Ở phía trước bên trái của Thành Thanh Ninh, lúc này có một thân hình đứng đó, trên mặt người đàn ông mang theo vẻ kinh ngạc, trong mắt nén đầy tình ý. Nhìn gương mặt ôn nhu như ngọc của hắn, kí ức lúc nhỏ từng chút một xuất hiện trong đầu.... trong lòng Thành Thanh Ninh bất giác có chút chua xót, không nhịn được nâng chân đi về phía hắn hai bước, thử gọi hắn một tiến “Huynh là, Tư Không Dật?” “Là huynh!” Rất nhanh đã có được câu trả lời của Tư Khôn Dật, hắn cũng không nhịn sự kích động từ trong đáy lòng đến gần Thành Thanh Ninh.
“Lúc nãy huynh nhìn từ xa, dường như là muội. Nhưng hai ta nhiều năm không gặp, huynh cũng không biết dung mạo hiện giờ của muội thế nào, nếu cứ vậy đường đột đến nhận, lại sợ nhận lầm người, là huynh thất lễ đường đột cô nương nhà người ta rồi.” Vừa nói, gương mặt của Tư Không Dật hơi đỏ ửng, ngay cả vành tai, dường như cũng có chút đỏ. Ánh mắt hắn kích động nhìn Thành Thanh Ninh hồi lâu, mới hỏi “Sao nửa đêm rồi muội vẫn chưa về phủ?” Tư Không Dật là bạn chơi lúc nhỏ của Thành Thanh Ninh.
Trong kí ức của Thành Thanh Ninh, lúc nhỏ Thành phu nhân luôn buồn bã, quan hệ của Thành Thanh Ninh và Thành Uyển Nhi cũng không thân lắm. Ngược lại là Tư Không Dật ở phủ bên cạnh, là bạn thân lúc nhỏ thường xuyên chơi cùng cô. Kế bên Thành phủ là phủ thừa tướng, Tư Không Dật là cháu của thừa tướng gia. Em gái của thừa tướng gia năm đó gả xa đến Nam quốc, sau đó không biết Nam quốc xảy ra biến cố gì, một đêm em gái của thừa tướng gia..... cũng chính là mẫu thân của Tư Không Dật, cả người đều là máu dẫn Tư Không Dật chạy về Kinh Thành, ở vào trong phủ thừa tướng. Không mấy ngày, mẫu thân của Tư Không Dật đã qua đời rồi.
Bởi vì phù thừa tướng và Thành phủ cùng một tường, không biết sao vỡ một cái lỗ lớn. Lúc nhỏ Thành Thanh Ninh ham chơi, thường chui từ cái lỗ đó ra ngoài, lén lúc lên phố chơi, do đó còn bị Thành phu nhân phát hiện mấy lần, đánh vào lòng bàn tay. Thành Uyển Nhi cũng phát hiện qua một lần, còn cười nhạo cô chui lỗ chó. Nhưng Thành Thanh Ninh dường như không đem sự trào phúc đó để trong mắt. Bất luận là chui lỗ hay là chui lỗ chó đối với cô mà nói, chỉ cần có thể đi chơi thì vui hơn bất cứ thứ gì.
Trên phủ thừa tướng cũng có mấy công tử, tính tình cũng khá quậy phá, Thành Thanh Ninh không chơi cùng với họ được, nên kéo Tư Không Dật núp ở trong gốc cùng chơi. Tư Không Dật vừa mất đi mẫu thân, cảm xúc thấp, cho dù là mấy vị biểu ca làm thế nào chọc hắn vui, hắn cũng giống như một con mèo nhỏ mất đi sự che chở của mèo mẹ, đáng thương rút ở trong gốc, đối với bất cứ người nào cũng đều có lòng phòng bị rất mạnh. Duy nhất, trừ Thành Thanh Ninh. Rất nhanh, Tư Không Dật đã trở thành bạn tốt nhất của Thành Thanh Ninh. Cũng là Thành Thanh Ninh giúp Tư Không Dật bước ra từ nỗi đau mất mẹ.
Đáng tiếc cảnh tốt không lâu, hai năm sau Nam quốc phái người đến, đón Tư Không Dật đi. Thành Thanh Ninh nhớ, đêm Tư Không Dật rời khỏi, lần đầu đến thăm Thành phủ, chính thức từ biệt với Thành Thanh Ninh. Cũng là hai người họ lần đầu, không thông qua cách gặp gỡ chui lỗ chó. Sau khi Tư Không Dật đi, Thành Thanh Ninh khóc một trận, khóc mệt rồi ngã đầu ngủ. Ngủ dậy tiếp tục khóc, nói chung là quậy một trận rất lớn. Nhất định muốn Thành phu nhân tìm Tư Không Dật về chơi cùng cô. Cũng chính lần đó, Thành Thanh Ninh khóc lên hỏa, còn bị một trận bệnh.
Sau khi Cốc Vũ chữa khỏi cho cô dẫn cô đến dược vương cốc ở một khoảng thời gian, sau khi về Thành phủ Thành Thanh Ninh cũng không còn cả ngày kêu muốn tìm Tư Không Dật nữa. Sau đó, dần dần cũng quên đi chuyện này. Kiếp trước cô đến chết cũng không gặp lại Tư Không Dật, vốn tưởng đời này hai người e là không còn gặp nữa, ai ngờ hôm nay vậy mà lại đột nhiên gặp lại! Thành Thanh Ninh nhìn kĩ Tư Không Dật, chỉ nhìn thấy người con trai nhỏ buồn bã ngày nào, nay đã trở thành một người đàn ông ôn nhu. Từ trên người hắn, không còn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối không nơi nương tựa ngày trước nữa.
Cùng lúc cô đánh giá Tư Không Dật, Tư Không Dật cũng nghiêm túc đánh giá cô. Nay thân hình của Thành Thanh Ninh mảnh khảnh, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, có ngũ quan hoàn mỹ. Nhìn tướng mạo đáng thương, lại bị sự kiên định trong mắt của cô che lắp, bất giác khiến người ta cảm thấy, cô nương này cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt xa cách. Thu lại ánh mắt, Thành Thanh Ninh cười nhẹ “Mẫu thân của muội phê chuẩn qua rồi, chỉ cần trước giờ mảo tam khắc về là được.” “Phải rồi, huynh không phải về nam quốc rồi sao? sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?” Nhìn phía sau Tư Không Dật không có tùy tùng, Thành Thanh Ninh quan tâm hỏi “Huynh một mình sao?”
Hai người tuy nhiều năm không gặp, nhưng cảm giác vừa gặp đã như bạn xưa, vẫn thân mật như người bạn chơi lúc nhỏ. “Lần này đến thương quốc huynh có việc quan trọng trên người.” Tư Không Dật cười giải thích “Thêm hai tháng nữa là sinh thần của thúc thúc, mọi năm huynh chưa từng đến chúc thọ thúc thúc. Nhưng năm nay là đại thọ năm mươi của thúc thúc, bất luận thế nào, người cháu trai này cũng không thể vắng mặt” “Ồ, thì ra là vậy.” Thành Thanh Ninh như đang suy nghĩ trả lời một câu “Huynh có lòng rồi.” Lục tướng gia trước giờ làm người khiêm tốn. Bất luận là sinh thần hay là tướng phủ có việc, gần như chưa từng khoa trương.
Truyện Tiên HiệpCho dù là làng xóm với Thành phủ, nhưng Thành Thanh Ninh cũng không biết Lục tướng gia sinh thần là khi nào. Minh Nguyệt đương nhiên cũng biết Tư Không Dật, giờ nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ, Thành Thanh Ninh cũng không nhắc đến việc mua đèn khổng minh nữa. Minh Nguyệt trong lòng thở nhẹ một hơi. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy đêm nay có chút bất an. Nếu Thành Thanh Ninh muốn đốt đèn khổng minh, cô cứ cảm thấy rất xui xẻo. Giờ ngược lại thở dài một hơi, Minh Nguyệt lùi đến một bên, mặc cho Thành Thanh Ninh và Tư Không Dật trò chuyện. Nhìn Tư Không Dật ôn nhu như ngọc, nhưng lúc nãy nhìn thấy lưng hắn dắt theo một thanh kiếm, trên tay cũng có một lớp chai mỏng. Minh Nguyệt trong lòng hiểu rõ, Tư Không Dật nhất định cũng là người luyện võ. Thân là nha hoàn thân cận của Thành Thanh Ninh, Minh Nguyệt vào thời gian đầu tiên phân tích ra xung quanh Thành Thanh Ninh, cái gì là nguy hiểm, cái gì là an toàn.
Bên cạnh hộ thành hà thổi qua luồng gió nhẹ, Thành Thanh Ninh cùng Tư Không Dật đi về phía trước mấy bước, ngồi dưới thảm cỏ. Hai người nói về tình hình gần đây, Thành Thanh Ninh lại hỏi về việc lúc đó Tư Không Dật vội vã rời đi, là có việc gì, sắc mặt Tư Không Dật có chút khó coi “Chuyện năm đó, giờ huynh không tiện giải thích với muội, đợi sau này tìm được cơ hội thích hợp huynh sẽ nói với muội.” Nếu hắn đã nói vậy rồi, Thành Thanh Ninh cũng không hỏi nhiều. Người thả đèn khổng minh bên Hộ Thành hà càng lúc càng nhiều, ngẩn đầu nhìn qua, thậm chí cả nửa bầu trời đều đầy ấp đèn khổng minh, khiến người nhìn trong lòng nặng nề, không thể thở được. Không biết vì sao, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy mắt trái nhảy kịch liệt. Từ sau khi trùng sinh, cảm giác đối với nguy hiểm của cô càng lúc càng mạnh.
Chính vào lúc trong lòng bất an, chỉ nghe không xa vang đến một tiếng hét. Tiếng hét phá không truyền đến, tiếp theo xảy ra biến cố. Chỉ nhìn thấy nửa không trung đột nhiên cháy lên ngọn lửa cao bằng nửa người, sau đó là đầy ấp đèn khổng minh bị đốt cháy, đèn khổng minh mang theo lửa lần lượt rớt xuống từ giữa không trung!