Chương 27

Đại hội thể dục thể thao ở nhà trẻ được tổ chức một năm hai lần.

Trước giờ Diệp Vãn đều không tham gia. Bởi vì tiểu gia hỏa tự ti, bé con chỉ có một mẹ, không giống các bạn nhỏ khác. Vì vậy mỗi khi nhà trẻ mở đại hội thể dục Diệp Vãn đều không tham gia.

Nhưng bây giờ không giống, Diệp Vãn chỉ muốn lập tức cho cả thế giới biết, mình có hai người mẹ cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, giáo viên vừa nhắc đến đại hội thể dục là Diệp Vãn lập tức giơ tay ghi danh, còn không báo trước với Hạ An và Diệp Quan.

"Tuần này sao?" Hạ An hỏi. 

Có chút đột ngột, không biết có kịp xin nghỉ ở bệnh viện hay không.

"Vãn Vãn đã báo danh rồi, nhưng nếu không tiện thì có thể giải thích với con bé." Diệp Quan hời hợt đáp.

"...tiện chứ." Hạ An nghĩ, tiểu quỷ nhất định rất muốn tham gia, tựa như những lúc nàng và Diệp Quan cùng đưa bé con đi học, bé con lúc nào cũng cười đến rực rỡ.

"Không cần miễn cưỡng." Thật ra Diệp Quan không thích tham gia những hoạt động tập thể, cũng chưa từng tham gia: "Trước giờ đều không có tham gia."

"Trước đây là trước đây, bây giờ không giống, nhất định Vãn Vãn rất muốn tham gia." Bằng không tiểu gia hoả đã không hào hứng ghi danh.

Diệp Quan nghĩ nghĩ vài giây, gật đầu, xoay người đi tới phòng tắm.

Ngoài cửa số ánh nắng vươn dài xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng ngủ.

Không chói mắt mà nhu hoà sưởi ấm.

Hạ An mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường, xoa xoa đầu, trong chăn ấm áp còn có mùi hương cùng hơi ấm của người nào đó.

"Không cần ngủ một phòng, càng không cần chung giường." Hạ An nghĩ tới ước định trước đây.

Kết quả bây giờ thì sao?

Nàng và Diệp Quan, mười lần hết tám là ngủ cùng phòng cùng giường.

Tối qua còn...

Hạ An sờ sờ cánh tay, có phải mình ôm Diệp Quan cả đêm? Chẳng trách ấm áp như vậy, Diệp tổng tuy làm người lạnh như băng nhưng khi ôm vào thì ấm đến không tưởng.

Cúi đầu nhìn chăn gối có chút nhăn nhúm, Hạ An như lên mây, thất thần nghĩ đến mấy chi tiết nhỏ, ví như lúc mới vừa tỉnh dậy...

Một người trong phòng tắm rửa mặt, một người đờ đẫn ngồi trên giường, sinh hoạt mỗi ngày đều như vậy cũng tốt...

Hạ An cảm thấy giữa nàng và Diệp Quan ngoại trừ không tồn tại tình cảm thật sự thì không thiếu bất kỳ  phương diện nào của 'người một nhà' cần có. 

Đại hội thể dục thể thao...

Hạ An ôm gối, không nghĩ đến mình mới hai mươi ba đã làm phụ huynh người ta.

Nhưng nàng cũng có chút chờ mong hoạt động cuối tuần này, tiểu gia hỏa nhất định vui đến hỏng rồi, còn có Diệp tổng, Hạ An quả thật không thể tưởng tượng ra được Diệp Quan với dáng vẻ đoan trang sẽ như thế nào khi cùng con trẻ chơi đùa.

....

"Hạ An." Trong ký túc xá, Kha Nhược Sơ ôm theo một chồng tư liệu thật dày đi tới bên cạnh Hạ An, trăm phương ngàn kế nghĩ cách cùng nàng nói chuyện: "những chỗ này tớ đều không hiểu lắm, cậu giải thích giúp tớ được không?"

"Được..."

Biện pháp tốt nhất để đến gần học bá nữ thần là thỉnh giáo vấn đề học tập , mỗi lần Kha Nhược Sơ nhờ Hạ An chỉ điểm, mắt lúc nào cũng dán lên mặt đối phương, một lòng một dạ ngắm nhìn hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì.

Mặt của cậu ấy sao có thể sạch sẽ đẹp đẽ như vậy...

"Cậu có nghe không vậy?" Hạ An nhìn Kha Nhược Sơ đang ngồi ngốc không nói tiếng nào, hỏi.

"À...cậu giải thích dễ hiểu thật, lúc nào cũng làm phiền cậu, thật ngại quá." Kha Nhược Sơ thử kéo cánh tay Hạ An, chỉ vì được đến gần một chút mà đắc ý: "Tớ sợ cậu thấy tớ phiền."

"Không có, cùng trao đổi mới tiến bộ." Hạ An cười nói, nhìn nhìn Kha Nhược Sơ: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tớ đi trước."

"Cậu...lại đến Dạ Sắc sao?" 

"Nghỉ việc rồi."

Không đến Dạ Sắc, thời gian của Hạ An dư dả hơn một ít, ký xuống giấy nợ với Diệp Quan trong vòng hai năm trả hết tiền chữa bệnh, hiện tại xem như đã có cơ hội nghỉ ngơi, áp lực cũng vì vậy ít đi rất nhiều. Sau này nàng có thể tập trung tinh lực vào học nghiệp và bệnh viện.

"Thật sao?!" Kha Nhược Sơ vui mừng hỏi lại lần nữa: "Thật sự nghỉ việc hả?"

"Ừm, tớ muốn dành nhiều thời gian làm việc tại ngoại khoa, dù sao đó cũng là mục tiêu của tớ mà."

"Cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Vậy tiền bệnh của chú..."

"Tớ gồng được, đừng lo."

Kha Nhược Sơ muốn hỏi, tiền từ đâu ra? Rõ ràng Hạ An từng vì tiền chữa bệnh tiều tụy không ít, Kha Nhược Sơ còn sợ nàng không thể tiếp tục chịu được, sợ nàng mệt nhọc quá độ tổn hại thân thể.

"Sau này tớ sẽ không về ký túc xá nữa." Hạ An nghĩ nghĩ vài giây lại nói: "xin lỗi vì khoảng thời gian này cứ về muộn làm phiền cậu nghỉ ngơi."

"Cậu...dời ra ngoài à?"

"Ừm."

"Nhưng không ở ký túc xá thì cậu ở đâu?"

"Nhà bạn."

Lại là bạn...

"Là ai vậy?" Kha Nhược Sơ hỏi, hai người bình thường đều bận rộn, vòng xã giao ít đến đáng thương, nếu như là bạn cùng trường thì Kha Nhược Sơ nhất định cũng quen biết, lại nói Hạ An cũng không có bạn bè nào.

"Cậu không quen." Hạ An không có ý định giải thích.

Kha Nhược Sơ suy nghĩ một chút, im lặng thật lâu mới hỏi: "Có phải quen biết ở quán bar không..."

Giọng điệu này rõ ràng là hiểu lầm ...

Bây giờ đâu đâu cũng có tin đồn nữ sinh viên đại học được người bao dưỡng, Hạ An vốn xinh đẹp, lại đột ngột có tiền chữa bệnh, còn nói muốn dọn ra ngoài ở với bạn.

Với tất cả những điều trên, Kha Nhược Sơ không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

"Tớ đi trước nha."

"Tớ...." Kha Nhược Sơ nghe Hạ An muốn dọn đi, phản ứng đầu tiên là mặc kệ thế nào cũng phải giữ nàng lại, nhưng một chữ cũng nói không ra: "Tớ..."

"Chỉ là không về ký túc xá thôi, sau này vẫn gặp ở bệnh viện mà." Nói đến, nàng chỉ có một mình Kha Nhược Sơ là bạn hơi thân, tuy không thân thiết đến mức không có bí mật nhưng Hạ An vẫn rất quý trọng tình bạn giữa hai người.

"Là người bạn nào? Tớ...tớ không yên tâm, hay là cậu đừng dọn đi được không?" Kha Nhược Sơ nín nưả ngày,  rốt cuộc cũng nói ra được.

Hạ An do dự, với tính cách của Kha Nhược Sơ, nếu không cho cô ấy một lý do hợp lý thì cô sẽ lại lo lắng mười ngày nửa tháng.

"Được rồi, tớ chuyển đến ở cùng bạn gái, yên tâm rồi chứ?" Hạ An nhất thời không thể nói ra chữ 'vợ'

Bạn gái....

Nghe hai chữ này, Kha Nhược Sơ như nghe được tiếng sấm rền bên tai, cô choáng váng, cảm thấy mình nghe nhầm, Hạ An nói....bạn gái???

"Cậu có bạn gái..." Kha Nhược Sơ cũng không biết cô nên dùng vẻ mặt nào, ngữ điệu nào để nói bốn chữ kia...

"Ừm." Hạ An trước sau duy trì nụ cười xán lạn, hoàn toàn không biết tâm tình của Kha Nhược Sơ khó chịu ra sao.

"Khi nào cậu..."

"Cũng được một khoản thời gian rồi, chỉ là không nói với cậu thôi."

"Khoản thời gian này...." Kha Nhược Sơ không có dũng khí nhìn thẳng Hạ An, cô kiềm nén nước mắt, mất tự nhiên hỏi: "Cậu đều qua đêm ở nhà cô ấy sao?" 

"Ừm" Hạ An thu dọn xong sách vở, nói: "Tớ phải đi, cô ấy đang ở dưới lầu chờ tớ."

Đúng là có bạn gái...

Kha Nhược Sơ ngơ ngác đứng yên, không tiễn Hạ An xuống lầu, cũng không nói gì, đợi đến khi cửa vừa đóng, nước mắt tức khắc tràn mi.

Nức nở khóc.

Kha Nhược Sơ từ nhỏ đến lớn đều rất dễ khóc, chuyện nhỏ chuyện lớn đều có thể khóc, là một người mau nước nước mắt.

Nghĩ đến Hạ An, Kha Nhược Sơ ngồi trước bàn sách, một người khóc đến nửa đêm, người khác thất tình chưa chắc có thể khóc thảm đến như vậy. Khóc đã rồi, chuyện nên thế nào sẽ như thế ấy, trước giờ Hạ An đối với cô thế nào thì hiện tại cũng sẽ như vậy

Kỳ thực dù cho Hạ An có độc thân thì cậu ấy cũng sẽ không thuộc về mình, Kha Nhược Sơ không ngừng an ủi chính mình, Kha Nhược Sơ nghĩ, Hạ An thật sự đã có bạn gái, giấc mộng ban ngày của mình rốt cuộc phải tan.

Nhưng tự an ủi chính mình không có hiệu quả.

Ngày hôm sau Kha Nhược Sơ đều trong trạng thái mất tập trung, học xong tiết buổi sáng liền bị lão sư gọi lên văn phòng giáo huấn một trận.

Phòng cấp cứu khoa nội bệnh viện Trường Nam.

"Mấy nay uống nhiều nên nhập viện rồi." Thịnh Như Khởi nằm trên giường bệnh gọi điện thoại, uống rượu đến nhập viện mà Thịnh Như Khởi vẫn có thể nói đến ung dung.

"Uống rượu cũng nên có chừng mực." Diệp Quan nghỉ ngơi tại phòng hội nghị cùng Thịnh Như Khởi nói điện thoại, tình hình này có lẽ Thịnh tiểu thư sẽ không theo kịp hội nghị dành cho hạng mục mới nhất 

"Không có gì, dạ dày đau chút thôi, chút nữa xuất viện tôi sẽ đến công ty." Thịnh Như Khởi cũng là người cuồng công việc, nếu không đâu thể chỉ dựa vào một mình Diệp Quan mà JM có quy mô như ngày hôm nay.

"Công ty có tôi, cậu nghỉ ngơi hai ngày đi."

"Aiz, vẫn là Diệp đại tiểu thư tốt với tôi~" Thịnh Như Khởi chậm rì xoay người, uống rượu đến nhập viện kiểu này tám phần mười đều do xã giao công việc, là vì việc công sinh bệnh,: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Ừm, nghỉ ngơi đi."

Cúp điện thoại Thịnh Như Khởi lại uể oải nằm xuống, nhìn nhìn thời gian, sắp một giờ mà trợ lý vẫn chưa đến đón nắng xuất viện.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang.

"Vào đi." Thịnh Như Khởi híp mắt.

Kha Nhược Sơ đẩy cửa vào, cầm trên tay bảng báo cáo, liếc mắt nhìn người phụ nữ tóc dài xoăn trên giường bệnh, đến gần nhẹ giọng nói: "Thịnh tiểu thư, bây giờ cảm giác cảm thấy thế nào?"

"Vẫn vậy." Thịnh Như Khởi nhàn nhạt nói.

Cảm giác đụng trúng bệnh nhân tính khí không tốt, Kha Nhược Sơ vẫn trước sau mềm mềm nhẹ nhẹ nói: "báo cáo kiểm tra của ngài chủ nhiệm Dương đã xem qua...nếu như không có gì không ổn thì hôm nay có thể xuất viện."

Thịnh Như Khởi càng nghe càng cảm thấy giọng nói ngươi này quen quen, nàng  miễn cưỡng trở mình.

Ha...

Đối phương mặc áo blouse trắng, tóc búi cao, ngũ quan tuy không tính tinh xảo nhưng đơn thuần đáng yêu.

Thịnh Như Khởi quên mất phải nói gì, cứ vậy nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, sau đó khoé miệng nhẹ cong. Đột nhiên cảm thấy uống rượu đến nhập viện cũng không tê.

"Ngài ..."lời muốn nói kẹt ở yết hầu, Kha Nhược Sơ nhìn rõ mặt mũi Thịnh Như Khởi thì cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, bởi vì cô cũng nhận ra Thịnh Như Khởi, là người phụ nữ đêm đó cùng cô hôn môi...

"Xin lỗi Thịnh tổng, trên đường kẹt xe nên đến trễ." Trợ lý hấp tấp xông vào giường bệnh, hỗn hển nói: "Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho ngài."

"Không cần." Thịnh Như Khởi lập tức ngăn lại trở lý: "Hôm nay không xuất viện."

"Hả?" Trợ lý mặt mộng, mở to mắt nhìn.

Dù cho lúng túng thì Kha Nhược Sơ vẫn cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp, cô cười hỏi: "có chỗ không thoải mái sao?"

"Ừm..." Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm người trước mặt, lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả đi: "Đột nhiên...có chút đau."

"Đau chỗ nào?" 

"Không rõ lắm, chỉ cảm thấy có chút đau."

Kha Nhược Sơ cúi người, đưa tay chạm lên vị trí dạ dày của Thịnh Như Khởi, nhẹ ấn: "Chỗ này?"

"Không phải."

"Đau bên trong sao?"

Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm khuôn mặt gần kề của Kha Nhược Sơ, khoé miệng thoả mãn cong cong: "Cũng không phải, ở phía trên..."

Cảnh tượng đêm đó hiện lên trong đầu, từng chi tiết nhỏ đều nhớ đến rõ ràng, Kha Nhược Sơ đỏ mặt bừng bừng, đầu ngón tay hướng lên trên một chút: "Ở đây?"

Ánh mắt không rời khuôn mặt đối phương, Thịnh Như Khởi nhẹ giọng nói: "Lên một chút."

Lại lên...

"Thịnh tiểu thư." Kha Nhược Sơ ngừng động tác, vô cùng chuyên nghiệp nói với Thịnh Như Khởi: "Nếu tuyến nhũ của ngài không thoải mái thì tôi kiến nghị ngài nên đến khoa nhũ làm kiểm tra."

~~~~

....quỳ~ :))))))~ dừa pussy :)))))~ ai đọc được qt có thể đọc về CP phụ ở bộ Lay Động Tiếng Lòng nhé, bộ đấy tác giả chuyên viết cho CP phụ và chỉ only cp phụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play