng hô huynh đệ với Diệp Thiên. Cho dù hắn mù chữ thiếu kiến thức nhưng cũng biết người trước mặt là Đại Đế, chỉ cần hôm nay hắn may mắn sống sót có thể thổi vạn năm. “Thế gian có mấy ai dám xưng hô huynh đệ với Đại Đế, mà Ta Tiêu Vĩnh Sinh từng làm qua.” Trong đầu Tiếu Vĩnh Sinh đang điên cuồng hò hét.

Vừa rồi Diệp Thiên tạo cho Tiếu Vĩnh Sinh một vòng sáng bảo vệ tên kia không bị uy áp của mình chấn bẹp xuống dưới mặt đất. Nếu không giờ tên này làm gì còn cơ hội mà suy nghĩ vẩn vơ.

Lúc này ánh mắt của Diệp Thiên tràn ngập sự uy nghiêm bá đạo, như là một vị thần minh không thuộc về thế gian, chỉ một ánh mắt cũng làm cho thiên địa run rẩy.

Diệp Thiên Tiến về phía Vong Linh Thánh tông, Tiếu Vĩnh Sinh cũng bị hắn kéo theo, tiện thể để cho Tiêu Vĩnh Sinh làm khán giả mà quan sát.

Thấy bóng Diệp Thiên lơ lửng trên bầu trời toàn bộ đệ tử Vong Linh thánh tông đều bị uy áp mà quỳ xuống, chỉ còn mấy tên trưởng lão và đám Thánh cảnh gian nan chống cự.

“Cung nghênh Đại Đế.” Tất cả thành viên trong Vong Linh Thánh tông đều hô vang.

“Môn phái này không nên tồn tại.” Âm thanh bá bạo của Diệp Thiên vang lên.

“Đại Đế tha mạng.” Sự tuyệt vọng ngập tràn Vong Linh Thánh tông, mấy tên thánh cảnh muốn chạy trốn nhưng vô pháp làm được, toàn bộ vùng không gian này đã bị Diệp Thiên đông cứng.

Diệp Thiên đưa tay về phía Vong Linh Thánh tông mà nói: “Diệt Thế Thanh Liên.” Giọng nói uy nghiêm vang dội.

“Không,…”

Ầm ầm,

Âm thanh rung động cả Thiên vực.

Trong Vong Linh Thánh tông xuất hiện một đoá thanh liên, đoá thanh liên nổ tung phát ra thánh quang quét ngang trăm vạn dặm, mà trung tâm đoá Thanh Liên đó là Vong Linh Thánh tông hoàn toàn tuyệt diệt. Không một thứ gì còn tồn tại,âm sát bí cảnh bị xoá sổ, chỉ để lại một vực sâu không đáy. Trên mầu trời u ám âm sát bị thánh quang tẩy rửa tịnh hoá, bầu trời trong xanh không một bóng mây.

Từng tên đại năng khi cảm nhận được chiêu thức huỷ thiên diệt địa đều vuốt mồ hôi, may mắn bọn họ không có tiến đến thăm dò.

Tiếu Vĩnh Sinh nhìn về vực sâu trước mặt mà câm lặng, chết máy.

“Đậu má, đây là Đại Đế ra tay, một Thánh tông cứ như vậy mà không có.” Tiếu Vĩnh Sinh Nhìn về vực sâu mà chửi tục trong lòng.

Tiếu Vĩnh Sinh cũng tỉnh táo lại mà hướng về Diệp Thiên khấn bái: “Đại Đế cầu người nhận ta làm đệ tử.”

Tên này muốn ôm đùi Diệp Thiên, không chỉ ý thức mà còn có thân thể. Hắn vừa nói vừa tiến đến ôm chặt đùi Diệp Thiên nét mặt tựa như một cô nương đang mộng xuân.

Diệp Thiên đá con hàng này bay ra, khuôn mặt ghét bỏ.

“Không được, ta không nhận đệ tử.”

Tiếu Vĩnh Sinh nét mặt ai oán như một vị oán phụ bị vứt bỏ.

“Đại Đế ngài,…”

Chưa nói được lời tiếp theo Diệp Thiên đã cắt đứt lời nói của hắn. “Không cần lặp lại chữ Đại Đế, gọi lão ca như vừa rồi là được.” Nghe chữ Đại Đế của tên kia tựa như một tên hoa hoa công tử gọi gái lầu xanh làm Diệp Thiên phát tởm, xuýt nữa mà bóp chết con hàng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play