Tới ngày thứ tư tại thiên sơn, đám Diệp Thiên lần đầu gặp con người.
Một đám mạo hiểm giả gồm có bốn người tuổi tầm 30 đến 40 tướng mạo thường thường, đầu tóc rối bời quần áo lam lũ rách rưới, râu ria mọc dài, vũ khí có nhiều vết mẻ máu khô chứng tỏ trải qua nhiều hiểm cảnh, trên lưng mỗi người đeo một túi vải chứa đầy linh dược tài liệu hung thú. Đoán chừng đám người này đã lưu lạc ở trong thiên sơn khá lâu.
Thấy đám người Diệp Thiên đoàn mạo hiểm giả đầu tiên cầm vũ khí lên phòng bị, nhưng nhìn tuổi tác của đám Diệp Thiên đoàn mạo hiểm giả này thả lỏng khá nhiều. Đặc biệt là khi thấy Tiểu Uyên Lý Mộng Linh, ánh mắt của bọn họ sáng rực lên khẽ liếc đồng bạn rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý nhau. Cả đám trên mặt đều hiện lên vẻ tươi cười nhưng không thể che dấu được xảo trá dâm đãng.
Khi ở một nơi tách biệt với nhân loại quá lâu bọn hắn nhìn thấy heo mẹ còn động tình, chứ đừng nói chi là tuyệt sắc mỹ nhân như Lý Mộng Linh tiểu Uyên.
Đắc biệt những người này đều sống trên lưỡi đao, ngày ngày chém giết hung thú thậm chí giết người cướp của. Nơi đây là thiên sơn hoàn toàn không có luật pháp, cá lớn nuốt cá bé, nơi nắm đấm chính là thiết luật, nắm đấm kẻ nào cứng kẻ đó là luật pháp.
Tên cầm đầu trong bốn người tiến lên cười cười chào hỏi với Diệp Thiên.
“Tại hạ là Vũ Đông bên cạnh là các đồng bạn đều là mạo hiểm giả, xin hân hạnh được làm quen với mọi người.”
Tuy bị nhìn chằm chằm bằng những ánh mắt bất thiện, nhưng người ta đã chào hỏi Diệp Thiên cũng đành khách sáo trả lời vài câu.
“Tại hạ Diệp Thiên tới thiên sơn để lịch duyệt.”
Diệp Thiên cũng không giới thiệu tên của Lý Mộng Linh Tiểu Uyên cho đám mạo hiểm giả.
Thấy Diệp Thiên không giới thiệu Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên đám người Vũ Đông cũng không phật ý.
“Không biết trưởng bối của Diệp Thiên huynh đệ ở đâu, để tại hạ nhận biết chào hỏi.”
Nhìn đám người Diệp Thiên tuy quần áo có chút lam lũ nhưng nam thì mặt mày sáng sủa anh tuấn, nữ thì đẹp đẽ xinh tươi lên Vũ Đông đoán là thành viên gia tộc nào đó của phong sơn thành vào thiên sơn để lịch duyệt.
Thường thường khi đám hậu bối mạo hiểm, tăng kinh nghiệp sẽ có một vài tên tiền bối theo kèm hoặc đứng đằng xa quan sát bảo vệ phong ngừa bất chắc.
“Làm gì có còn ai đi cùng, chúng ta lén vào thiên sơn để lịch duyệt.”
Diệp Thiên chưa kịp trả lời thì hùng hài tử Lý Phá Thiên đã chen vào trả lời.
Diệp Thiên nghe Lý Phá Thiên trả lời có chút bất đắc dĩ.
Nghe xong Lý Phá Thiên trả lời, Vũ đông với nhóm người kia nét mặt tươi cười càng hiện rõ.”
“Đã không có trưởng bối đi cùng, hay là nhóm của Diệp Thiên huynh đệ đồng hành cùng với bọn ta.”
“Nhóm của chúng ta đều là các hảo thủ với trên mười năm kinh nghiệm tại thiên sơn, mọi người cùng đồng hành vấn đề an toàn sẽ được nâng cao rất nhiều.”
Thấy bị mời đi cùng Diệp Thiên cũng không muốn lên lắc đầu từ chối.
“Đa tạ thành ý của vũ Đông huynh đệ nhưng nhóm chúng ta đã có con đường của mình. Để một dịp khác gặp lại chúng ta hợp tác sau.”
Thấy Diệp Thiên từ chối đám người kia nhao nhao tỏ ý kiến.
“Nơi đây rừng thiêng nước độc thêm một người là thêm sự an toàn. Chứ các ngươi đám công tử tiểu thư tay yếu chân mền không có kinh nghiệm mà muốn lịch duyệt tại thiên sơn chính là muốn chết.”
“Đúng vậy chắc đám các ngươi vào thiên sơn sợ là chưa gặp được hung thú, chứ một một tên tiểu thí hài, một con lợn béo, các ngươi là đi dã ngoại à.”
Thấy đám người phiền toái Diệp Thiên cũng bắt đầu phát bực.
“Cảm tạ hảo ý của các ngươi, chúng ta không cần.”
Rồi Diệp Thiên dẫn Tiểu Uyên Lý mộng Linh đi.
“Đã rượi mời không uống mà muốn uống rượi phạt, các huynh đệ không cần giả bộ nữa.”
Đám người kia hoàn toàn không còn vẻ khách xáo, mà hiện lên từng vẻ nham hiểm âm lãnh.”
“Hắc hắc, các huynh đệ đang chờ câu nói này của đại ca,mấy tuần nay chưa đụng vô gái các huynh đệ ngứa ngáy nãy giờ.”
“Đúng rồi,các cô nàng của thanh xuân viện không bằng một góc của hai cô nàng này, hắc hắc hai cô nàng cực phẩm này chơi cả năm cũng không chán.”
Đám mạo hiểm giả vừa nói những lời dâm đãng hắc hắc cười vừa rút đao ra tiến tới đám Diệp Thiên.
“Muốn chết.”
Nhẫn nhịn nãy giờ Lý mộng Linh cũng được động thủ, từ khi thấy đám người này Lý Mộng Linh đã muốn ra tay đặc biệt là khi nghe những lời ô uế Lý Mộng Linh muốn cắt lưỡi bọn chúng.
Tiểu Uyên, Lý Phá Thiên cũng không ngồi yên đều nhao rút kiếm ra chém giết.
Tiếng đao kiếm đụng nhau leng keng, rất nhanh chiến đấu đã nghiêng về một phía, đám mạo hiểm tuy kinh nghiệm chém giết phong phú nhưng cảnh giới quá thấp. Trung bình chỉ nhị cảnh luyện nhục, cao nhất tam cảnh luyện cốt chỉ có Vũ Đông hoàn toàn không phải đối thủ của đám Lý Mộng Linh.
Chỉ sau một phút kẻ chết người thì bị đánh gục ngất đi, còn tỉnh táo thì nằm đất xin tha.
Hai tên đánh với Lý Mộng Linh trong đó có Vũ đông với một tên đồng bạn bị đánh gục tại chỗ không rõ sống chết.
Còn tên đánh với Tiểu Uyên thù bị nàng chém làm hai khúc, không ngờ cô nàng này chém giết máu me như thế.
Còn tên dây dưa với Lý Phá Thiên thấy động bạn kẻ chết người trọng thương muốn chạy trốn thì bị Lý mộng Linh đánh tàn phế bắt về.
Tên này sợ quần có chút ẩm ướt nhao nhao xin tha.
“Mấy tên này xử lý làm sao.”
Lý Mộng Linh quay sang hỏi Diệp thiên.
Trong nhóm tuy võ lực của Diệp Thiên thấp nhất nhưng hắn là lãnh tụ của nhóm, mọi ý kiến đều phải qua Diệp Thiên.
“Mấy tên này không phải dạng tốt lành gì, giết đi.”
Lý Mộng Linh bẻ cổ tên còn tỉnh, rồi qua xử lý luôn hai tên đang ngất xỉu. Nàng tuy là đại tiểu thư nhưng lưu manh ác bá tại phong sơn thành nàng giết không ít lên khá quen tay.
Diệp Thiên bắt đầu kiểm kê các túi vải của những tên mạo hiểm giả. Hành lý tạp nham đủ loại linh dược, da sương hung thú thậm chí có một số loại khoáng sản. Diệp thiên chỉ lấy những thứ có giá trị cao, còn những thứ tạp nham thì bỏ lại.
Tiểu Uyên, Lý Phá thiên thấy đống vật liệu có thể bán được một số tiền lớn cũng có chút không tưởng tượng được, thảo nào nhiều người làm mạo hiểm giả như vậy, tuy nguy hiểm nhưng một chuyến đi bằng một người làm vài năm thậm chí vài chục năm làm công.
Xong xuôi mọi người lên đường bắt đầu một hành trình mới.
Có trước trước khi đi Diệp Thiên gõ cho Lý Phá Thiên một cái đau điếng vào đầu.
“Anh rể làm gì thế.”
Lý Phá Thiên ôm đầu kêu ca.
“Ngươi không biết lỗi của mình à, vừa rồi vì một câu nói của ngươi làm cả đoàn đội nguy hiểm đến tánh mạng, nơi đây là thiên sơn vô pháp vô thiên. Gặp người lạ tốt nhất lên cẩn thận từng câu nói của mình, không lên tiết lộ nội tình của mình.”
“Lần này sai còn sửa được, nhưng lần sau thì thế nào, một sai lầm có thể dẫn đến ngươi mất mạng, Mộng Linh, Tiểu Uyển mất mạng. Có những sai lầm vô pháp bù đắp, dù hối hận cũng đã muộn. Ngươi suy nghĩ cho kỹ.”
Diệp Thiên nghiêm khắc nói với Lý Phá Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT