Phủ Sở vương. Mặc Hàn Dạ lệnh người mời đại phu đến, sau khi chẩn mạch đại phu mặt đầy kinh ngạc “Vương gia, trùng cổ trong cơ thể của người quả thật là đã được khống chế rồi.” Đây là đại phu ngự dụng riêng của Mặc Hàn Dạ, Chu Văn. Hiểu rõ tình hình cơ thể của hắn hơn bất kì ai. Chu văn đối với trùng cổ có chút nghiên cứu, nhưng nhiều năm qua, hắn dốc hết sức cũng không thể đuổi trùng cổ trong cơ thể của Mặc Hàn Dạ đi. “Sao tôi lại không nghĩ ra chứ, khống chế trùng cổ lại trước. Mới suy nghĩ cách đem nó trừ khử cũng sẽ đơn giản nhiều rồi, như vậy thì vương gia cũng không cần chịu trùng cổ giày vò.”

Chu Văn vuốt cằm, mặt đầy ý vị nói đến “Vương gia, không biết cao nhân ra tay giúp người, là ai?” “Như vậy xem ra, cô ấy quả thật là giúp bổn vương rồi?” Mặc Hàn Dạ trả lời không khớp với câu hỏi. Chu Văn gật đầu “Ngoại trừ giúp vương gia giảm bớt đau khổ, ta quả thật cũng không nghĩ ra được lý do khác.” “Dù sao thì tìm trùng cổ có thể di chuyển trong huyết mạch, vốn chính là một chuyện rất khó. Cho dù là ta, thời gian một buổi e là cũng không làm được.” “Vị cao nhân đó, trình độ về mặt y độc chắc chắn cực cao!” Chu Văn mặt đầy sùng bái, trong mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng “Không biết vương gia có thể nào đem tên của vị cao nhân đó nói cho ta biết, ta cũng có thể đi thỉnh giáo một hai?” Nghe xong lời Chu Văn nói, Mặc Hàn Dạ không nói gì, đã nhíu mày chìm vào suy nghĩ.

Chả trách, lúc nãy sau khi hắn tỉnh lạ Thành Thanh Ninh sắc mặt kém như vậy, trên trán còn mồ hôi rõ rệt, chắc chắn là vì giúp hắn khống chế cổ trùng, quá hao tốn tinh lực gây nên. Nhưng hắn lại lấy oán báo ân, tỉnh lại lại xém chút đem cô đưa vào chỗ chết! Cũng khó trách thái độ của Thành Thanh Ninh đối với hắn đột nhiên lạnh nhạt như vậy, quả thật là vì hắn tự tìm.

Trong lòng Mặc Hàn Dạ nâng lên sự hối hận, sự hối hận này cứ vướng mắc trong lòng hắn, khiến hắn ăn ngủ không yên. Trong đầu cứ hồi tưởng về đôi mắt lạnh nhạt đó của Thành Thanh Ninh. Giờ dần một khắc, nghe thấy tiếng gà gáy bên ngoài, Mặc Hàn Dạ vẫn là mặc áo xuống đất, thừa lúc trời tối đi về hướng Thành phủ.

Sáng ngày hôm sau, Thành Thanh Ninh thức dậy với hai con mắt gấu trúc. Lúc Minh Nguyệt thay đồ cho cô, nhìn thấy vành đen dưới mắt cô, cùng với vệt đỏ đáng sợ trên cổ của cô, bất giác trợn thẳng mắt “Tiểu thư! người đây là sao vậy? chẳng lẽ là quỷ đè giường rồi sao?” Thành Thanh Ninh ngáp, lười biếng nói một câu “Ừm, còn là mộ con quỷ tính thối.”

Sau giờ dần Mặc Hàn Dạ lại lẻn vào trong phòng của Thành Thanh Ninh, còn thật tưởng cô ngủ như một con heo chết sao? Đối với cô đang “ngủ say” xin lỗi, ngữ khí bất an bập bẹ đó, ngược lại giống như là hắn bị ép đến xin lỗi vậy! sợ bản thân đột nhiên mở mắt, Mặc Hàn Dạ lại cảm thấy ở trước mặt cô mất mặt, chắc chắn sẽ manh động lại bóp cổ của cô. Thành Thanh Ninh chỉ có thể cố gắng giả ngủ, sau đó trời dần sáng Mặc Hàn Dạ mới rời đi.

Sau khi vệ sinh, quản gia Phúc bá thần sắc vội vã đến, nói với Thành Thanh Ninh “Nhị tiểu thư! lão gia nói trong cung có người đến, bảo nhị tiểu thư lập tức đến phòng khách một chuyến.” Trong cung có người đến trước nay chẳng phải là tìm Thành Minh sao, liên quan gì đến cô? Nhưng Phúc bá đã nói vậy rồi, Thành Thanh Ninh liền dặn dò Triều Lộ dậm một lớp phấn lên cổ của cô, sau khi miễn cưỡng che đi những vết đỏ đó mới đến phòng khách.

Người đến là Lục công công bên cạnh hoàng thượng, nói là hoàng thượng mời Thành Thanh Ninh vào cung một chuyến. Thành Thanh Ninh và Thành Minh nhìn nhau, Thanh Minh cười hỏi “Lục công công, tiểu nữ trước giờ nghịch ngợm. Không biết hoàng thượng triệu kiến tiểu nữ, là có việc gì?” Vừa nói, thị ý Phúc bá đưa một túi tiền cho Lục công công. Lục công công đưa tay đệm thử, lượng tiền trong túi không nhẹ, nụ cười trên mặt cũng càng rõ hơn.

Lục công công nói khéo “Hộ quốc công khách sáo rồi...... hoàng thượng không hề nói rõ với nô tài, nhưng nô tài nhìn hoàng thượng hôm nay khí sắc không tệ, nghĩ đến triệu kiến Thành tiểu thư, chẳng qua là muốn cảm tạ ân giải độc hôm qua.”Thành Minh trong lòng đã rõ, sau khi nhìn Thành Thanh Ninh, lại ôm quyền với Lục công công “Tiểu nữ rất ít khi vào cung không biết quy tắc trong cung, mong Lục công công một đường nhắc nhở thêm.” “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”

Lục công công cười nhận lấy, nói với Thành Thanh Ninh “Thành tiểu thư, mời!” Thành Thanh Ninh trong lòng có chút thấp thởm. Hoàng thượng là hoàng thúc của Mặc Hàn Dạ, tuy không thể tính là bạo quân chân chính, nhưng cũng tuyệt không phải là đế vương nhân từ....... đối với danh tiếng và thủ đoạn của hắn, Thành Thanh Ninh cũng có nghe qua. Xem ra, người của Mặc gia, không có một người tính tình ôn hòa!

Bất luận hoàng vị của Mặc Tông Bình có danh chính ngôn thuận hay không, nhưng nay hắn đã trở thành đế vương, cô là thần nữ. Lệnh của đế vương cô không thể làm trái, không thì là tội lớn chém đầu, tru cửu tộc. Đây là Mặc Tông Binh lần đầu đơn độc triệu kiến cô, nghe ý của Lục công công là vì chuyện trúng độc ở phủ Sở vương hôm qua. Mặc Tông Bình triệu kiến cô, chỉ có 2 mục đích.

Một nghi ngờ người hôm qua hạ độc là cô. Dù sao hôm qua cô lộ một tay như vậy, chắc chắn khiến Mặc Tông Bình trong lòng kinh ngạc. Hai là cảm kích cô ra tay tương cứu. Lúc nãy Lục công công nói, hôm nay hoàng thượng khí sắc không tệ. Nghĩ ra triệu kiến cô là nguyên nhân thứ hai, không hề nghi ngờ là cô hạ độc. Nghĩ như vậy, Thành Thanh Ninh bèn yên tâm rồi.

Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại, giọng nói đanh đá của Lục công công truyền vào trong xe ngựa “Thành tiểu thư, chúng ta đến rồi.” Thành Thanh Ninh xuống xe ngựa, chỉ nhìn thấy trước mắt vừa vào cung, cách Tần Chính Điện còn một đoạn đường phải đi. Lục công công vừa đi vừa chỉ điểm cô vài câu, Thành Thanh Ninh nhấc tà váy, thuận theo ghi nhớ lấy. Kiếp trước đời này, cô đều rất ít vào cung, do đó đối với quy tắc trong cung, cùng với các cung các viện các quý nhân, đều không thể thiếu sự giải thích của Lục công công lúc này, để tránh không cẩn thận đắc tội vị quý nhân nào đó, liên lụy cả phủ hộ quốc công.

Đến bên ngoài Tần Chính Điện, Lục công công vào bẩm báo, Thành Thanh Ninh ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ truyền gọi. Rất nhanh, Lục công công mặt đầy nụ cười mời cô vào. Trong Tần Chính Điện rộng lớn, bầu không khí trang nghiêm, Thành Thanh Ninh mỗi đi một bước đều có thể cảm nhận được, phía trước truyền đến ánh mắt thăm dò âm trầm càng rõ ràng hơn. Sau khi thỉnh an, Thành Thanh Ninh thần sắc cung kính đứng ở dưới điện “Thành tiểu thư không cần câu nệ, cứ xem như là nhà của mình là được.”

Sau khi Mặc Tông Bình cười to hai tiếng, ngữ khí hòa nhã hỏi đến “Nghe nói Thành tiểu thư năm nay 15, không biết hộ quốc công có nói hôn ước cho cô chưa?” Thành Thanh Ninh trong lòng siết lại, lời này của Mặc Tông Bình là ý gì? không hỏi chuyện cô biết thuật y độc, ngược lại câu đầu tiên là bảo cô xem là nhà mình, lại hỏi chuyện hôn sự của cô? mục đích là gì?!

Tuy nói là bảo cô xem là nhà mình, nhưng Thành Thanh Ninh sao lại có thể thật sự xem là nhà mình không câu nệ? Thành Thanh Ninh sau một phen cân nhắc, cẩn thận trả lời “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, phụ thân thần nữ nói thần nữ còn nhỏ, không cần vội nói chuyện hôn ước.” Nghe vậy, Mặc Tông Bình nhếch cao mày, có ý ám chỉ hỏi một cầu “Ồ? vậy hộ quốc công có can thiệp qua, chuyện cô qua lại với Sở vương không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play