Có đôi lần cảm thấy thế giới này thật nhỏ.
Chương 4.
Diệp Quan nhìn chằm chằm giấy phép hành nghề của đối phương.
Tên họ viết Hạ An.
Đúng là bác sĩ.
Ngôn ngữ và hành vi đêm đó của Hạ tiểu thư rất khó để người ta không hiểu lầm, cũng đêm đó, ấn tượng của Diệp Quan đối với vị Hạ tiểu thư này rất không tốt.
Tình hình hôm đó hiện lên trước mắt Diệp Quan.
Hạ An cầm ly nước trên tay, bởi vì chênh lệnh nhiệt độ nên ly nước đọng một tầng hơi lạnh, làm lòng bàn tay nàng lành lạnh, cảm giác rất giống người trước mặt nàng.
Giữa chói chang mùa hè, ngược lại có chút thoải mái.
Bệnh viện giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh, chỉ có ve kêu rộn ràng.
Bận rộn hơn nửa ngày làm Hạ An có chút ủ rũ, nhưng bởi vì lần gặp gỡ này mà tan theo mây khói.
Trên mặt nàng là nụ cười đơn thuần, giống như cô gái nhỏ vừa mới vào xã hội, cái gì cũng không biết.
Điều này Diệp Quan không phản đối. Chỉ là nếu nàng mặc áo blouse trắng xuất hiện trong bệnh viện thì thích hợp hơn khi nàng bưng ly rượu nói cười ở quán bar.
Lúc này là lúc nắng chiếu gay gắt nhất, ánh nắng sáng trưng chiếu vào tường còn có chút chói mắt. Hạ An và Diệp Quan nhìn nhau, so với đêm đó âm u thì lúc này nhìn rõ đối phương hơn rất nhiều.
"Hạ An~" gặp gỡ ngắn ngủi bị chen ngang, vị hộ lý mặc đồng phục màu hồng vội vã chạy tới: "Nhắn tin sao em không trả lời?"
"Em không mang điện thoại."
"Chủ nhiệm tìm em, nhanh lên!"
Tiểu hộ lý kéo tay Hạ An chạy đi.
Hạ An vội vàng nhìn Diệp Quan một chút, muốn nói lại thôi, chỉ cười nói: "Diệp tổng, em đi trước."
Diệp Quan nhàn nhạt đưa mắt nhìn không có đáp lại, hôm nay đối phương mang giày đế bằng, vì vậy thân hình càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Tấm lưng kia gầy với cùng, tựa như nếu có một cơn gió thổi qua liền có thể thổi tan đi.
Đứng yên một chút, Diệp Quan không nhanh không chậm đi tới băng ghế dài ở hành lang, sau đó ngồi bên cạnh bà Lương.
Bà Lương cúi đầu cố chấp giải thế cờ trong tay, càng giải lại càng loạn nhưng không chịu thua, đúng là một bà lão quật cường.
Đi không bao xa, Hạ An nhịn không được quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Quan và bà Luơng cùng ngồi trên ghế trò chuyện.
Đột nhiên Hạ An như hiểu được cái gì đó, hoá ra...
"Em nhanh lên, chủ nhiệm sắp nổi giận rồi."
"Em đến liền."
...
"Bà ngoại " Diệp Quan cầm lấy cờ của bà Lương, kiên trì nói: "Làm xong thủ tục xuất viện rồi, hôm nay chúng ta về nhà thôi."
"Ta không đi, chỗ này rất tốt. con đi một mình đi, ta muốn ở bệnh viện." bà Lương cứng đầu giống y như đứa trẻ.
"Bác sĩ nói có thể xuất viện, với nữa ngoại ở đây một mình làm sao con yên tâm?"
"Sao không yên tâm? Ta đã nói với con, bác sĩ và hộ lý ở nơi này rất tốt với ta, có thời gian liền sẽ cùng ta tán gẫu đỡ buồn. Đúng rồi, tiểu bác sĩ lúc nãy là người ta hay nhắc với con ấy, con bé rất tốt..."
Vị tiểu bác sĩ kia Diệp Quan từng nghe bà ngoại nhắc tới rất nhiều lần, là cô ấy sao? Trong đầu Diệp Quan hiện lên gương mặt của Hạ An, lại nghĩ đến lúc nãy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của nàng...
Dù cho là vậy, Diệp Quan vẫn không thể nào liên kết được người đêm đó ở quán bar uống rượu vui vẻ với người bây giờ là một.
Nửa tháng trước, tim bà Lương đột nhiên không khoẻ, cũng may không nghiêm trọng, nằm việc mấy ngày liền không sao.
Đây là lần thứ ba Diệp Quan tới đón bà Lương về nhà, lúc đầu bà Lương một hai đòi chuyển từ phòng VIP đến phòng thường chen chút, hiện tại có thể ra viện thì lại một hai không chịu xuất viện.
Nói là bệnh viện náo nhiệt, có người trò chuyện không nỡ đi.
"Con dọn qua nhà mới rồi, bên đó yên tĩnh thích hợp tịnh dưỡng." Bên ngoài quá nóng, Diệp Quan đỡ bà ngoại về phòng, nói: "Vãn Vãn mỗi ngày ở nhà đều nói nhớ bà cố ngoại, muốn nghe bà kể chuyện."
"Thật à?"vừa nghe đến chắt nữ, hai mắt bà Lương thoáng dao động, nhìn xung quanh: "Sao nay tiểu gia hoả không tới?"
"Hôm nay còn đi học nhà trẻ, đợi học xong con nhờ dì Chu mang con bé tới đây." Lúc trước được Diệp Quan ẩm về từ viện cô nhi, Diệp Vãn mới có hai tuổi, hiện tại đã đi học nhà trẻ mất rồi.
"Ừm ha, Vãn Vãn phải đi nhà trẻ, sao ta lại quên mất..." Bà Lương vỗ vỗ đầu, cúi đầu thở dài lẩm ba lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu vẻ mặt vui vẻ hỏi: "Quan Quan, mấy tháng sau con kết hôn phải không?"
Diệp Quan nghẹn lời.
Đây là lần thứ tư trong tháng bà Lương hỏi câu này, cô từng giải thích ba lần nhưng vẫn hoài công. Giống như bác sĩ đã nói, bệnh hay quên của bà Lương càng lúc càng nặng.
Sau khi mẹ cô qua đời, thân thể bà ngoại ngày càng sa sút, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một đả kích rất lớn. Trái tim bây giờ càng lúc càng tệ, cân nhắc tuổi tác và trình trạng cơ thể, giải phẫu có nguy hiểm quá lớn, chỉ còn cách dựa vào thuốc để trị liệu.
Bà Lương biết rõ thân thể của mình, biết chính mình không còn bao nhiêu thời gian, bà có thể nhìn thoáng được, người đến trên cõi đời này, ai cũng phải đi qua sinh lão bệnh tử, vui vẻ một ngày thì qua một ngày.
Chỉ là bà rất lo cho Diệp Quan
Lúc trước con gái còn trẻ bỏ trần thế, để lại cho bà một đứa cháu gái, bà từng ngày từng ngày nhìn Diệp Quan lớn lên, từ nho nhỏ đến lớn bỏ ra hết bao nhiêu tâm huyết. Hiện tại bà buông xuống không được, đương nhiên chỉ có Diệp Quan.
Ba Lương vẫn luôn ngóng trông Diệp Quan kết hôn, hầu như biến thành chấp niệm, nhưng Diệp Quan lại một mực không có dự định kết hôn.
"Quan Quan, con chưa dẫn bạn gái đến cho bà xem..." Bà Lương cố chấp truy hỏi.
Diệp Quan ngồi trên giường bệnh, trầm tư, lần này cô không giải thích, mà là đổi giọng động viên nói: "mấy ngày nữa con dẫn người về cho bà ngoại nhìn một cái, chịu không?"
"Đúng vậy, nên sớm dẫn về mới đúng." Bà Lương nghe Diệp Quan nói vậy liền cười rạng rỡ, đôi mắt híp thành một đường.
Di động đột nhiên reo lên, Diệp Quan lấy ra nhìn, đứng dậy ra.khỏi phòng bệnh.
"Bà ngoại tình hình khá hơn chưa?"
"Trạng thái không tệ, hôm nay có thể về nhà."
"Bà ngoại đúng là cứng đầu mà." Tảng đá đè nặng trong lòng Diệp Trân cũng rớt xuống: "Thời gian này cực khổ con, dì nhỏ hết bận sẽ lập tức về nước."
"Không sao, bên này có con."
"Con và Uý Mẫn có gặp nhau không?" Nói chuyện vài câu Diệp Trân lại bắt đầu lo lắng về chuyện chung thân đại sự của cháu gái: "Hai đứa thật sự rất hợp, hay là cứ ..."
Diệp Quan đỡ trán, chen ngang: "Dì nhỏ, đừng vì con sắp xếp mấy cái này nữa, công việc của con rất bận."
"Cái đứa nhỏ này ..."
Diệp Quan cúp điện thoại nhìn xa xa.
Khí trời rất tốt, bầu trời trong trẻo xanh thẳm một màu. Nhưng nghĩ tới chuyện công việc lớn lớn nhỏ nhỏ vẫn là cảm giác thở không nổi nữa.
Cách đó không xa có một vị bác sĩ cột tóc đuôi ngựa đang đi đến gần, ánh mắt Diệp Quan mông lung, đợi đối phương đến gần cô mới biết mình nhìn lầm.
....
Gần đến hoàng hôn.
Hạ An viết xong bệnh án, nhìn nhìn đồng hồ đã là năm giờ bốn mươi phút, bảy giờ nàng còn phải đến trường.
Tiết tấu bận rộn và sốt sắng như vậy, nàng đã quen từ lâu.
Nếu như chỉ có bận rộn không thôi thì không sao, hiện tại nàng đối mặt không chỉ có bận rộn.
Trên bàn làm việc còn đặt ly nước suối, Hạ An uể oải gục xuống bàn, lẳng lặng đờ người hơn nửa phút.
"Cô là bác sĩ?"
Hạ An ngẩng đầu nghĩ đến một chuyện, khoé miệng hơi cong.
Chuẩn bị tan làm.
Đi ngang qua phòng bệnh 1201, Hạ An theo thói quen chậm lại bước chân, trước đây mỗi lần đi ngang nàng sẽ đi nhìn bà lão đáng yêu của một cái, thuận tiện chào hỏi một lời.
Diệp tổng...hẳn là người thân của bà Lương, Hạ An nhớ tới lần gặp mặt buổi trưa.
Có đôi lần cảm thấy thế giới này thật nhỏ. Lúc Hạ An gặp lại Diệp Quan ở máy bán hàng tự động, nàng đã nghĩ như vậy...
Ánh tà dương làm nổi bật bóng người cao gầy của cô, góc nghiêng gần như hoàn mỹ được nắng vàng tô điểm, Diệp Quan mang đến cho người ta cảm giác thong thả hững hờ, giống như tản ra từ trong xương tủy.
Hạ An dừng bước chân, yên tĩnh đứng một bên. Nhìn ánh mắt trong suốt, chiếc mũi tinh xảo của đối phương, sau đó lại nhìn đến bờ môi mềm...
Không thể dời nổi mắt, dù là lần thứ hai gặp mặt, nàng vẫn còn bị khí chất của cô làm cho kinh diễm.
Tuy rằng mình được rất nhiều người khen xinh đẹp, thế nhưng khi đứng trước mặt Diệp Quan thì, Hạ An sẽ có cảm giác mình không bằng, đó không phải tự ti, mà là nàng thật sự cảm thấy như vậy.
Diệp Quan nghiêng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ An đang cầm bệnh án, ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt nàng, khoé miệng nàng hơi cong, nụ cười yếu ớt.
Cảnh này rất đẹp, trên mặt cô gái là nụ cười sạch sẽ đơn thuần,.làm cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.
Diệp Quan, một người luôn luôn mặc kệ người khác, lại đột nhiên có chút hiếu kỳ đối với vị Hạ tiểu thư này, đến cùng nàng là người như thế nào?
"Em mời chị uống nước." Hạ An đi tới gần sóng vai với Diệp Quan, nàng quay đầu cười đến long lanh, tự nhiên nói: "Diệp tổng, chị uống gì?"
Diệp Quan đúng lúc quay đầu: "Không cần."
Hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau, khuôn mặt gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương
Hạ An ngửi được mùi nước hoa trên người cô, thấm lòng thanh nhã tựa như bản thân cô. Hai người tiếp xúc quá gần, Hạ An nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, giọng nói dịu dàng: "Buổi trưa chị mời em, lần này em mời chị..."
Diệp Quan cụp mắt nhìn gò má của Hạ An, lông mi dài nhỏ cũng thấy rõ ràng, Diệp Quan ý thức được khoảng cách hai người quá gần, lùi lại nửa bước, duy trì vị trí thích hợp.
Một giây tới gần cô, Hạ An cảm nhận được tim mình đập đến lợi hại, cảm giác giống như đêm đó cùng cô uống rượu.
Có chút ám muội...
Hạ An mất tập trung suy nghĩ, đúng lúc này giọng nói trẻ con kêu lên: "Mẹ, con muốn cái kia~".
Bé gái ở bên cạnh Diệp Quan nhô ra cái đầu nhỏ, đôi mắt đen sáng toả, đáng yêu cực kỳ.
Diệp Quan ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Muốn cái nào?"
Diệp Vãn duỗi bàn tay nhỏ, bán manh chỉ chỉ, làm nũng với Diệp Quan: "Mẹ, cái này."
"Được."
Mẹ...mẹ??
Hạ An giống như chết đứng, hình như có chút không kịp trở tay.
~~~~
Xuất hiện 1 đại trợ công :))~