“Hôm nay gọi anh tới đây là có ba việc, việc thứ nhất là vụ án của Văn Vũ đã được rút khỏi công việc hàng ngày của bọn tôi.” Lý Yến chậm rãi nói.

“Là sao? Vụ án khép lại rồi à?” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Không phải khép án, mà là rút khỏi công việc hàng ngày hiện tại của chúng tôi. Nói cách khác, bọn tôi sẽ không cử người đi theo dõi vụ án này để tìm chứng cứ phá án nữa, nhưng không có nghĩa là bọn tôi không quan tâm đến nó nữa, nếu ngày nào đó rảnh rỗi, có thời gian, hoặc là đột nhiên phát hiện ra bằng chứng liên quan đến vụ án thì sẽ bắt đầu điều tra lại. Còn chưa tìm được bằng chứng thì làm sao phá án? Anh nghĩ hay thật đấy.” Lý Yến lườm Diệp Lăng Thiên.

“Cô đến chỉ để nói với tôi chuyện này?”

“Anh nghĩ sao? Vụ án này có liên quan đến anh không, trong lòng anh tự rõ. Tôi nói với anh chuyện này là để người nào đó có thể yên tâm hơn, không bị mất ngủ nữa, đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai mặc dù không do bọn tôi quản lý, nhưng ba Văn Vũ cũng không chịu bỏ qua đâu. Ông ta khăng khăng rằng hung thủ chính là anh, ông ta nói với tôi nếu cảnh sát không quan tâm thì ông ta sẽ dùng cách của mình để trả thù anh. Tôi đến để nhắc anh cẩn thận một chút.”

“Ba của Văn Vũ?” Diệp Lăng Thiên sững người, sau đó lặp lại câu này.

“Anh đừng khinh thường. Tôi đã điều tra gia cảnh của ba Văn Vũ rồi, ông ta rất giàu, cũng rất có thế lực, ít nhất theo tôi biết thì ông ta có mối quan hệ rất tốt với giới quan chức. Tôi không biết những người giàu có như các anh sẽ giở thủ đoạn gì, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận, nghe giọng điệu của ông ta thì không phải đùa đâu. Ông ta rất không hài lòng với việc bọn tôi tạm gác vụ án này nên đã sử dụng rất nhiều quan hệ để chèn ép bọn tôi.

Bọn tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, thời gian này có quá nhiều việc xảy ra, không ai có tinh lực để xử lý vụ án của ông ta. Hơn nữa, bọn tôi đã điều tra vụ án này hơn hai tháng rồi mà không tra ra bất kỳ manh mối nào nên mới tạm gác. Sáng nay ông ta đến văn phòng tìm tôi, nổi nóng với tôi, cuối cùng bỏ lại câu đó rồi đi, vậy nên tốt nhất anh hãy cẩn thận.” Lý Yến hơi lo lắng cho Diệp Lăng Thiên.

“Chỉ dựa vào ông ta? Không sao, tôi của bây giờ đã không còn là tôi của ba năm trước, công ty của tôi bây giờ cũng không phải công ty của ba năm trước. Ba năm trước một mình Văn Vũ có thể chơi đùa, xoay tôi vòng vòng, nhưng bây giờ ông ta không có thực lực làm gì tôi.” Diệp Lăng Thiên cười nhẹ.

“Dù sao tôi cũng đã nói hết những điều tôi biết cho anh và nhắc nhở anh rồi. Còn làm thế nào là chuyện của anh, tôi cũng không hiểu chuyện trên thương trường các anh lắm. Nhưng nếu ông ta làm chuyện gì bạo lực hay phạm pháp với anh thì anh gọi cho tôi, dù ông ta là ai, tôi cũng không bỏ qua cho ông ta.” Lý Yến nói rất kiên quyết.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, gật đầu đáp: “Được.”

Lý Yến nói xong cũng không nói gì nữa, từ tốn ăn từng miếng đồ ăn trong đĩa nhưng có thể thấy cô hơi lơ đãng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chỉ những chuyện này thôi à?” Diệp Lăng Thiên chờ một lát rồi mới hỏi Lý Yến.

“Nếu không anh nghĩ còn chuyện gì?”

“Ánh mắt cô nói cho tôi biết còn có chuyện khác, hoặc có thể nói là chuyện chính hôm nay cô đến gặp tôi vẫn chưa nói. Lý Yến, dường như giữa chúng ta không có chuyện gì không thể nói đúng không? Có chuyện gì cô cứ nói đi.” Diệp Lăng Thiên cười khẽ.

“Đúng là vẫn còn chuyện khác, cũng là mục đích hôm nay tôi đến tìm anh.” Lý Yến do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng không nói ngay mà một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Diệp Lăng Thiên: “Lăng Thiên, anh giúp tôi một việc được không?”

“Cô cứ nói đi, có chuyện gì?”

Lý Yến mấp máy môi nhưng rất lâu không nói gì, khi Diệp Lăng Thiên sắp không nói nên lời nữa cô mới lên tiếng: “Tôi muốn lấy anh, anh cưới tôi được không?”

Lý Yến nói xong thì đỏ mặt, không dám nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người nhìn Lý Yến, không phản ứng kịp, há miệng, mở to mắt nhìn Lý Yến: “Cô nói gì? Tôi… Tôi không nghe rõ.”

Diệp Lăng Thiên cho rằng mình nghe nhầm.

“Tôi nói chúng ta tái hôn đi, được không? Coi như anh giúp tôi một chuyện, được không? Coi như tôi cầu xin anh.” Lý Yến gần như dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Lăng Thiên, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Diệp Lăng Thiên sững sờ, ngơ ngác nhìn Lý Yến.

Sau khi ngây người hơn hai mươi giây, Diệp Lăng Thiên nói thẳng: “Được!”

“Anh… Anh đồng ý?” Lần này đến lượt Lý Yến ngạc nhiên.

“Sao vậy? Lẽ nào tôi không nên đồng ý à?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi khó hiểu.

“Nhưng… Nhưng anh không hỏi tôi lý do tại sao mà đã đồng ý à?”

“Việc này cần hỏi lý do sao? Khi ly hôn tôi đã nói với cô rồi, nếu ngày nào đó cô muốn quay lại thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi vẫn luôn chờ cô. Đây là tôi nợ cô, tái hôn là lời hứa của tôi với cô, cũng là điều tôi nên làm. Hơn nữa, chúng ta nên tái hôn từ lâu rồi chứ không phải chờ tới tận bây giờ.”

Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên ngây ngốc hồi lâu không lên tiếng, sau đó lắc đầu bảo: “Không, không, Lăng Thiên, chuyện này khác. Anh biết không, lần này tôi muốn tái hôn là vì tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi nhất định phải kết hôn với anh, tôi không tìm được người nào tốt hơn và phù hợp hơn nữa. Bây giờ tôi phải kết hôn, hơn nữa còn là ngay lập tức.

Tôi chỉ có thể nhờ anh giúp thôi. Anh yên tâm, Lăng Thiên, chỉ cần qua thời gian này, tôi sẽ đi ngay, không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, chỉ cần một năm thôi. Ngoài ra tôi sẽ nói rõ với Lý Vũ Hân chuyện này giúp anh, tôi sẽ xin cô ấy thông cảm, sẽ không làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.”

“Tôi nói rồi, tôi với cô ấy chỉ là bạn bè thôi. Lý Yến, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên thấy mắt Lý Yến đỏ hoe thì lập tức cau mày, anh đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù không biết cô đang nói lung tung chuyện gì.

Nghe Diệp Lăng Thiên hỏi vậy, Lý Yến lập tức bật khóc, nước mắt liên tục tuôn xuống. Lý Yến như vậy khiến Diệp Lăng Thiên sợ hết hồn, rất ít khi anh thấy cô khóc, lần trước cô khóc là vì anh đã cứu cô vào thời khắc sinh tử.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên quýnh lên, vội vàng đứng dậy hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play