Chỉ thấy Lý Vũ Hân từ từ đi qua phòng khách, đặt vali và túi xách lên ghế sofa, sau đó đi về phía phòng ngủ. Sau đó nữa, Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa không nhìn thấy được.
Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa châm một điếu thuốc, chuẩn bị đóng cửa ra về, tìm một khách sạn gần đây để ở. Chỉ là cửa còn chưa kịp đóng đã nghe thấy một giọng nữ thét chói tai, hơn nữa giọng nữ này còn không phải của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên lập tức đẩy cửa rồi nhanh chân chạy vào.
Khi Diệp Lăng Thiên dùng tốc độ cực nhanh chạy vào thì thấy một mình Lý Vũ Hân đứng ở trước cánh cửa phòng ngủ đang mở.
“Sao thế?” Diệp Lăng Thiên vừa hỏi vừa đi vào, đứng sau lưng Lý Vũ Hân. Nói ra thì quá trình từ lúc Diệp Lăng Thiên chạy vào cho đến khi đứng sau lưng Lý Vũ Hân cũng chỉ mất hai giây.
Diệp Lăng Thiên đứng sau lưng Lý Vũ Hân nhìn vào phòng ngủ, anh không khỏi nhíu chặt lông mày. Chỉ thấy trên giường có hai người loã lồ ở đó, một nam một nữ, người nam dùng góc chăn che nửa thân dưới của mình, còn người nữ túm chăn che kín người nhưng vẫn bị lộ chân.
Nam là người phương Đông, nữ là người phương Tây. Người đàn ông này chắc chắn là bạn trai Lý Vũ Hân – Từ Tuấn, còn người phụ nữ đó là ai thì Diệp Lăng Thiên không rõ, có điều tình huống này cũng không cần anh suy nghĩ, bởi đã rất rõ ràng.
“Cô là ai? Vào đây bằng cách nào?” Cô gái phương Tây dùng tiếng Anh hét lên với hai người Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên.
“Vũ Hân… em… em… sao em lại đến đây?” Người đàn ông dùng giọng nói sợ hãi và run rẩy nói với Lý Vũ Hân.
“Cho anh năm phút, mặc quần áo xong rồi ra đây.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói với người đàn ông một câu, sau đó xoay người ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Diệp Lăng Thiên nhìn đôi cẩu nam nữ trong phòng một lần nữa rồi cũng quay người vào phòng khách, ngồi xuống sofa cạnh Lý Vũ Hân, anh nhìn thấy không biết từ bao giờ trên mặt Lý Vũ Hân đã toàn là nước mắt.
Diệp Lăng Thiên thấy Lý Vũ Hân như vậy trong lòng cũng rất khó chịu nhưng lại không biết phải nói gì để an ủi cô, anh lấy vài tờ giấy đưa cho cô. Lý Vũ Hân không ngẩng đầu, cầm lấy giấy lau nước mắt.
Diệp Lăng Thiên thở dài một hơi rồi lấy một điếu thuốc ra châm cho mình, điếu lúc nãy khi nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai ở bên trong anh đã vứt rồi.
Diệp Lăng Thiên vừa châm thuốc xong thì nghe thấy Lý Vũ Hân nói với mình: “Cho tôi một điếu.”
“Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.” Diệp Lăng Thiên sững sờ sau đó nhíu mày nói.
“Tôi nói cho tôi một điếu, anh không nghe thấy à?” Lý Vũ Hân lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên, trong mắt vẫn là nước mắt chớp động.
Diệp Lăng Thiên hiểu rõ cảm nhận trong lòng Lý Vũ Hân lúc này, lấy một điếu thuốc ra đưa cho cô, sau đó đưa cả bật lửa vừa mua dưới lầu cho cô: “Cô hút chậm thôi, thuốc lá này không giống thuốc lá dành cho nữ, rất rẻ nên hơi hắc.”
Lý Vũ Hân nhận điếu thuốc từ trong tay Diệp Lăng Thiên, cầm bật lửa lên châm, vừa hít vào một hơi đã không ngừng ho khan, ho đến mức nước mắt cũng chảy ra, nhưng vẫn hít vào một hơi sâu, đến mức trong phòng khách đều là khói mù quẩn quanh.
Đúng lúc này người đàn ông vừa mặc quần vừa đi ra, nói với Lý Vũ Hân: “Vũ Hân, sao… sao em lại tới đây? Sao em lại hút thuốc? Mau vứt đi, hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Anh là ai?”
Sau khi người đàn ông này đi ra thì liên tiếp hỏi vài câu, câu cuối cùng là hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Không định giải thích cho tôi à?” Lý Vũ Hân không để ý tới câu hỏi của người đành ông, lạnh lùng nói với anh ta.
“Anh… anh…” Người đàn ông nói vài từ “anh” liên tục, mãi vẫn không nói được một câu.
Lúc này người phụ nữ bên trong cũng đã mặc xong quần áo đi ra, là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, không thể không nói cũng rất xinh đẹp.
Người phụ nữ đi tới ôm cánh tay người đàn ông rồi dùng tiếng Anh nói với anh ta: “Anh yêu, cô ta là ai? Vì sao lại có chìa khoá nhà anh?”
“Cô là ai? Vì sao lại ở trong nhà tôi?” Lý Vũ Hân quay đầu, lạnh lùng nhìn người phụ nữ rồi dùng tiếng Anh hỏi.
“Nhà cô? Cô điên rồi à, cô là ai? Cô tự tiện xông vào nhà chúng tôi, tôi muốn báo cảnh sát.” Người phụ nữ ăn nói phách lối.
“Báo cảnh sát? Nhà hai người? Được, hay lắm, Từ Tuấn, anh được lắm. Tôi nghĩ anh hẳn nên cho tôi một lời giải thích đúng không?” Lý Vũ Hân cười lạnh, quay đầu dùng tiếng Trung hỏi Từ Tuấn.
“Xin lỗi em, Vũ Hân, chúng ta chia tay đi, anh…” Người đàn ông cúi đầu nói, còn muốn nói gì đó nhưng bị lời Lý Vũ Hân cắt ngang.
“Câu chia tay này bây giờ nói còn ý nghĩa gì nữa không? Tôi không hỏi anh chuyện chia tay, tôi hỏi anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Anh muốn chia tay vì sao không nói sớm, vì sao lại phản bội tôi? Vì sao lại trêu đùa tình cảm của tôi? Vì sao?” Lý Vũ Hân đột nhiên điên cuồng hét lên với Từ Tuấn.
“Anh cũng không muốn, em cho rằng anh muốn à, anh muốn ở lại nước B, anh phải lấy được thẻ xanh của nước B, anh muốn trở thành người nước B, em biết không? Nhưng em thì sao, em muốn về nước, cũng muốn anh phải về nước, nhưng trở thành người nước B mới là mơ ước của anh, giấc mơ này em có thể cho anh không?” Từ Tuấn cũng hét lên với Lý Vũ Hân.
“Vậy cô ta là ai? Cô ta có liên quan gì đến ước mơ của anh?” Lý Vũ Hân chỉ vào người phụ nữ nước B.
“Không liên quan, cô ấy là bạn gái anh, anh là gì của em? Chúng ta đã kết hôn chưa? Dựa vào đâu mà anh phải một lòng một dạ với em? Anh là đàn ông, anh có nhu cầu, anh tìm phụ nữ thì sao? Đó là tự do của anh. Anh không nợ em gì cả, đến cả chạm vào em cũng không cho anh chạm thì dựa vào đâu mà anh phải có trách nhiệm với em?” Từ Tuấn hét lên.
Từ Tuấn còn chưa nói xong, Lý Vũ Hân đã tát anh ta một cái, mặt Từ Tuấn lập tức xuất hiện năm ngón tay, có thể thấy cái tát này mạnh đến mức nào.
“Cô làm gì đấy?” Người phụ nữ nước B lao về phía Lý Vũ Hân, giơ tay định đánh cô.
Diệp Lăng Thiên lập tức vọt tới, giữ tay người phụ nữ lại.
“Anh yêu, mau đến giúp em.” Người phụ nữ giãy giụa vài lần nhưng không hất được tay Diệp Lăng Thiên ra, quay lại nói với Từ Tuấn.
Từ Tuấn xoa mặt, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên túm tay người phụ nữ thì hét lớn: “Thả tay ra.” Nói rồi cũng nhào về phía Diệp Lăng Thiên, anh đá vào bụng Từ Tuấn một cái, anh ta lập tức bay ra.
“Chúng ta đi thôi, đánh loại người này chỉ bẩn tay.” Lý Vũ Hân hờ hững nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó kéo vali ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên chán ghét nhìn đôi cẩu nam nữ trong phòng, buông tay người phụ nữ ra rồi cũng theo sau Lý Vũ Hân.
“Cô nói tôi phản bội. Vậy tôi hỏi cô, người đàn ông này là ai? Có phải cô cũng nên giải thích với tôi không?” Từ Tuấn nằm trên đất ôm bụng hét lên với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân dừng lại một chút sau đó nói: “Anh ấy là chồng tôi.” Nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT