Bóng người khổng lồ dần ngưng đọng lại, hiện rõ lên dáng vẻ. Một người khổng lồ cao trăm mét đứng sừng sững giữa tế đàn là lão già râu tóc bạc phơ, ngũ quan bình thường, nhưng nổi bật lên là nét mặt điên cuồng cùng nham hiểm.
Khi lão già xuất hiện đám người bị phù văn áp chế khuôn mặt tuyệt vọng đến tột cùng. Nét suy bại hiện trên thân thể từng người, nếu không có kỳ tích xảy ra bọn họ chắc chắn sẽ chết.
“ Tuyệt Viên Thánh nhân ta là Vĩnh Thuyên Kim cháu trai của Hoàng Tuyền Thánh nhân, Ông nội ta Hoàng Tuyền Thánh nhân là bạn thâm niên của ngài, xin ngài bỏ qua cho ta.”
“Ta là Lam Tiếu Tiếu chắt của Tàn Tiên Thánh vương, xin ngài bỏ qua cho ta. Ta là chắt trai mà Tàn Tiên Thánh vương yêu thích nhất, nếu ta gặp chuyện sợ ngài cũng gặp phiền phức.”
“Ta là ….”
….
Mười mấy đạo truyền âm cho Tuyệt Viên Thánh nhân, trong đó đều là con cháu, đệ tử của Thánh nhân.
“Ha Ha không ngờ trong đám các ngươi lại liên quan đến Thánh Nhân nhiều như vậy, thậm chí còn có một tên là chắt của Thánh vương nữa chứ. Nếu ở bên ngoài có lẽ ta sẽ cho bọn họ chút mặt mũi. Nhưng đây là bí cảnh của ta, là lĩnh vực của ta, bọn họ tiến đến cũng chẳng làm nên trò trống gì chứ đừng nói là mặt mũi.” Tuyệt Viên Thánh nhân trả lời mà trên nét mặt cực kỳ khinh thường.
“Các ngươi cứ ngoan ngoãn làm tế phẩm để ta sống lại đi, khi ta sống lại cùng với dược lực của bỉ ngạn hoa tấn thăng Thánh Vương là điều đương nhiên. Ha Ha khi đó ta không ngại đến thăm từng tông môn của các ngươi.” Tuyệt Viên Thanh nhân điên cuồng mà cười to.
Những tên liên quan đến Thánh Nhân Thánh vương mặt mày tái mét, báo ra thánh nhân tên tuổi không những không được cứu ngược lại còn liên luỵ đến tông môn. Nếu như Tuyệt Viên Thánh nhân thành công với tính cách của hắn sợ rằng Thanh Vân châu gặp một hồi tai nạn.
“Ha ha ta đã chờ ngày này hơn một ngàn năm rồi, thịnh yến bắt đầu.”
Tuyệt Viên Thánh nhân điên cuồng cười to khởi động tế đàn.
Bí cảnh rung động liên tục, giữa trung tâm tế đàn từng phù văn bắt đầu chuyển động rồi sắp xếp thành từng đồ án đẹp đẽ, sau đó bản thân các phù văn sáng rực lên như bông hoa lan toả giữa tầng trời, ánh sáng đó bắt đầu từ trung tâm tế đàn bắt đầu lan truyền theo từng sợi tơ đến chỗ hung thú cùng người bị phù văn áp chế.
Có lẽ do đám hung thú bị Tuyệt Viên Thánh Nhân hạ cấm chế trên cơ thể nên bọn chúng bị hiến tế đầu tiên, hung thú điên cuồng dãy giụa gào rống nhưng vô pháp thoát thân. Huyết nhục trong cơ thể của bọn chúng như một khối băng bị hoà tan dần dần thành dòng nước chảy theo các sợ tơ mà hướng về phía trung tâm tế đàn. Cơ thể đám hung thú bắt đầu như bị hút rỗng dần dần xẹp xuống chỉ còn túi da.
Thiên Dực hổ thấy kết cục của đám hung mà kinh hãi vô cùng lông nó dựng lên như lông nhím, nhưng nhìn thân thể của mình còn không sao nên cũng yên tâm hơn nhiều. Nó tiến sát về phía Diệp Thiên mong Diệp Thiên có thể bảo vệ an toàn cho mình.
Các phù văn nhận được huyết nhục của đám hung thú như một đám lửa được cung cấp thêm nhiên liệu mà bừng sáng hơn bao giờ hết, như từng viên thái dương lơ lửng giữa tế đàn. Giữa những phù văn đó liên kết với nhau, điểm đến cuối cùng là Bỉ ngạn hoa. Lúc này đây bỉ ngạn hoa như được cung cấp thêm sức sống mà đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Từng cánh hoa trước đã đỏ tươi nhưng bây giờ càng đỏ hơn, cho dù là xung quanh nó tràn ngập ánh sáng nhưng hoàn toàn không che lấp được mà lại càng tôn thêm vẻ rực rỡ của nó.
“Thật đẹp.” Thanh Thanh cùng Liễu Như Nguyệt đều thốt lên câu nói đó khi nhìn về phía bỉ ngạn hoa, tuy hoàn cảnh nguy hiểm nhưng cũng không ảnh hưởng đến các nàng thưởng thức cái đẹp.
“Tới lượt các ngươi.” Tuyệt Viên lão nhân cười cười nhìn về đám người.
Thấy chuẩn bị đến lượt chính mình từng người đều mặt mày như tro tàn mà xám ngắt, sợ hãi tuyệt vọng cùng hối hận hiện trên mặt từng người.
Các phù văn vốn đang bao bọc áp chế từng người bắt đầu di chuyển tiến về phía thân thể bọn họ, chúng bám sát vào da thịt từng người làm mỗi người đều như xuất hiện vô số hình xăm màu máu.
Đến lúc này Diệp Thiên cũng không thể đứng nhìn được nữa, quay sang nói với Thanh Thanh: “ Nàng chờ ở đây, để ta giải quyết phiền phức này.” Nói xong tay vuốt mũi nàng một cái rồi cười cười tiến về phía trước.
“Sư thúc người cẩn thận.” Thanh Thanh nàng hô lên với Diệp Thiên, tay nàng nắm chặt lấy tay của Liễu Như Nguyệt mà có chút run rẩy.
Bên ngoài chỗ ba người Thanh Thanh nàng đang đứng xuất hiện một tấm chắn ánh sáng hình trứng trong suốt, che chắn không góc chết đối với bọn họ.
“Thật Phiền phức, vốn dĩ muốn cùng Thanh Thanh nàng đi du ngoạn trong bí cảnh vài hôm ai ngờ có kẻ bật nắp quan tài bước ra phá đám.” Diệp Thiên nhún nhún vai rồi bay về phía chỗ Tuyệt Viên Thánh Nhân.
Do quá nhiều người nên Tuyệt Viên Thánh nhân cũng không để ý đến một vài con chuột không bị phù văn áp chế, nhưng hiện tại Diệp Thiên bay tới cách hắn mấy trăm mét mà dừng lại đối diện với hắn. Tuyệt Viên Thánh Nhân cũng nhận ra đây là kẻ khó chơi, hoàn toàn không bị lĩnh vực của mình ảnh hưởng.
Diệp Thiên nhìn Tuyệt Viên Thánh nhân mà nói: “Đã nằm trong quan tài thì nằm yên đi, còn ráng bật dậy nhảy nhót làm gì.”
Tuyệt Viên Thánh nhân mặt đen lại, sát ý như hoá thành thực chất mà nhìn Diệp Thiên.
“Ngươi muốn chết.” Lần đầu tiên có kẻ dám nói hắn như vậy. Thật là không biết sống chết.
“Được rồi mọi chuyên nên dừng lại.” Diệp Thiên nét mặt không thay đổi mà nói ra. Nhưng chữ “dừng lại” hắn nhấn mạnh, lời nói của hắn nói ra toàn bộ bí cảnh đều như dừng lại, không gian thời gian đều ngưng đọng. Vốn các phù văn đang vận chuyển trên từng người cũng đều dừng lại.
Thấy toàn bộ bí cảnh đều ngưng đọng đừng nói là Tuyệt Viên Thánh nhân, dù là đám người bên ngoài cũng kính sợ vô cùng.
“Đây là ngôn xuất pháp tuỳ.” Tuyệt Viên Thánh nhân hoảng sợ mà thốt ra, đây là ngôn xuất pháp tùy chân chính, chỉ cần trong lòng nghĩ đến có thể trở thành hiện thực. Trong thiên địa còn có người có thể đối kháng với tồn tại như vậy sao?
Tuy thời đại tuyệt Viên Thánh nhân không chứng kiến được Đại Đế nên hắn cũng không biết Đại Đế có thể làm được không, nhưng hắn biết thánh chủ hoàn toàn làm không được điều này.
“Ngươi, Ngươi dùng yêu pháp gì.” Tuy tận mắt thấy cũng bị nó làm hoảng sợ nhưng Tuyệt Viên Thánh nhân tin tưởng thế gian không thể tồn tại loại quái vật như vậy. Hắn cũng bình tĩnh lại, cùng điên cuồng điều động thần thông đánh về phía Diệp Thiên.
“Trấn giới chi chưởng.” Tuyệt Viên Thánh nhân miệng nói tay cũng xuất chưởng, đây là thần thông hắn dùng vô số năm tháng để ngộ ra, cũng là thần thông đắc ý nhất của hắn, hắn tin tưởng nếu thần thông đại thành mỗi chưởng của hắn có thể trấn áp một thế giới.
Trên bầu trời xuất hiện một cự chưởng như làm bằng hoàng kim lấp lánh che khuất cả thiên địa đánh xuống phía Diệp Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT