Trên đường về nước sông khá yên ả nhẹ nhàng, con thuyền trôi theo dòng chảy của dòng sông mà không cần phải trèo lái, ăn nhiều chơi nhiều quá Lý Phá Thiên nằm mà thở trên thuyền chờ đợi về nhà.

Mọi người lẳng lặng nhìn cảnh vật lướt qua từ từ.

Cả ngày chơi vui vẻ lên mọi người hơi trầm lắng, lẳng lặng nhìn nhau cười.

Con thuyền trôi đến đoạn sông vắng thì xuất hiện một con thuyền khác trên thuyền có một đám người mặc đồ kín mít, mặt che khăn nhìn là biết không phải người tốt.

Trên thuyền đó có năm tên tướng tá cao lớn, lưng đeo đao hoặc kiếm, nhưng tay chân có chút run rẩy vụng về. Mắt thì nhìn trước ngó sau có vẻ đây là lần đầu làm cướp, nhìn thấy đám Diệp Thiên có hai mỹ nữ nhưng chỉ dám nhìn một chút ngó nghiêng mà thôi.

Xuất hiện đám ghi trên mặt ta là cướp đám Diệp Thiên có chút mới lạ, buồn cười không ngờ mình bị cướp cạn.

“Sông này ta mở đường này ta xây, muốn đi qua bỏ tiền tiền bạc hàng hoá lại.”

Lời mở đầu của tên cầm đầu trong đám cướp làm đám Diệp Thiên buồn cười.

Đám người này hoàn toàn không có một chút chuyên nghiệp.

Đặc biệt Tiểu Uyên nhịn không nổi mà cười to ra miệng, không ngờ nàng đến tuổi này mới gặp được cướp sông, không những nàng mà ngay cả Lý Mộng Linh, Lý Phá Thiên cũng lần đầu gặp.

Thấy đám người này chỉ muốn cướp tiền mà hoàn toàn không nhìn quá nhiều về mình Tiểu Uyên vừa bực vừa buồn cười.

“Ngươi chỉ cướp tiền mà không cướp sắc à, ta thấy thường thường là vừa cướp tiền vừa cướp sắc mà, hay bổn cô nương không đủ xinh đẹp để bọn ngươi cướp sắc.”

Nghe Tiểu Uyên nói vậy đám cướp cũng có chút sững sờ, không ngờ còn có như vậy.

“Lần đầu ra tay lên chưa có kinh nghiệp cô nương thông cảm.”

Tên cầm đầu hơi ngây thơ nói ra miệng làm tiểu Uyện nhịn không được mà cười to.

“Ha ha lần đầu gặp cướp mà cần có kinh nghiệm nữa.”

Diệp Thiên Lý Mộng Uyên cũng nở nụ cười, có thể là lần đầu gặp đám cướp thú vị như vậy.

“Được rồi các vị công tử tiểu thư giao tiền ra đây, đám người chúng ta rất hung.”

Nghe tên cầm đầu nói vậy mấy người đứng sau cũng dồn dập rút đao kiếm ra, nhưng có thể là hơi hồi hộp căng thẳng lên một người trong đó trượt chân rớt xuống sông.

“Cứu cứu kéo ta lên ta không biết bơi.”

“Ha ha.”

Trầm lặng như Lý Mộng Linh cũng nhịn không nổi mà mỉm cười chứng tỏ bọn cướp tấu hài bao nhiêu.

“Được rồi các vị huynh đệ các ngài không thích hợp làm cướp.”

Nhịn không được Diệp Thiên cũng phải mở miệng nói.

“Không làm cướp thì giờ làm gì bây giờ, ta nghe nói làm cướp mới kiếm được nhiều tiền.”

Thấy đám người của mình diễn hơi nát lên đám người cũng không muốn cướp nữa mà nhao nhao ngồi xuống kéo khăn cất đao kiếm vào vỏ.

Kéo khăn xuống thì nhìn đám người này rất trẻ tầm hơn hai mươi mà thôi.

Thấy đám kia không muốn cướp nữa đám Diệp Thiên cũng ghé thuyền sát lại.

“Các huynh đệ tên gì.”

“Ta tên A Tam còn đây là các huynh đệ của ta, A Tứ, A Ngũ, A Lục, A thất, với A Bát, chúng ta cùng một thôn ra, muốn ra Phong sơn thành tạo sự nghiệp.”

“Huynh đệ tên gì.”

Đám người A Tam Hỏi thăm Diệp Thiên.

“Ta tên Diệp Thiên, còn đây là vợ ta Mộng Linh với Tiểu Uyên, còn đây là tiểu đệ ta Lý Phá Thiên.”

Thấy Diệp Thiên giới thiệu mình có hai người vợ đám A Tam nhao nhao tỏ ra hâm mộ, nhưng ánh mắt hoàn toàn không chút ghen tỵ hay dối trá gì khá là thuần khiết, lên đám Diệp Thiên cũng hơi có hảo cảm.

“Cơ mà ai nói các ngươi đi cướp.”

Thấy đám người này mới từ trong thôn ra khá ngây thơ chưa trải sự đời mà đã muốn đi ăn cướp sợ rằng có người rủ rê hoặc chỉ dẫn.

“Ta nghe mấy người trong thôn nói muốn làm giàu chỉ có thể ăn cướp mới nhanh, làm giàu rồi ta có thể cưới lão bà xinh đẹp, lần này là lần đầu bọn ta cướp.”

Thấy A Tam dãi bày, đúng theo Diệp Thiên suy đoán sợ rằng có người nói vui mà đám A Tam tưởng thật lên mới ra phong sơn thành liền học làm cướp.

“Ta nói này mấy huynh đệ, các ngươi cảnh giới thì thấp sợ rằng chưa cướp được đã bị phanh thây xé xác, còn cướp thành công sợ cũng chẳng được bao nhiêu tiền, sông Thu Bồn này ít người qua lại, ít thương nhân mà chủ yếu là người đi du ngoạn với bình dân.”

Đám A Tam cảnh giới trung bình chỉ luyện Nhục sơ đoạn mà thôi lên Diệp Thiên mới nói vậy.

Nghe Diệp Thiên nói vậy A Tam A Tứ mấy người đều có chút sợ hãi, bọn hắn nóng máu lên muốn thử ăn cướp nhưng chưa nghĩ đến chuyện bị người chém giết phanh thây.

“Vậy Diệp Thiên huynh chỉ một con đường sáng cho chúng ta với, chứ Phong Sơn thành lạ lẫm chúng ta biết làm gì bây giờ.”

Thấy Diệp Thiên là người Phong Sơn thành lên A Tam nhờ Diệp Thiên chỉ mình lên làm cái gì.

“Các huynh đệ cảnh giới thấp, cũng không biết nghề gì sợ chỉ làm công cho người khác mà thôi.”

Thấy đám người A Tam sức dài vai rộng lại không có nghề nghiệp lên Diệp Thiên đành nói vậy.

“Làm công cũng được, chúng ta dư nhất là sức khoẻ.”

Thấy có có công việc A Tam mấy người đều nhao nhao vui vẻ.

Nghe Diệp Thiên nói vậy Lý Mộng Lình cũng muốn tuyển mấy người A Tam vào Lý gia làm việc, đám người này khá đơn thuần chất phát.

“Ngày mai các ngươi xin vào Lý gia làm việc, hiện tại nơi đó cũng thiếu khá nhiều nhân công.”

Lý Mộng Linh lên tiếng.

“Cảm tạ đại tẩu.”

Thấy câu đại tẩu Lý Mộng Linh cũng hơi đỏ mặt, bị người khác gọi là vợ của Diệp Thiên lên nàng hơi ngại ngùng.

“Được rồi các huynh đệ hẹn ngày gặp lại.”

Diệp Thiên chào hỏi đám A Tam rồi chèo thuyền đi về.

“Tạm Biệt Diệp Thiên huynh với hai vị đại tẩu, lần sau gặp lại chúng ta mời Diệp Thiên huynh uống rượu.”

Đám A Tam cũng nhao nhao chào tạm biệt Diệp Thiên.

Thuyền chầm chậm trôi đi đám người A Tam dần dần xa khuất.

“Hai vị đại tẩu, thật hâm mộ anh rể.”

Lý Phá Thiên cũng cười cười âm dương quái khí trêu trọc Diệp Thiên, Mộng Linh Tiểu Uyên.

“Ngươi không đồng ý.”

Tiểu Uyên gõ gõ đầu Lý Phá Thiên, ánh mắt cười như không phải cười.

“Tất nhiên là ta đồng ý rồi Tiểu Uyên tỷ.”

Lý phá Thiên cười cười trốn tránh khỏi Tiểu Uyên làm Diệp Thiên Mộng Linh mỉm cười.

Diệp Thiên có chút vui mừng vì khi giới thiệu hai người Lý Mộng Linh với Tiểu Bạch đều hoàn toàn bình thường không chút không vui.

Lý Mộng Linh thì có chút mới lạ vui vui khi bị người gọi là đại tẩu, Tiểu Uyên thì khỏi phải nói nữa khi được Diệp Thiên công nhận là vợ hắn tâm trạng của nàng hiện hết trên mặt tươi cười nãy giờ.

Phong sơn thành dần dần xuất hiện trước mắt mọi người, trong thành vẫn nhộn nhịp tấp lập không giờ nghỉ.

Diệp Thiên tới trả thuyền rồi cả đám bước về Lý Phủ,tới lý phủ Lý Mộng Linh có dặn dò quản gia về việc mấy người A Tam ngày mai xin việc xong mới phòng.

Trên đoạn đường về tiểu viện, Tiểu Uyên thì không biết chạy đi đâu chỉ còn hai người Diệp Thiên, Lý Mộng Linh bước về.

Khi không người Diệp Thiên nắm tay nàng cho tới tiểu viện của Lý Mộng Linh.

Đưa nàng vào tiểu viện Diệp Thiên kéo Lý Mộng Linh vào lòng, không cho nàng phản kháng.

Thời gian như dừng lại, Diệp Thiên cảm nhận được sự ấm áp, hơi thở thậm trí tiếng tim đập của Lý Mộng Linh, còn cảm nhận được sự mền mại đàn hồi của đôi thỏ ngọc của nàng.

Tay phải ôm nàng tay trái Diệp Thiên đưa lên vuốt tóc rái tai nàng.

Lý Mộng Linh cũng đắm chìm trong vòng tay của Diệp Thiên, nàng cảm nhận được sự ấm áp an toàn khi trong vòng tay hắn.

Diệp Thiên quay mặt nhìn về Lý Mộng Linh, hai khuôn mặt cách nhau một khoảng nhưng cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương.

Rồi Diệp Thiên cúi xuống hôn nàng.

“Ngươi.”

Chưa kịp nói câu nào Lý Mộng Linh cảm nhận được đôi môi của đối phương,đầu óc trống rỗng nàng hoàn toàn không nghĩ được thứ khác.

Môi chạm môi hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau cảm nhận được sự ngọt ngào của đối phương, Lý Mộng Linh hôn có chút vụng về nhưng tâm trí và cơ thể nàng đắm chìm trong đó.

Đến tận khi tay của Diệp Thiên sờ tới mông nàng còn vuốt ve nhào lặn nó Lý Mộng Linh mới đẩy Diệp Thiên ra.

“Lưu manh.”

Lý Mộng Linh chạy vào phòng và khép cửa lại.

“Nương tử ngủ ngon.”

Diệp Thiên cười hắc hắc quay về phòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play