Thành Thanh Ninh đã trở về Minh Châu các rồi, Thành phu nhân cũng vừa nghỉ ngơi. Lúc Thành Minh vào, Lí ma ma đang ở bên giường quạt cho Thành phu nhân, sắc mặt Thành phu nhân có chút mệt mỏi, dường như là vừa ngủ. Bà tuy chỉ là một người hầu, nhưng từ nhỏ ở phủ thái phó hầu hạ, lại là nha hoàn bồi gả của Thành phu nhân, với trong cung còn có chút quan hệ.... Do đó ở Thành phủ ngay cả Thành Minh cũng phải nể mặt bà hai phần.

Lí ma ma ra dấu Thành Minh đừng lên tiếng, để tránh làm Thành phu nhân tỉnh giấc. Thành Minh đè lửa giận trong lòng xuống, thấy vậy lửa giận càng to hơn. Chỉ một người hầu, vậy mà cũng dám chỉ tay với ông?! Nhưng Thành Minh cũng chỉ dám giận không dám nói, sợ làm Thành phu nhân tỉnh giấc, bà lại tức giận.

Nhưng hiện giờ trong lòng ông có việc, nếu không lập tức hỏi Thành phu nhân, chỉ sợ là Thành Minh sắp bị tâm sự của mình ép đến sinh bệnh rồi. Do đó, Thành Minh chỉ có thể ngồi bên cửa sổ, chờ Thành phu nhân tỉnh lại.

Minh Châu Các.

Thành Thanh Ninh có hứng thú lật sách liên quan đến cổ độc, trên bàn bày một đĩa nho đen vừa rửa sạch, lột vỏ, con sâu nhỏ màu đỏ máu đó đang ở trong lọ sứ bên tay cô bò ra bò vào, một người một sâu trông vô cùng yên tĩnh. Đột nhiên, sự yên tĩnh này bị một vị khách không mời mà đến làm gián đoạn đó chính là Mặc Hàn Dạ.

Thành Thanh Ninh tuy xem rất chăm chú, nhưng có người nhảy cửa sổ vào, vẫn có thể dễ dàng phát hiện. “Sở vương trước giờ đều không đi đường thường như vậy sao?” Thành Thanh Ninh mắt cũng không nâng hỏi đến, trái phải vô cùng thuận tay lấy một trái nho bỏ vào trong miệng, sau khi nhai xong nhả ra hạt nho nhỏ, để ở bên bình sứ.

Con sâu lúc lắc cơ thể mập mạp của mình, chậm rãi nuốt hạt nho xuống. Thấy vậy, Mặc Hàn Dạ bất giác nhếch mày “Thành Thanh Ninh, người cô xấu cũng thôi đi, sao thú nuôi, cũng kinh điển như cô vậy?” Thành Thanh Ninh không vui để sách y xuống, nhíu mày nhìn Mặc Hàn Dạ ngồi đối diện “Mặc Hàn Dạ, huynh là chuyên đến cãi nhau cùng ta sao? chẳng lẽ huynh rảnh rỗi quá?”

Sau việc cô cứu mọi người ở phủ Sở vương, lại cứu Mặc Hàn Dạ một mạng..... thái độ của tên này đối với cô không ác liệt như lúc trước, nhưng cái miệng độc của hắn vẫn như trước, khiến Thành Thanh Ninh hận đến ngứa răng. “Nếu bổn vương không rảnh, sao lại đến tìm cô?” Mặc Hàn Dạ nhàn nhạt quét mắt nhìn cô, một bộ dạng “lời cô nói đều là đang đùa” thiếu đòn “Bổn vương là đến cảnh báo cô, chuẩn bị đối sách ứng phó, để tránh hộ quốc công lại tức giận với cô.”

“Ông ấy tức giận gì với ta?” Thành Thanh Ninh không chút quan tâm tiếp tục ăn nho, sau đó chọc ghẹo con sâu nhỏ của cô, trông thoải mái tự đắc. “Hôm nay sau triều, phụ thân cô bị Mặc Tông Bình điểm danh phê bình rồi.” Mặc Hàn Dạ tự rót cho mình ly trà, hoàn toàn không có sự tự giác nên có của người làm “khách”. “Ổ?” Thành Thanh Ninh có chút ngạc nhiên, điểm quan tâm lại không đặt trên việc Thành Minh vì sao bị phê bình, ngược lại hỏi Mặc Hàn Dạ “Huynh vậy mà lại đi triều sớm?”

Cho dù cô thân là tiểu thư trong khuê các, cũng biết chuyện Mặc Tông Bình những năm trước hạ lệnh, Mặc Hàn Dạ có thể không cần lên triều sớm. Ánh mát Mặc Hàn Dạ trầm xuống, tay bưng ly trà dừng lại, tiếp theo ngẩn đầu uống cạn “Nói việc chính, phụ thân cô đùng đùng tức giận xuất cung rồi, thiết nghĩ là thẹn quá hóa giận muốn đem lửa giận trút lên đầu cô.”

Lúc này, Thành Thanh Ninh mới nhếch mày hỏi “Ông ấy vì sao tức giận? hoàng thượng vì sao phê bình ông ấy?” “Đương nhiên là vì bổn vương.” Bỗng chốc, trên mặt Mặc Hàn Dạ nở ra một nụ cười không tính là tươi. Nhìn quen Mặc Hàn Dạ căn mặt nhìn cô, thậm chí bộ dạng sắc mặt hung ác, bỗng chốc thấy hắn đột nhiên lộ ra nụ cười. Cho dù nụ cười này không tươi, nhưng rơi vào trong mắt Thành Thanh Ninh, vẫn là có chút kinh diễm..... Trong lúc kinh ngạc, cô phát hiện mặt mình dường như bắt đầu nóng lên, liền vội vã dời tằm mắt sang nơi khác.

Cả người Mặc Hàn Dạ đều bao trùm trong không khí âm u, giống như một cây cỏ tiên sinh trưởng ở nơi lạnh nhất. Sự âm u của hắn khác với người thường, dường như là tỏa ra từ trong xương, khiến người ta sợ hãi, vì nó mà trong lòng sinh ra cảm giác lạnh buốt. Nhưng lúc này, nụ cười của hắn giống như là ánh mặt trời xua tan mây đen vậy. Mặc cho ánh mặt trời này chói mắt thế nào đi nữa, cũng cho người ta thêm một tia ấm áp trong lòng.

Thành Thanh Ninh phát hiện, bất luận là hắn âm u, hay là lúc này hắn có ý cười, điều này cũng vô cùng hợp với khí chất vốn có của Mặc Hàn Dạ, Dường như người đàn ông này, trời sinh đã là tâm điểm chú ý. Thành Thanh Ninh hồi thần lại, ho nhẹ một tiếng hỏi “Lại có liên quan gì đến huynh?” “Quan hệ của cô và bổn vương, đủ để Mặc Tông Binh trong lòng sinh ra sự dè chừng. Do đó, phụ thân cô bị phê bình, cũng là chuyện hợp tình hợp lí.” Mặc Hàn Dạ đặt ly trà xuống, thu lại nụ cười trên mặt, nhàn nhạt nói đến.

Lời này nói giống như giữa hai người họ có quan hệ đen tối gì vậy..... mặt Thành Thanh Ninh nóng lên. Nhiều năm như vậy, chẳng phải đều là cô mặt dày theo sau lừng Mặc Hàn Dạ, chịu mọi loại sỉ nhục hắn cho sao? Mặc Tông Bình mãi không đem chuyện này để trong lòng, nghĩ ra là vì Mặc Hàn Dạ không nhìn trúng Thành Thanh Ninh.

Ngược lại, Thành Thanh Ninh bám càng chặt, Mặc Hàn Dạ càng chán ghét cô, Mặc Hàn Dạ càng chán ghét cô, thì sẽ đắc tội Thành phủ càng sâu, đương nhiên là sẽ không có được sự ủng hộ của Thành phủ. Vậy thì, hoàng vị của Mặc Tông Bình sẽ chỉ càng thêm vững chắc. Do đó, Mặc Tông Bình mãi chỉ xem đây là trò đùa, một trò đùa không đáng để mắt mà thôi, không đáng hắn hao tâm phí sức. Lại không biết, lần này trong buổi tiệc 50 đại thọ của Thuận Hòa phu nhận, mọi người đều trúng độc! Điều quan trọng hơn là, hắn âm thầm phái người điều tra lâu như vậy, đều không tra ra được hung thủ là ai!

Ban đầu, Mặc Tông Bình cũng nghi ngờ qua Mặc Hàn Dạ, thậm chí nghi ngờ qua Thành Thanh Ninh, nhưng cuối cùng kết quả điều tra loại trừ hai người này. Cho đến bây giờ cũng không tra ra được chút manh mối nào, điều này khiến Mặc Tông Bình trong lòng sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ là ông trời hạ độc? vả lại chính vào lần thọ yến này, Thành Thanh Ninh vậy mà đứng ra giúp đỡ giải độc, giúp Mặc Hàn Dạ giải trừ nguy cơ.

Không thì, lần này Mặc Hàn Dạ tuyệt đối không dễ sống như vậy. Cũng chính là sau lần này, Mặc Tông Bình âm thầm điều tra phát hiện, quan hệ giữa Mặc Hàn Dạ và Thành Thanh Ninh có chút giãn hòa?! Điều này khiến hắn cảm nhận được nguy cơ lớn. Do đó, mới đặt biệt triệu kiến Thành Thanh Ninh, đề ra ý nghĩ để cô gả cho hoàng tử nào đó của mình. Thậm chí, phê bình Thành Minh dạy con không nghiêm, Thành Thanh Ninh còn chưa xuất giá đã qua lại thân mật với Sở vương Mặc Hàn Dạ, sẽ khiến mọi người dị nghị v.v.

Mượn lí do này, giáo huấn Thành Minh một phen. Nếu không phải Mặc Hàn Dạ ở đó, chỉ e là sẽ phê bình lợi hại hơn nữa..... Cuối cùng, sau khi triều sớm kết thúc đơn độc giữ Thành Minh lại, hỏi hắn có dự tính gì về hôn sự của Thành Thanh Ninh, chuyện gả cho hoàng tử nào đó, suy nghĩ thế nào rồi.

Thành Thanh Ninh vốn không nói với Thành Minh, Mặc Tông Bình triệu kiến cô là vì chuyện gì. Đối với câu hỏi của Mặc Tông Bình, Thành Minh một hỏi ba không biết. Điều này lại chọc Mặc Tông Bình tức giận, lại giáo huấn ông một phen nữa. Cho nên, Thành Minh mới đùng đùng tức giận trở về, thời gian đầu tiên đến Thanh Huy viên, tìm rắc rối của Thành phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play