Đi ra từ phủ Sở vương, trong lòng Thành Thanh Ninh vô cùng bực bội. Bây giờ trời đã khuya, cả Kinh Thành không náo nhiệt như ban ngày, đều chìm vào trong tĩnh lặng. Đôi chân của Thành Thanh Ninh điểm nhẹ trên nóc nhà, từ nóc nhà của mỗi một nhà lướt qua. Gió đêm thổi qua, có chút mát mẻ. Sau khi lượn một vòng, Thành Thanh Ninh cảm thấy khí giận trong lòng tan biến đi không ít, mới từ từ trở về Thành Phủ.
Khó khăn lắm mới nằm xuống ngủ, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy bản thân vẫn còn trong mơ, thì nghe thấy bên Mai Hương Viện truyền đến tiếng ồn ào, bất giác nhíu mày mặt cau có khó chịu “Minh Nguyệt! Triều Lộ! bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi, sao ồn như vậy?” Triều Lộ nhanh chân đi vào, trả lời Thành Thanh Ninh “Tiểu thư, vị bên Mai Hương viện treo cổ tự vận đó, quậy rất lợi hại.” Mai Hương viện, chính là nơi ở của Thành Uyển Nhi.
“Ồ? Thành Uyển Nhi treo cổ tự vận?” Thành Thanh Ninh đột nhiên có hứng thú, lật người ngồi dậy, hỏi đến “Chết chưa?” “Vẫn chưa!” thấy Thành Thanh Ninh mặt đầy phấn khởi, Triều Lộ không nhịn được cười khẽ “Tiểu thư,, người nghĩ nha, vị đó chỗ nào cũng muốn vượt qua tiểu thư, làm đại tiểu thư trưởng xuất trong phủ.” “Nhiều năm như vậy phu nhân đều nhường cho cô ta, không làm gì cô ta. Nhưng nay phu nhân lấy lại khí thể, hai mẹ con đó trong chốc lát đã sợ rồi.”
Triều Lộ vừa thay đồ cho Thành Thanh Ninh, vừa tiếp tục nói “Đã quen với cuộc sống vinh hoa mười mấy năm nay, để cô ta trở lại làm thứ nữ, cô ta làm sao mà cam tâm chứ?” “Nay chẳng qua là khóc quậy treo cổ, ép lão gia và phu nhân buông lời mà thôi!” không thể không nói, Triệu Lộ phân tích vô cùng chính xác. Thành Uyển Nhi sao lại cam tâm treo cổ tự vận thật chứ?
Nay chẳng qua là muốn ép Thành phu nhân buông lời, cho cô ta lại cuộc sống sa hoa phú quý ngày xưa mà thôi! “Làm gì mà khóc lóc treo cổ, có bản lĩnh trực tiếp treo chết cho rồi, tránh ngày nào cũng sinh sự, khiến chó gà không yên.” Thành Thanh Ninh không vui ngáp. Đêm qua ngủ không ngon, sáng lại bị quấy rầy, thật là bực mình. Lúc này, Triều Lộ dường như mới phát hiện khóe miệng Thành Thanh Ninh có chút sưng đỏ, bất giác nhíu mày nói “Tiểu thư, môi của người bị sao vậy?” “Nô tì nhìn giống như là bị sâu cắn qua.” .
Đam Mỹ H VănThành Thanh Ninh chột dạ, nhìn Triều Lộ bộ dạng nghiêm tục, ánh mắt thăm dò, vội cười haha che giấu “Chẳng phải là bị sâu cắn thôi? tối qua cũng không biết là bị tiểu súc sinh nào cắn rồi, lúc nãy ta cảm thấy có chút ngứa.” Mặc Hàn Dạ tên cầm thú đó, cứ chiếm tiện nghi của cô! chiếm tiện nghi còn không chịu trách nhiệm, thật là tức chết cô rồi! Vốn Thành Thanh Ninh chỉ tùy ý nói dối để che giấu, đâu biết Triệu Lộ xem là thật “Tiểu thư, người phải mau chóng bôi thuốc.” “Nếu bị nhện hay gì đó cắn trúng là có độc đó! cho dù tiểu thư có thể giải độc, nhưng dung mạo của nhà cô nương là quan trọng nhất, đặc biệt là tiểu thư loại thân phận địa vị này, không thể mơ hồ.”
Triều Lộ căn mặt, mặt đầy nghiêm túc giáo huấn cô, giống như một tiểu bà bà nhỏ vậy. “Được rồi, nha đầu ngươi nay gan càng lúc càng lớn rồi, còn dám giáo huấn bổn tiểu thư rồi?” Thành Thanh Ninh buồn cười nhìn cô, giả vờ nghiêm túc nói “Còn không mau lấy nước rửa mặt cho bổn tiểu thư, để tránh bỏ lỡ kịch hay bên đó!” Những lúc xem kịch hay như thế này, sao có thể thiếu cô chứ? “Vâng, nô tì đi ngay.” Triều Lộ bịch miệng cười, mau chóng ra ngoài.
Mai Hương viện. Thành Minh sáng sớm bị Thành Uyển Nhi quậy đến đau đầu, mắt nhìn đã lỡ giờ lên triều sớm rồi, Thành Uyển Nhi lại cứ ôm chặt đuồi của ông không chịu buông tay. Bất lực, Thành Minh chỉ có thể phái người vào cung, cáo nghỉ với Mặc Tông Bình, nói trong phủ xảy ra việc gấp. Thành phu nhân sớm đã biết tin bên này, nhưng mãi không ra mặt. Thiết nghĩ là không muốn vì chuyện này mà phiền lòng. Dù sao chút việc nhỏ này, nếu Thành Minh xử lí không tốt, cũng uổng công là hộ quốc công, uổng công làm chủ một nhà rồi!
Thành Minh đau đầu nhìn Thành Uyển Nhi nằm dưới đất ôm chặt lấy chân ông, cố gắng để ngữ khí của bản thân nghe dịu dàng một chút “Uyển Nhi, con đừng làm càng! chuyện liên quan đến mạng người, sao con có thể nói treo cổ là treo cổ chứ?” “Chẳng phải sao! khư khư treo cổ còn chưa đem bản thân một cổ treo chết, ngược lại làm cả hậu viện gà bay chó nhảy.” Trước cửa truyền đến âm thanh lười biếng của Thành Thanh Ninh, cô tiếp lời của Thành Minh, như cười như không nhìn Thành Uyển Nhi “Đại tỉ tỉ, không phải muội muội nói tỉ, tỉ cũng quá không hiểu chuyện rồi!” “Tỉ biết rõ phụ thân gần đây công việc nhiều, chuyện lo lắng nhiều như vậy, tỉ còn làm ra động tĩnh này là muốn khiến phụ thân phiền lòng hơn sao.”
Những lời này chẳng phải đều là những lời bên tai mà Thành Uyển Nhi hay nói với Thành Minh, dùng để giáo huấn cô sao? Thành Uyển Nhi chỉ cảm thấy những lời này có chút quen thuộc, lại không nghĩ Thành Thanh Ninh trực tiếp dùng lời của cô. Nghe lời này sắc mặt của Thành Minh bỗng chốc trầm xuống. Chẳng phải sao! Gần đây công việc trong triều bận rộn, Mặc Tông Bình gần đây nhìn ông ngày càng không thuận mặt, cứ cố ý phê bình ông chút việc nhỏ trên triều sớm. Hại ông mất mặt ở trước mặt các đại thần.
Vốn tưởng người con gái lớn này của ông dịu dàng hiểu chuyện nhất, nhưng gần đây trông như là hoán đổi linh hồn với con gái nhỏ vậy. Con gái nhỏ tuy vẫn như cũ khiến ông tức ói máu, nhưng ít nhiều không làm ra chuyện gì khiến ông tức giận nữa...... chủ yếu là vì, có Thành phu nhân bảo vệ, cho dù Thành Thanh Ninh khiến ông tức ói màu, Thành Minh cũng không làm gì được cô. Mà Thành Uyển Nhi, những ngày gần đây không ngừng chọc giận ông, khiến ông vô cùng bực bội.
Giờ nghe thấy những lời này của Thành Thanh Ninh bỗng chốc cảm thấy người con gái lớn này thật là không hiểu chuyện! thấy sắc mặt của Thành Minh càng thêm khó coi, Thành Uyển Nhi mới bất an buông lỏng tay, trong lòng mắng Thành Thanh Ninh. Thành Uyển Nhi nhỏ giọng thút thích, ngẩn đầu nhìn Thành Minh “Phụ thân, nếu không phải con gái gần đây thật sự quá khó chịu, cũng sẽ không khiến phụ thân phiền lòng vì con gái.” “Nay di nương nửa sống nửa chết nằm trên giường, mẫu thân hạ lệnh không cho phép mời đại phu. Con gái phiền lòng vì sức khỏe của di nương, trong lòng ức chế đau khổ.”
Vừa nói Thành Uyển Nhi vừa ôm mặt, tiếp tục khóc lóc “Mà nay các tiểu thư của các phủ lớn trong Kinh Thành, tổ chức các yến hội đều không phát thiệp mời cho con nữa!” “Có lẽ đều vì chê con gái là con thứ, không xứng cùng họ uống trà thưởng hoa. Con gái nay thân phận hèn mọn, nếu tiếp tục như vậy, chỉ e là ngay cả hôn sự cũng không nói được, trong lòng con gái thật sự là đau khổ bất an....” Lúc này, Thành Uyển Nhi dường như là không thể nói tiếp được, giống như là chịu uất ức lớn vậy, lớn tiếng khóc vang. Thành Minh nghe những lời này, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nhìn cô khóc đến khó chịu như vậy, bèn thấp giọng than nhẹ, cong lưng đỡ cô đứng dậy “Uyển Nhi, con hiểu chuyện nhất, lúc này sao lại nghĩ không thông chứ?” Thấy vậy Thành Thanh Ninh cười lạnh một tiếng. Hồ di nương là một đóa bạch liên lớn, Thành Uyển Nhi này được Hồ di nương chân truyền, thật là một đóa bạch liên nhỏ a! Chỉ hai ba lời đã làm tan lửa giận trong lòng của Thành Minh rồi!