Chương 11.

"Đúng."

Hạ An ngẩng đầu, lại nhìn Diệp Quan.

Ánh mắt hai người ngắn ngủi giao nhau, Hạ An bĩu môi muốn nói lại thôi, chỉ thấy đôi mắt chẳng mấy khi gợn sóng nhàn nhạt nhìn mình.

Được sự khẳng định của Diệp Quan, Diệp Vãn càng thêm đắc ý vì sự thông minh của mình: "Dì tiểu Hạ, chúng ta hứa rồi nha, sau này dì sẽ là bạn gái của mẹ con, là mẹ của Vãn Vãn á~~".

Đứa nhỏ này...

Lần đầu tiên Hạ An bị một đứa nhỏ làm khó, trên mặt nàng là nụ cười bất đắc dĩ, lúc này lại nhìn Diệp tổng đang lái xe, vẫn là dáng trẻ nữ thần không chút bận tâm cái gì, cũng không có dự định giải thích với Diệp Vãn.

"Vãn Vãn." Hạ An ráng tìm từ ngữ, kiên trì nói: "Bạn gái không thể tùy tiện làm được."

"Nhưng mà."  Diệp Vãn nhướng mày, vô cùng nghiêm túc nói: "dì tiểu Hạ hứa với con rồi mà, lão sư nói làm người phải biết giữ lời, không được thất hứa."

Hạ An yên lặng giơ lên ngón cái trong lòng, tuổi thì nhỏ mà nói chuyện mười phần logic, không hổ danh con gái Diệp tổng.

Tuy ngoài mặt Diệp Quan vẫn là chuyên tâm lái xe, nhưng trên thực tế vẫn quan tâm đến cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ phía sau, nhìn Hạ tiểu thư bình thường làm mưa làm gió ở quán bar bây giờ lại bị đứa nhỏ làm cho câm nín, khoé miệng Diệp Quan  hiện lên ý cười hiếm hoi.

"Tiểu khả ái à, dì cũng rất muốn đồng ý với con, nhưng mà .." Hạ An dừng lại, nhìn nhìn Diệp Quan đang lái xe: "Phải yêu thích lẫn nhau mới có thể làm bạn gái của nhau, con hiểu không?"

Diệp Vãn tuy nhỏ nhưng tính khí khá ngang, nghe câu trả lời của Hạ An như vậy có chút không vui, bé con bĩu môi nói với Hạ An: "không lẽ dì không thích mẹ con sao?"

Hạ An không biết nên tiếp tục giải thích thế nào, thế giới của trẻ con luôn đơn giản như vậy.

"Bạn học trong lớp của con ai cũng có hai gia trưởng, chỉ có một mình con là có một mẹ, bọn họ còn cười hỏi sao con chỉ có một mẹ." Diệp Vãn ủ rũ cúi đầu, giọng nói cũng biến thành oan ức: "Con cũng đâu có biết..."


Hạ An ôm Diệp Vãn vào lòng, đau lòng xoa xoa đầu bé con, cụp mắt đăm chiêu. Lúc nàng mười một tuổi mẹ đã bỏ nhà đi không trở lại nữa, cảm giác này nàng hiểu rõ, cũng biết rõ chuyện này ảnh hưởng đến một đứa bé như thế nào, huống chi Diệp Vãn nhỏ như vậy...

Diệp Quan nghe thấy giọng nói oan ức của Diệp Vãn thì vẻ mặt có chút âm u, cô đem Diệp Vãn từ viện mồ côi về, cô có thể cho con bé những thứ tốt nhất, lại không cách nào hoàn thành nguyện vọng cơ bản của con bé, một gia đình hoàn chỉnh.

"Sau này dì sẽ thường chơi với con, có được không?"

Diệp Vãn không nói, nghiêng đầu sang bên.

Giống như đang hờn dỗi.

Hạ An tiếp tục dỗ: "Dì mang đồ ngon cho Vãn Vãn nữa."

Ngã tư đường, đèn đỏ.

Diệp Quan giẫm phanh.

"Không muốn, con muốn mẹ thôi...." Diệp Vãn luôn luôn ngoan ngoãn giờ lại tùy hứng với Hạ An.

Diệp Quan quay đầu, nhẹ trách: "Vãn Vãn, đừng nghịch."

Diệp Vãn tuy vẫn còn khó chịu nhưng cũng nhẹ nói: "Vãn Vãn không nghịch, Vãn Vãn ngoan."

Hạ An cúi đầu sờ sờ khuôn mặt Diệp Vãn, tuổi nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy.

Mười phút  sau đến nhà trẻ.

Diệp Quan cởi dây an toàn, quay lưng nói với Hạ An: "Cô ngồi trên xe chờ một chút, tôi dẫn con bé vào trường."

Hạ An liếc nhìn tiểu gia hỏa đang mất mát: "Cùng đi..."

Diệp Quan không đáp lại, nhưng Hạ An biết ý của Diệp tổng, đây là 'tùy cô".

Tháng Mười,  hơi thở mùa hè càng lúc càng nhạt.

Nhà trẻ này tuyệt đối thuộc tầng lớp quý tộc, Hạ An nhìn thấy rất nhiều xe hơi sang trọng nối đuôi nhau.

Diệp Quan nắm tay Diệp Vãn đi trước,  một tao nhã một đáng yêu, Hạ An nhín bóng lưng hai người, sau đó bước nhanh đuổi tới, ba người sóng vai.

Đưa bạn nhỏ đến trường đại đa số đều là một nhà ba người, cũng khó trách tiểu gia hoả thấy mình khác biệt đi.

"Vãn Vãn?". Hạ An thấy Diệp Vãn vẫn còn cúi đầu thế là nàng khom người, cười nhẹ nắm lấy cánh tay nhỏ bé, ôn nhu đặt vào lòng bàn tay của mình.

Diệp Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó trưng ra nụ cười rực rỡ.

Tay trái tay phải đều được nắm lấy, thật tốt a, Diệp Vãn nhìn Hạ An, đôi mắt cười hoá thành thánh ánh trăng lưỡi liềm.

Diệp Quan quay đầu nhìn, đúng lúc Hạ An đang cong mắt cười, dịu dàng như gió mùa hạ.

Ánh mắt của cô lại vô tình hữu ý rơi trên khuôn mặt Hạ An.

Xưa nay Diệp Quan chưa từng quan tâm người khác như thế nào, có xinh đẹp hay không, nay lại cảm thấy nàng cười lên rất đẹp.

"Tạm biệt mẹ." Diệp Vãn nới lỏng tay Diệp Quan vẫy tay tạm biệt, nhưng bàn tay khác vẫn nắm lấy tay Hạ An: "Dì..."

Hạ An thấy bé con như muốn nói gì đó liền ngồi xổm xuống: "sao vậy?"

Diệp Vãn nhìn nhìn Diệp Quan, sau đó thì thầm nói nhỏ với Hạ An: "Dì có thể yêu thích mẹ con không? Mẹ con rất rất rất tốt luôn đó. Còn không muốn thấy mẹ lúc nào cũng một mình."

Bé con dùng giọng nói mềm mại đơn thuần lại nghiêm túc nói ra câu này, đâm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng Hạ An, nàng nhìn vào đôi mắt ngập tràn kỳ vọng của Diệp Vãn, kiên trì nói bên tai bé con: "Sẽ, sẽ có một người yêu thích mẹ con, sẽ có người ở bên cạnh mẹ con, mẹ con sẽ không một mình đâu."

"Thật ạ?"

"Dì không lừa con."

Diệp Vãn nhân được câu trả lời thỏa mãn, đánh bạo nhón chân hôn lên má Hạ An: "Cám ơn dì."

"Ngoan, đi học thôi."

Diệp Quan đứng một bên nhìn, nghĩ thầm, tiểu quỷ này vừa gặp Hạ An có mấy lần mà vừa ôm vừa hôn còn vừa làm nũng, không thể không nói, vị Hạ tiểu thư này rất biết cách dỗ trẻ con.

Đưa Diệp Vãn đi, Hạ An và Diệp Quan yên tĩnh quay lại xe.

"Con bé nói gì với cô?" Diệp Quan có chút hiếu kỳ hỏi.

"Bé con nói..." Hạ An suy nghĩ một chút, cười nói: "Bé nói rất yêu chị."

Diệp tổng cho Hạ tiểu thư đang cúi đầu một đôi mắt lạnh, hiển nhiên không tin.

"Vãn Vãn thật sự rất hiểu chuyện."

"Tôi biết."

Hai người đi tới chỗ để xe, Hạ An nhìn thấy trạm dừng xe bus gần đó liền dừng bước, nàng vẫn không quen làm phiền người khác: "Em đi một mình được rồi, không cần..."

Lời còn chưa nói hết 

"Tiện đường thôi." Diệp Quan nói: "Lên xe, tôi không có nhiều thời gian."

Giọng điệu giống như ra lệnh, chắc là đã quen với việc làm lãnh đạo cấp cao rồi đây, Hạ An nghĩ.

Hạ An ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn Diệp tổng, vẻ mặt vẫn là 'tôi không quen biết cô', không nhìn ra tâm tình của cô là tốt hay xấu, Hạ An nhịn không được, ở trong lòng mắng, nếu không có thời gian thì cần gì đưa mình đi...

Trong xe chỉ còn hai người, đối thoại lại càng thêm ít ỏi.

Hạ An không biết Diệp Quan chỉ đối với mình là như vậy, hay đối với tất cả mọi người cũng đều như vậy.

Bầu không khí bên ngoài se lạnh, nhưng trong xe còn lạnh hơn.

Hạ An lúng túng sờ sờ cánh tay, sau đó vài giây nàng thấy Diệp Quan hạ nhỏ máy lạnh lại.

"Em không lạnh." Hạ An cuối cùng cũng tìm được đề tài.

Diệp Quan im lặng vài giây, nói: "Tôi lạnh."

"Diệp tổng, cha của Vãn Vãn..." Hạ An mở miệng thăm dò bị cái nhìn của Diệp Quan làm cho im bật, đành phải nuốt lời muốn nói vào trong, vấn đề này xác thực quá riêng tư, đối phương cũng không muốn đề cập tới là đúng.

Hạ An quay đầu nhìn ngoài cửa xe, thất thần ngắm nhìn phong cảnh.

"Vãn Vãn là tôi nhận nuôi." Diệp Quan vẫn tập trung lái xe, chủ động nói: "Không nên để con bé biết."

"Ừm." Hạ An quay đầu nhìn, bất ngờ vì Diệp Quan giải thích. Trò chuyện ngắn ngủi vài giây, Hạ An mở miệng hỏi: "Chị không có ý định tìm nửa kia sao? Ý em là nghiêm túc tìm ấy."

Hạ An đột nhiên hỏi như vậy là vì nhìn thấy Vãn Vãn thật sự rất ước ao một mái nhà hoàn chỉnh, Diệp tổng lại ưu tú như vậy, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi.

Diệp Quan cầm tay lái: "Hạ tiểu thư, chuyện này hình như không liên quan tới cô."

"..."

Tán gẫu kết thúc.

Mười mấy phút đi xe sau đó, bên trong xe vẫn duy trì trạng thái yên tĩnh.

Hạ An nghĩ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Quan đã có một suy nghĩ hiếu kỳ: Hạng người nào mới có thể lọt vào tâm của người này đây?

Cô rất ưu tú, nhưng lại quá xa cách làm người khác không dám đến gần.

Hạ An lặng lẽ liếc nhìn Diệp Quan, tựa như biết rõ nguyên nhân Diệp tổng vẫn độc thân...

Cái này có thể thông cảm đi, cũng khó trách con gái bốn tuổi của cô ấy bận tâm đến vậy 

Hạ An xuống xe, Diệp Quan muốn nhắc nàng suy nghĩ lại chuyện thoả thuận kết hôn, nhưng vẫn là nuốt vào không nói gì.

...

Khu nội trú bệnh viện Trường Nam.


"...Xin lỗi giám đốc, hôm nay tôi đến không được." Hạ An đứng cuối hành lang nghe điện thoại: "Dạo này buổi tối đều rất bận, thật sự không có thời gian."

"Hạ Hạ, tôi thấy cô làm ở đây không tệ mới khuyên cô. Bây giờ cô bỏ việc bên đó đi, làm toàn thời gian bên chỗ tôi, dựa vào năng lực của cô, tôi bảo đảm đãi ngộ của cô sẽ không ít đâu, kiếm được nhiều hơn so với hiện tai nữa." Giám đốc không biết Hạ An là nghiên cứu sinh, hắn chỉ biết cô gái này dáng dấp tốt, không đi làm toàn thời gian  đúng là quá lãng phí.

Hạ An cảm ơn hảo ý của đối phương, nhưng vẫn khéo léo từ chối.

Phòng bệnh 1007, người đàn ông trên giường mới vừa làm xong đợt hoá trị thứ năm, sắc mặt tái nhợt không chút máu, tiều tụy đến nhìn không ra hình hài. Từ sau khi hoá trị hồi năm ngoái đến giờ, Hạ Hà chưa từng rời khỏi giường bệnh.

"Ba, ăn chút gì đi." Bữa tối là Hạ An lấy ở căn tin.

Hạ Hà nhìn Hạ An một chút, xác định chỉ có một mình Hạ An mới mất mát nói: "tiểu Chấn không đến cùng con sao?"

Hạ An lôi cái ghế tới gần giường bệnh ngồi xuống: "Chắc bận gì đó."

Từ đêm đó tới giờ, Đường Chấn không đi tim nàng nữa, sau đó ở bệnh viện có gặp mặt một lần, nhưng không ai lên tiếng chào hỏi.

Hạ An cảm thấy như vậy rất tốt.

"Mấy hôm rồi nó chưa đến." Hạ Hà lo lắng nói, trước đây Đường Chân ngày nào cũng đến, hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, hắn lại hỏi Hạ An: "Con với nó cãi nhau đúng không? Nha đầu, nếu như, nếu như là giận dỗi, thì con chủ động nói xin lỗi...."

"Ba, con xin ba đó, đừng có cái gì cũng làm phiền người ta chứ." Hạ An chen  ngang, lại nói tiếp: "Người ta đâu có nghĩa vụ phải giúp chúng ta."

"Sao có thể nói là phiền được..." Hạ Hà nhỏ giọng nói thầm: "Nó đã hứa với ba sẽ chăm sóc con."

Hạ An mất kiên nhẫn: "Con với người ta có quan hệ gì mà ba để người ta chăm sóc con?"

"Tiểu An, con đừng cứng đầu như vậy, ba là vì muốn tốt cho con thôi. Vạn nhất không còn ba, thì cũng có người chăm sóc con mà, như vậy ba cũng an tâm..." Hạ Hà rất mong Hạ An và Đường Chấn ở bên nhau, điều kiện Đường gia không tệ, Đường Chấn lại biết rõ tình hình nhà hắn mà vẫn nguyện ý muốn cưới Hạ An, nếu như con gái có thể gả vào Đường gia thì sẽ không cần ăn cay đắng nữa.

"Lão Hạ, ba cứ chuẩn bị phẫu thuật rồi xuất viện là được rồi, đừng có sớm tối đoán mò nữa, ba để con yên tâm một chút không được sao?"

"Con không muốn tiền của tiểu Chấn thì lấy đâu ra tiền cho ba phẫu thuật?" Tính cách Hạ Hà rất nhu nhược, lại không có chính kiến gì, nếu không thì năm đó cũng không để vợ bỏ nhà đi.

"Học bổng và trợ cấp đủ dùng." Hạ An thuận miệng nói, dù sao Hạ Hà cũng không biết rõ tình hình cụ thể.

Hạ Hà nghi tới nghĩ lui: "Con và Đường Chấn kết hôn đi, nếu không, ba không thể an tâm giải phẫu..."

"Chuyện ba giải phẫu và chuyện con cùng Đường Chấn kết hôn có liên quan gì?"

"Một mình con gồng gánh áp lực lớn thế nào? Không được, ba không thể liên lụy con....hoặc là, hoặc là ba không giải phẫu nữa..." Hạ Hà nói thẳng ý tứ, nếu như hắn không giải phẫu, Hạ An sẽ không còn gánh nặng nữa, vậy thì hắn hà tất gì phải cứ giải phẫu đây? Cái mạng này có kiếm về được cũng không làm được gì: "Ba không giải phẫu, không cần thiết tiêu số tiền này."

Càng nói càng quá 

Hạ An cắn môi dưới đến sắp nát, bất đắc dĩ nhìn Hạ Hà: "Có phải ba muốn con tức chết không?"

"Ba..." Hạ Hà vẫn giữ ý kiến: "con cho tiểu Chấn một cơ hội đi, trước tiên không đề cập chuyện kết hôn, hai đứa thử quen nhau trước cũng được."

Hạ Hà không biết mình còn bao nhiêu thời gian, hắn thật sự hy vọng Hạ An tìm được nơi nương tựa, không muốn nàng lại tiếp tục chịu khổ như vậy, Đường Chấn đối với Hạ An rất tốt, nếu như Hạ An và Đường Chấn có thể ở bên nhau, dù hắn có chết cũng có thể nhắm mắt.

Hạ An biết rõ ý nghĩ của Hạ Hà, một mặt ông muốn thấy mình sớm kết hôn, mặt khác lại hi vọng có người cùng mình san sẻ gánh nặng kinh tế, nếu như nàng ở bên cạnh Đường Chấn thì Đường Chấn giúp đỡ nàng cũng là danh chinh ngôn thuận, nhưng Hạ An vẫn nói thẳng: "Con sẽ không quen Đường Chấn, ba đừng ôm hi vọng này nữa."

"Cái đứa nhỏ này, sao không nghe lời ba?" Hạ Hà nắm ga trải giường, cuống lên nói: "Ba...con đồng ý quen Đường Chân, ba mới đồng ý giải phẫu."

"Ba?!"

Hạ An bình tĩnh nghĩ nghĩ một chút: "Vậy để con nói thẳng, con có bạn gái rồi...."

~~~~

Tác giả có lời muốn nói.

Bạn học Hạ: gọi điện cho hớ nỳ, lãnh sổ đỏ hoy~

Lão Diệp tuy mặt than nhưng kỳ thực siêu cấp đáng yêu, thảo mai ngạo kiều, cuồng ma sủng thê hê hê~

Chuyện mở đầu chậm nhiệt, khúc sau siêu siêu ngọt siêu siêu sủng!!!

Còn có, Vãn Vãn siêu loli :)))~

Mị: thiệt, tổng Lá Cây thảo mai xỉu lên xỉu xuống~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play