*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiếc nuối chính là, đến cùng cũng chỉ là lời nói dối 

Chương 17 

"Em chờ chị." Hạ An nhẹ giọng nói ba chữ này làm cho bầu không khí trong thư phòng càng thêm ám muội, ám muội đến mức làm cho người ta suy nghĩ viễn vông.

"Ừm." Diệp Quan nhỏ giọng đáp, vẻ mặt xưa nay lạnh lẽo hiện lên ý cười nhạt.

Bốn mắt nhìn nhau, mỗi người một lời, hai người diễn đến mức chỉ cần một hơi thở liền có thể hiểu ngầm ý nhau.

Tâm tư Hạ An vẫn còn nghĩ đến hai chứ 'Bảo bối', thời điểm nàng nghe thấy hai từ ấy vẫn còn bất ngờ...lại thấy có chút thân thiết, giống như ngày thường hai người vẫn hay xưng hô như vậy 

Lại nhìn Diệp Quan một chút, Hạ An nghĩ, tuy rằng bình thường Diệp tổng trang nghiêm chừng mực, nhưng mà kỹ năng diễn xuất còn hơn cả mình.

Mà người bị đọa nhiều nhất chính là Diệp Trân.

Rất khó tin hai từ kia là từ miệng Diệp Quan nói ra, nhiều năm qua cô nhìn Diệp Quan lớn lên, có thể xem như cô là người hiểu Diệp Quan nhất.

Đánh giá Diệp Quan một chút, khoé miệng Diệp Trân khẽ cong, nghĩ thông rồi sao? 

Diệp Trân lại đưa mắt nhìn hai người, vô tình cảm thấy bản thân trở thành bóng đèn.

"Bảo bối, em đi tắm trước đi..."

"Em chờ chị."

Người trẻ tuổi ha~...quả nhiên là...

Ánh mắt Diệp Trân dừng lại trên người Hạ An một lúc lâu, tận đến khi đối phương ra ngoài đóng lại cửa, tò mò về người có thể làm cháu gái của mình thông suốt lại càng thêm tăng.

"Dì nhỏ, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Diệp Trân năm nay bốn mươi lăm tuổi nhưng tâm hồn lại cực kỳ trẻ, đột nhiên cười trêu chọc Diệp Quan: "Đợi không nổi rồi?"

"..." Diệp Quan đầy mặt bất đắc dĩ.

"Ừm, bạn gái rất đẹp." Diệp Trân gật đầu đăm chiêu phân tích, từng nghe bà ngoại nói nàng là sinh viên đại học y, :"Chỉ là có chút nhỏ tuổi, Quan Quan, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện kết hôn?"

Trước đây đã trao đổi với Diệp Quan mấy lần, Diệp Trân biết cô là người có chủ nghĩa không kết hôn .

Diệp Quan đơn giản trả lời: "Gặp được đúng người liền nghĩ tới."

Tuy rằng lý do đơn giản, nhưng làm người ta không thể phản bác.

"Đúng là chuyện tốt, vậy bà ngoại sẽ có thể yên tâm rồi, dì cũng không cần bận tâm nữa." Diệp Trân tin tưởng ánh mắt của Diệp Quan,  lại cảm thán một câu: "Cô gái kia xem như bản lĩnh, có thể làm con mở lòng, đúng là không đơn giản."

Diệp Quan cười cười không nói.

"Hôm nay đến đây thôi." Diệp Trân từ ghế đứng dậy, cười nói: "Mau màu về với nhà con đi, mắc công bạn gái nhỏ của con sau này có thành kiến với dì nhỏ này."

"Dạ, dì nghỉ ngơi sớm."

Đứng dậy đưa Diệp Trân ra ngoài, Diệp Quan lại quay về thư phòng tiếp tục ngồi trước bàn vi tính, không ngừng xử lý công việc 

Kim đồng hồ tí tách xoay, trời dần về khuya.

Hạ An người xếp bằng trên thảm chơi đùa với Diệp Vãn, dì Chu đi đến hai lần nhưng tiểu gia hỏa hình như không có ý muốn đi ngủ.

Hạ An thấy thời gian đã muộn: "Tiểu khả ái, nên đi tắm rồi ngủ thôi, ngoan."

"Mẹ~"

"Ừm?" Hạ An vẫn chưa thích ứng với cách gọi này: "Sao vậy?"

"Đêm nay con muốn ngủ với mẹ~." Diệp Vãn vẫn dính trên người Hạ An ngẩng đầu nói, bình thường Diệp Quan quá nghiêm túc nên bé con không dám làm nũng, nhưng mà Hạ An lại khác, nhất định sẽ chiều ý bé con.

Đôi mắt to tròn long lanh đầy ấp sự chờ mong đang nhìn mình, Hạ An làm sao đành lòng từ chối, mặc kệ việc vẫn chưa hỏi ý Diệp Quan, theo bản năng vỗ về Diệp Vãn: "Được Vãn Vãn nghe lời, đi tắm trước nha."

"Dạ~ mẹ cũng mau đi tắm, chút nữa kể chuyện cổ tích cho con nghe nha." Bình thường Diệp Quan bận rộn công việc nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh bé con, vì lẽ đó Diệp Vãn chỉ có chút xíu nguyện vọng nhỏ.

Hạ An nhìn bé con như vậy, trong lòng lại nghĩ, tiểu gia hỏa bây giờ vui vẻ như vậy, sau này thế nào đây?

Thư phòng, Diệp Quan cầm lên điện thoại.

Hạ An: Vãn Vãn không cho em đi.

Đều trong dữ liệu của Diệp Quan, mấy ngày qua Diệp Vãn đều nhắc đến nàng như vậy, rõ là đêm nay sẽ quấn quýt Hạ An không rời cho xem, ngón tay thon dài gõ trên màn hình điện thoại, nhập cái gì đó trên khung chat, sau đó đứng dậy đi đến phòng ngủ.

Cũng trong lúc đó, Hạ An nhận được hồi âm.

"ngủ phòng lần trước."

Còn có một chuỗi dãy số, Diệp Quan trực tiếp gửi mật mã cửa lớn cho nàng.

Hơn mười một giờ, Diệp Quan từ phòng tắm đi ra, sấy khô tóc rồi đi tới phòng ngủ của Diệp Vãn, trước khi đi ngủ Diệp Quan vẫn thường hay đến nhìn Diệp Vãn một chút.

Diệp Quan đẩy ra cửa phòng, trong phòng đèn vẫn sáng 

Diệp Vãn nắm trên giường yên tĩnh tự mình đọc truyện cổ tích, phía bên phải còn có một người nằm. Diệp Quan đi đến gần mới phát hiện Hạ An tóc dài ngổn ngang, đang say ngủ.

Hạ An đã thay đồ ngủ, váy ngủ vừa vặn, khung xương của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc đen dài tôn lên da vẻ trắng ngần. Ánh mắt Diệp Quan không tự chủ nhìn viền môi Hạ An, đường nét tinh xảo đẹp mắt, lúc nàng ngủ đôi môi hơi cong, chân mày hơi nhíu hoàn toàn không chút thả lỏng.

Diệp Vãn quay đầu nhìn Diệp Quan, giơ ngón trỏ lên miệng 'Suỵt' một tiếng, nhỏ giọng nói với Diệp Quan: "Mẹ tiểu Hạ ngủ rồi..."

Hạ An không phải thích ngủ, mà là quá thiếu ngủ.

Buổi tối cả người vừa dính đến chăn gối thì hai mắt đã muốn nhắm lại, nàng bảo muốn kể chuyện cho Diệp Vãn nghe, kết quả chuyện kể chưa được một nửa nàng đã ngủ trước Diệp Vãn.

Diệp Vãn duỗi tay nhẹ nhàng kéo chăn, vô cùng hiểu chuyện đắp chăn cho Hạ An, giống như sợ Hạ An bị đánh thức, Diệp Quan nhìn thấy cảnh này môi bất giác cong cong.

Nhưng cho dù động tác có nhẹ cỡ nào thì Hạ An vẫn bị đánh thức, thật ra giấc ngủ của nàng vẫn lúc không sâu, chỉ cần hơi có chút động tĩnh thì sẽ giật mình thức dậy 

Hạ An lười biếng mở mắt, dùng khuỷa tay chống người dậy thì phát hiện Diệp Quan đang đứng bên giường, áo ngủ tơ tằm mái tóc xã loạn.

Nhưng lại rất đẹp 

Không còn khí chất có tính công kích nữa mà thay vào đó là chút đơn thuần khiến người ta thoải mái.

Mới vừa tỉnh dậy nên đại não Hạ An còn chút mù mờ, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm lấy Diệp Quan.

Diệp Quan cụp mắt, chỉ cần nhìn vành mắt của Hạ tiểu thư là biết nàng ấy có bao nhiêu ngày không thật sự nghỉ ngơi, cô hơi xoay người nói với một lớn một nhỏ: "Ngủ sớm một chút."

"Mẹ~" Diệp Vãn kéo cô,nói: "Mẹ không ngủ với con và mẹ tiểu Hạ hả? Con muốn cùng hai người ngủ~."

Diệp Quan liếc mắt nhìn Hạ An đang ngồi đầu giường, ánh mắt lại né tránh, Hạ An cúi đầu nhìn chính mình, tay mắt lanh lẹ dọn dẹp lại quần áo có chút xốc xếch.

"Con ngủ với mẹ tiểu Hạ là được rồi." Diệp Quan sờ sờ tóc Diệp Vãn.

"Không muốn, con muốn cùng ngủ à." Diệp Vãn bĩu môi oan ức nói,  một mực nắm lấy tay Diệp Quan, bé con rất hiếm khi cáu kỉnh như vậy với Diệp Quan, đêm nay xem như ngoại lệ, bởi vì khó khăn lắm mới có được hai người mẹ, bình thường bạn học của bé con đều là một nhà ba người, nên bé con rất rất ngưỡng mộ.

"Nghe lời." Diệp Quan lại nói.

Hạ An ngồi một bên vuốt vuốt cánh tay, không nói gì.

"Hai người có phải đang chê con phiền, bắt đâu chán ghét con rồi không?"

"Sao lại vậy được." Hạ An vội xoa xoa đầu Diệp Vãn: "Mẹ thích Vãn Vãn còn không kịp nữa đó."

"Vãn Vãn biết lớn rồi phải ngủ một mình không thể đòi ngủ với mẹ được." Diệp Vãn càng nói càng mếu máo, hai mắt to tròn nhìn Hạ An: "Mẹ, chỉ hôm nay thôi có được không?"

Hạ An và Diệp Quan nhìn nhau, ánh mắt thăm dò ý kiến đối phương.

Một phút sau...

Ba người nằm chung một giường 

Diệp Vãn nằm giữa, trái phải đều hôn một cái, vô cùng hài lòng.

"Ngủ thôi." Diệp Quan đắp chăn cho bé con.

"Dạ~" Diệp Vãn híp lại mắt, nũng nịu chui vào lòng Hạ An, còn vòng tay ôm lấy nàng.

Hạ An sững sờ, thấy dáng vẻ khả ái nghịch ngợm của Diệp Vãn nên nàng cũng phối hợp hơi nghiêng người, trực tiếp đem tiểu quỷ ôm vào lòng, hôn nhẹ trán bé con, nói: "Mẹ ôm con ngủ."

Lúc nói câu này, đáy mắt Hạ An một mảnh ấm áp.

Có lẽ bởi vì bản thân không có được phần ấm áp này, cho nên nàng mới đặc biệt hiểu được tâm tình của Diệp Vãn. Trẻ con đương nhiên không phải cái gì cũng không hiểu, phần ấm áp này nếu nàng có thể cho, nàng đương nhiên nguyện ý cho  đi 

Tiếc nuối chính là, đến cùng cũng chỉ là lời nói dối 

Diệp Quan nhằm mắt, bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ An, vào ban đêm càng thêm dịu dàng.

Hạ An hơi liếc nhìn Diệp Quan, hình như đã ngủ 

Tuy rằng hai người nằm chung một giường, nhưng có Diệp Vãn nằm giữa nên không tính thân mật, nhìn Diệp Quan lại nhìn Diệp Vãn, Hạ An cười đắng, đêm nay nàng đột nhiên có loại cảm giác, có nhà có con.

Gian phòng dần rơi vào vắng lặng, không còn âm thanh nào.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quan mở mắt, cô ngủ không thích có ánh sáng, dù là đèn ngủ nhu hoà đi chăng nữa, cho nên cô đưa tay tắt đi.

Đầu giường bên kia, đèn ngủ vẫn sáng...

Ánh sáng mông lung mơ hồ một góc phòng.

Diệp Quan nghiêng đầu nhìn, Hạ An vẫn còn duy  trì tư thế trước đó, nàng ôm Diệp Vãn, một lớn một nhỏ yên tĩnh rúc vào nhau say ngủ 

Tình cảnh này, yên tĩnh mà mỹ hảo.

Diệp Quan năm nghiêng lẳng lặng nhìn một hồi, thật ra hình ảnh này không phải cô chưa từng ước mơ qua, chỉ là cảm thấy nó sẽ không thuộc về mình.

Có bao nhiêu người có thể chấp nhận tình cảm đơn thuần, không đụng chạm vào thân thể người yêu? Ngắn hạn thì còn có thể, nhưng nếu là trường kỳ  thì có ai nhịn nổi đây.

Một lúc sau Diệp Quan muốn tắt đèn  nhưng tay với không tới, thế là cô hơi nghiêng mình về phía bên kia giống, chóp mũi ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, cô cúi đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh tú của Hạ An.

Khoảng cách rất gần...

Có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương 

Ánh mắt Diệp Quan ngừng ở trên mặt nàng, khoảng cách gần như vậy, nhưng cô phát hiện ra bản thân không có chút bài xích nào, trái lại còn có cảm giác giống như đêm đó đã ôm Hạ An 

Rất ấm, rất thoải mái.

Có sợi tóc sượt lên gò má, Hạ An cảm thấy hơi ngứa, nàng nhẹ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt...

~~~~

Bộ này là hành trình tự vã mặt của tổng Lá. Thật sự cơm bách nha các đạo hữu :))~ nếu siêng thì rất có thể 1 ngày 1c, không thì 1 tuần cũng đc 3 4c đấy~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play