Buổi tối mọi người tụ tập ăn uống với Vũ Huân cùng với một số con cháu hắn để giới thiệu vị cháu rể Diệp Thiên với mọi người.

Trong đó có mấy người con của hắn cũng là thúc bá của Lý Mộng Linh như Vũ Hạo vị đại bá của Lý Mộng Linh cha của Vũ Hạ. Còn các thúc thúc khác của Lý Mộng Linh như Vũ Huyền, Vũ Cảnh và cô cô là Vũ Hinh.

Mọi người ăn uống hỏi han về Diệp Thiên nhưng không có làm khó hắn, hắn đã phu quân của Mộng Linh lên cũng là con cháu trong gia tộc.

Rất nhanh bữa tiệc xong xuôi đám Diệp Thiên xin phép về nghỉ ngơi, có thể bị nhiều vị trưởng bối nhìn chằm chằm hỏi han làm hắn không quá thích ứng.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, đến cuối tuần lễ mừng thọ của Vũ Huân mới bắt đầu lên bọn hắn còn hai ngày dạo chơi tại kinh thành.

Kinh thành nhiều danh lam thắng cảnh nhưng mọi người không biết lên đành nhờ Vũ Hạ dẫn đường, tên này mấy hôm nay phải tiếp khách sắp phát điên lên, khi được đám Diệp Thiên nhờ dẫn đi chơi hắn liền đồng ý ngay lập tức.

Buổi sáng Vũ Hạ dẫn mọi người đi dạo chơi các khu ăn uống mua sắm linh tinh.

Cảnh vật mới mẻ lạ mắt làm mọi người đều vui vẻ không thôi, còn hai con hàng Tiểu Bạch với Lý Phá Thiên ăn uống khá nhiều, những món ăn mới lạ hấp dẫn ngon miệng làm bọn hắn không ngừng được.

Hai tên này đều tham ăn lên mới chơi thân với nhau, tại phong sơn thành Lý Phá Thiên với Tiểu Bạch có thể nói là khác quen của từng quán ăn. Một người một mèo chinh chiến vang danh phong sơn thành.

“Buổi chiều ta dẫn các ngươi đi đồi hoa Vạn Kiếp ngắm hoa anh đào, các ngươi đến thật đúng lúc mùa anh đào nở rộ đẹp mê người.”

Vừa nói Vũ Hạ vừa thích thú kể chuyện về hoa anh đào với mọi người, có vẻ hắn cũng ưa thích nó.

“Nghe đồn có có một vị đại nhân vật vì muốn tưởng nhớ đến người vợ quá cố của mình lên dùng cả đời để trồng và chăm sóc một ngọn đồi toàn hoa anh đào và đặt tên nó là đồi Vạn Kiếp.”

“Đến khi chết hắn cũng cho người chôn mình kế bên mộ người vợ tại đồi hoa anh đào, để hai người mãi mãi bên nhau đời đời kiếp kiếp.”

Nghe đến chuyện về đồi hoa anh đào Lý Mộng Linh Tiểu Uyên cũng có chút cảm động, cuộc đời một người khi gặp được đúng người yêu thương mình thì không còn gì để hối tiếc.

Diệp Thiện cũng nhìn về hai người mỉm cười với anh mắt đầy sự yêu thương.

“Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Bầu không khí có chút chua chua làm Vũ Hạ kẻ độc thân cẩu có chút hâm mộ, khát khao.

“Ta sớm phải lấy vợ mới được.”

Mọi người thuê xe ngựa đến đồi Vạn Kiếp cách kinh thành khoảng nửa giờ ngồi xe.

Đến nơi mọi người thấy một ngọn đồi được phủ kín một màu hồng nhạt, khắp nơi đều là hoa anh đào đang nở nộ, ngẫu nhiên từng cơn gió thổi qua những cánh hoa anh đào bay bay trong gió như những tinh linh đanh nhảy múa trong không trung. Cảnh sắc như trong tiên cảnh tuyệt đẹp làm người ta say sưa thưởng thức.

Thỉnh thoảng có các đôi trai gái ngồi dưới gốc anh đào ngắm nhìn chuyện trò.

Bầu không khí như trong truyện cổ tích để mọi người đắm chìm vào trong.

Tiểu Uyên ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh với vẻ mặt say mê.

“Thật đẹp, không ngờ có nơi đẹp như vậy.”

“Đúng vậy, thật đẹp.”

Lý Mộng Linh cảm thán đưa tay đón đỡ những cánh hoa đang bay trong gió, nâng niu đón đỡ nhẹ nhàng như sợ chúng nó tan vỡ.

Mọi người đi vào đồi hoa kiếm một chỗ không người bóng người mà ngồi thưởng thức ngắm hoa.

Thuận tiện lấy những đồ ăn mà lúc trước mua sẵn mang theo, Diệp Thiên cũng lấy ra một vò rượu rót cho Vũ Hạ, Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên mỗi người một ly.

Cảnh vật động lòng người, mùi rượu thơm nhè nhẹ làm mọi người đều muốn uống một chút.

Tiểu Uyên Lý Mộng Linh khi uống một ly rượu xong sắc mặt có chút hồng hồng xinh đẹp mê người.

Diệp Thiên không cho Mộng Linh với Tiểu Uyên uống nhiều, mỗi người chỉ một ly là thôi, còn lại là hắn với Vũ Hạ uống.

Cảnh đẹp rượu ngon làm thời gian trôi nhanh hơn, mọi người về nhưng thần sắc có chút đều có chút lưu luyến không buông.

Xe ngựa chầm chậm đi về vũ phủ, vào phủ mọi người vấn an Vũ Huân một chút rồi lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

Đêm nay ba người Diệp Thiên, Mộng Linh và Tiểu Uyên bên nhau.

Lý Mộng Linh có chút ngại ngùng không muốn, dù sao đây cũng không phải Lý gia lên nàng sợ người khác nghe thấy còn Tiểu Uyên thì có chút kích thích lên cũng gật đầu đồng ý.

“Không sao đâu ta đã tạo một lớp cách âm lên bên ngoài sẽ không ai nghe thấy gì đâu.”

Vừa cười cười nói hắn vừa ôm lấy Tiểu Uyên với Lý Mộng Linh.

Có lẽ vì buổi chiều đi qua đồi hoa anh đào Vạn Kiếp làm mỗi người đều có chút xúc động muốn ở bên cạnh đối phương nhiều hơn.

Rất nhanh quần áo trên người họ ít dần kèm theo những tiếng động làm người khác đỏ mặt.

Do không còn là lần đầu tiên lên ba người bắt đầu đều có chút quen thuộc lên bớt đi chút ngại ngùng mà ăn ý phối hợp với nhau.

Hắn hạn gặp mưa xuân ba người quấn quýt lấy nhau tới tận sáng.

Nếu không phải đến gần trưa Lý Phá Thiên gõ cửa sợ ba người cũng chưa muốn thức dậy.

Thấy Lý Phá Thiên Lý Mộng Linh ngượng ngùng đỏ mặt còn Tiểu Uyên khanh khách cười gõ chán Lý Phá Thiên.

“Qua ba người ngủ chung một chỗ à.” Lý Phá Thiên nhìn Diệp Thiên với anh mắt sùng bái, không ngờ vị anh rể này mạnh mẽ như vậy có thể chinh phục băng sơn Mộng Linh tỷ tỷ cùng ma nữ tiểu tỷ tỷ Tiểu Uyên.

Diệp thấy Lý Phá Thiên hỏi vậy cũng chỉ cười cười cho qua.

“Hôm nay chúng ta đi đâu chơi.”

“À ra nghe vị tộc huynh kia nói chúng ta đến Lam Nguyệt câu cá, hằng năm vài dịp này linh cá sẽ xuất hiện đẻ trứng ở lam nguyệt hồ, nghe nói thịt cá rất ngon ẩn chứa linh khí không khác gì thiên tài địa bảo có thể gia tăng khí huyết đột phá cảnh giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play