Suy nghĩ đột nhiên bị người ta cắt đứng, Thành Thanh Ninh nghĩ cũng không suy nghĩ đã hỏi Mặc Hàn Dạ “Sao huynh biết ta đang nghĩ gì?” Chẳng lẽ, Mặc Hàn Dạ còn biết thuật đọc tâm? “Bổn vương đâu phải con sâu trong bụng cô, sao biết cô đang nghĩ gì?” Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt liếc nhìn cô, mặt đầy trêu chọc “Nhưng mà, nụ cười kì lạ trên mặt cô, ai cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì.” Sau khi hồi thần, Thành Thanh Ninh phát hiện bản thân bị Mặc Hàn Dạ cười nhạo rồi!
Mặt cô đột nhiên nóng lên, không nhịn được rút tay từ trong tay Mặc Hàn Dạ về, chào hỏi về phía người hắn “Mặc Hàn Dạ huynh tên khốn, vậy mà dám cười nhạo bổn tiểu thư!” Mặc Hàn Dạ mỉm cười, tránh né. Hai người huynh trước ta sau đi ngang qua phòng khách, khiến Thuận Hòa phu nhân, Tần Hải Minh và Tần phu nhân bất giác nhìn sang. Tần Dung mặt đầy đố kị đi theo phía sau, sự đố kị trong lòng ập đến, khiến cả người cô bị vay chặt.
Từ lúc biết chuyện, Mặc Hàn Dạ chưa từng chơi đứa với cô như vậy qua! Thuận Hòa phu nhân thấy tình hình, cũng có chút bất ngờ. Mặc Hàn Dạ hôm nay hình như có chút bất thường, ngay cả người mẹ như bà đều đã nhiều năm không thấy qua nụ cười trên mặt hắn. Đặc biệt là loại nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, khiến Mặc Hàn Dạ trong nháy mắt từ Sở vương âm lạnh, biến thành một công tử hoạt bát.
Thuận Hòa phu nhân bất giác mắt ẩn lệ, trong lòng có một tia an ủi. Xem ra con trai của bà cuối cùng cũng thông suốt rồi! Chỉ cần có thể khiến Mặc Hàn Dạ không lạnh băng nữa, người con dâu này bất luận là ai, Thuận Hòa phu nhân đều nhận cả! Thấy thần sắc kích động của Thuận Hòa phu nhân, ánh mắt chứa lệ, Tần phu nhân chỉ cảm thấy nhói mắt, không nhịn được lại bắt đầu trào phùng “Muội muội sao lại kích động như vậy?” “Chẳng lẽ là Sở vương ngày thường đều không có cô nương thân cận, do đó muội muội mới kích động như vậy?”
Lần này, Thuận Hòa phu nhân không còn tính tốt nhường bà ta nữa, ngược lại nhàn nhạt trả lời một câu “Đại tẩu nói chuyện kì lạ như vậy làm gì? Chẳng lẽ là không sinh được con trai, nên cố ý khắp nơi nói lời đả thương người, tự cho rằng mình đạp trúng vết thương của người khác?” Thuận Hòa phu nhân cho dù không tức giận, nhưng đến cùng thân ngồi vị trí hoàng hậu nhiều năm, khí thế uy nghiêm của hoàng hậu như cũ vẫn còn. Tần Hải Minh có chút ngạc nhiên nhìn Thuận Hòa phu nhận.
Từ sau khi tiên hoàng băng hà, hai mẹ con bà và Mặc Hàn Dạ xảy ra chuyện, thì không còn thấy qua Thuận Hòa phu nhân lộ ra khí thế uy nghiêm vậy nữa. Nhiều lúc, bà như sợ Mặc Hàn Dạ thêm kẻ thù, thu đi hào quang trên người, làm một người mẹ thường, ôn nhu đa lễ. Tần phu nhân cũng không ngờ, Thuận Hòa phu nhân vậy mà có lúc đột nhiên tức giận, nhất thời không phản ứng lại. Đợi sau khi bà phản ứng lại, “vụt” một cái đứng dạy “Được a! nay phủ Sở vương các người là người nhà hộ lớn rồi, phủ chí viễn hầu chúng tôi không trèo nổi họ hàng các người nữa rồi!”
“Già thì cười nhạo ta sinh không ra con trai, nhỏ thì ức hiếp con gái ta như vậy!” Tần phu nhân giống như một người đàn bà chanh chua mắng chợ, hai tay chóng hông tức giận nhìn Thuận Hòa phu nhân, chửi ra một tràn dài “Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi sinh không ra con trai, cũng mạnh hơn là đứa con trai khốn nạn đó của cô nhiều rồi! đừng tưởng là chỉ sinh một đứa con trai thì hay lắm, hoàng vị đều bị người ta giành đi rồi, có gì đáng đắc ý chứ!” Lời này có chút quá đáng rồi......
Sắc mặt của Thuận Hòa phu nhân trầm xuống, còn chưa nói chuyện, đã thấy Tần Hải Minh ngăn Tần phu nhân lại. “Phu nhân, bình tĩnh một chút!” Tần Hải Minh bắt lấy cánh tay Tần phu nhân, mặt đầy khó xử nói “Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, để tránh thêm thương đau.” Nếu không phải Tần Hải Minh ngăn, chỉ e là tay của Tần phu nhân, đều quào lên mặt Thuận Hòa phu nhân rồi!
Một loạt nước miếng bay ra từ trong miệng của bà ta, Thuận Hòa phu nhân nhíu mày tránh né. “Tần Hải Minh! ông có phải đàn ông không?! cái gì tăng thêm thương đau, họ tăng thêm thương đau, liên quan gì đến chúng ta?” Tần phu nhân phút chốc giống như con sư tử nổ long, xoay đầu đem ống súng nhắm thẳng vào Tần Hải Minh, quơ tay múa chân mắng ông ta “Lỗ tai ông bị điếc rồi à?! vị muội muội tốt này của ông, lúc nãy còn đang mắng ông sinh không ra con trai đó!” “Nể mặt hai mẹ con họ cô độc đáng thương, chúng ta có lòng tốt đến thắm, ai ngờ phủ Sở vương lại hạ mặt phủ chí viễn hầu chúng ta như vậy!”
“Các người có gì đáng đắc ý chứ? a, lão nương cho dù sinh không ra con trai, chí ít không có tan nhà nát cửa!” Tần phu nhân càng mắng càng quá đáng, Tần Hải Minh trước giờ bị bà ta ức hiếp quen rồi, giờ nhìn cảnh này, cũng không khuyên được Tần phu nhân. Chỉ có thể xoay đầu hướng Thuận Hòa phu nhân, cười nói “Muội muội, muội đừng so đo với tẩu tẩu muội, muội cũng biết cô ấy chính là tính này, miệng ác nhưng trong lòng hiền lành....”
Sớm vào lúc Tần phu nhân bắt đầu mắng Mặc Hàn Dạ là tên khốn, sắc mặt của Thuận Hòa phu nhân đã như mây đen trên trời rồi. Mắng bà thì được, bà đều chịu. Nhưng mắng con trai bà, tuyệt đối không được! Tần Hải Minh cho dù đứng ra giản hòa thì đã sao? Thuận Hòa phu nhân cười lạnh một tiếng “Xem ra phủ chí viễn hầu là xem thường môn đệ phủ Sở vương chúng tôi. Nếu đã vậy, từ nay về sau tốt nhất đừng qua lại nữa, để tránh không vui!” “Mọi người trên mặt đều khó coi!” Bà một mực nhẫn nhịn đổi lại chỉ là sự ức hiếp không chút e dè của Tần phu nhận! phủ chí viễn hầu vinh hoa phú quý thì thế nào? Đã từng nếu không phải bà gả cho tiên hoàng, trở thành hoàng hậu, Tần Hải Minh lúc đó sao có thể từ quan tam phẩm, bị tiên hoàng phong là chí viễn hầu?
Ngay cả Tần phủ, cũng một bước trở thành phủ chí viễn hầu khiến người trong Kinh Thành ai ai cũng đỏ mắt? Sau đó tiên hoàng băng hà, phủ chí viễn hầu dẫn đầu bảy tỏ lòng trung thành với Mặc Tông Bình. Lúc đó, trừ tiền hoàng băng hà khiến Thuận Hòa phu nhân đau lòng ra, ngôi vị hoàng đế bị giành đi ngược lại không quan trọng như vậy... mà là thái độ của phủ chí viễn hầu, mới là cọng cỏ cuối cùng đè ngã Thuận Hòa phu nhân! Ai lại ngờ rằng, ca ca ruột của Thuận Hòa phu nhân, thúc thúc ruột của Mặc Hàn Dạ sẽ là người đầu tiên phản bội họ?
Thuận Hòa phu nhân vì đó đau lòng tuyệt vọng, gần như muốn tìm đến cái chết. Nhưng lúc đó Mặc Hàn Dạ còn nhỏ, bà không yên tâm Mặc Hàn Dạ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đối với chuyện lúc đó, lại có chút không bỏ qua được! Đây cũng là nguyên nhân khiến Mặc Hàn Dạ hận phủ chí viễn hầu. Bao nhiêu năm qua, bà và Mặc Hàn Dạ hai mẹ con sống nương tượng nhau sớm đã ổn định, dưới dòng chảy thời gian Thuận Hòa phu nhân cũng dầng dầng buông xuống rồi. Do đó, lần này cả nhà Tần Hải Minh về đến Kinh Thành, đến phủ Sở vương làm khách, Thuận Hòa phu nhân còn tỏ thái độ chào mừng.
Bất luận Mặc Hàn Dạ cho họ sắc mặt thế nào, Thuận Hòa phu nhân cũng vì họ giãn hòa. Nhưng không biết trong mắt nhà Tần Hải Minh, hai mẹ con họ chính là cô nhi quá mẫu đáng thương? Họ đến thăm, là mang tâm thái đáng thương, đồng tình họ? Thật là nực cười mà! Thuận Hòa phu nhận giận đến cắn chặt răng, cố hết sức nhịn lửa giận trong lòng mình. Mặc Hàn Dạ và Thành Thanh Ninh vừa đi đến viện của hắn, đã nghe thấy tiếng tranh cãi truyền đến từ phòng khách.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt của Mặc Hàn Dạ đột nhiên trở nên cực lạnh, không chút do dự xoay người đi về hướng phòng khách. Thành Thanh Ninh nhíu mày, cũng mau chóng theo đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT