Hứa Hiểu Tinh trực tiếp đỡ Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên giường của cô ta, sau đó bắt đầu chuẩn bị xé ống quần của Diệp Lăng Thiên ra.
“Hiểu Tinh, tôi.., tôi thật sự không bị vấn đề gì quá lớn, cô vẫn là mau chóng đi mặc quần áo đi, không phải là vấn đề của cô, mà là tôi... thật sự không chịu nổi.” Diệp Lăng Thiên nghẹn lời nói.
Hứa Hiểu Tinh bị Diệp Lăng Thiên nói thì mặt mày lập tức đỏ bừng, vừa hoảng hốt đi ra vừa mắng: “Lưu manh.”
Diệp Lăng Thiên cười bất lực, đây có thể trách anh lưu manh sao? Nếu như đổi thành người đàn ông khác không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó rồi.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp xé ống quần ra, nói thật, thật sự rất đau, đây không phải là nói đùa, đau là một loại cảm quan của con người, cho dù người có dũng cảm thế nào đi nữa cũng sẽ đau, Diệp Lăng Thiên cũng thế. Nhìn vết thương, bị mảnh thủy tinh cứa một vết dài, quần ngoài cũng bị xé ra một đường dài. Điều mấu chốt nhất là vết thương này còn khá sâu, Diệp Lăng Thiên thật sự đã rất lâu chưa từng bị thương rồi.
Máu cứ đang chảy, khi Diệp Lăng Thiên đang chuẩn bị xuống giường tự mình đi tìm bông băng thì nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đã mặc xong quần áo đi tới.
“Vết thương lớn như vậy, còn sâu như vậy, đi bệnh viện thôi, tôi đỡ anh, chúng ta đi bệnh viện.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy vết thương của Diệp Lăng Thiên thì vội nói.
“Thật sự không sao, đây chỉ là vết thương ngoài da. Hộp y tế của cô đâu? Cầm Hộp y tế của nhà các cô qua đây, tôi tự băng bó là không sao rồi.”
“Tôi bây giờ đi lấy.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng chạy ra ngoài.
Cuối cùng Hứa Hiểu Tinh cầm tủ y tế ra ngoài, không chắc chắn hỏi: “Anh chắc chắn không cần đi viện sao? Tôi cảm thấy vẫn là đi bệnh viện đi, đi bệnh viện sẽ ổn hơn.”
“Không sao, tin tôi.”
“Tôi đỡ anh đi xuống.” Hứa Hiểu Tinh cũng cảm thấy Diệp Lăng Thiên nói đúng, mặc kệ như nào Diệp Lăng Thiên cũng phải về.
“Không cần đâu, tôi tự mình đi xuống là được.”
“Tôi nói rồi, tôi đỡ anh xuống.” Hứa Hiểu Tinh có hơi tức giận đỡ lấy tay của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cười bất lực, sau đó để mặc Hứa Hiểu Tinh đỡ anh xuống tầng.
“Tôi đưa anh về nha, cái chân này của anh làm sao mà lái xe được?”
“Vết thương ở chân trái, mở hộp số tự động, cũng không có việc gì của chân trái, cô yên tâm đi, thật sự không sao, đời này của tôi có thương tích gì chưa từng chịu chứ? Nếu như đặt vào trước kia đây căn bản không tính là vết thương, được rồi, cô quay về đi, mặc đồ ngủ đứng ở bên ngoài ảnh hưởng đến hình ảnh đấy.” Diệp Lăng Thiên vẫy tay rồi lái xe về nhà.
Diệp Lăng Thiên lái xe không nhanh, bởi vì cái chân này vẫn có hơi đau, nhịn đau lái xe về nhà, sau đó có hơi loạng choạng đi vào trong nhà. Cũng không có hứng thú đi nấu cơm ăn, trực tiếp nằm trên sô pha. Anh không phải là nói đùa, vết thương này quả thật là phải nằm nhiều, vị trí vết thương không thể dùng sức, như thế có thể mau lành. Diệp Lăng Thiên cũng không làm cái gì khác, cứ nằm như vậy trên sô pha mở TV rồi nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Diệp Lăng Thiên cuối cùng là bị tiếng gõ cửa đánh thức, Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian, bây giờ đã là hơn 9 giờ tối rồi, Diệp Lăng Thiên có hơi mờ mịt bò dậy, chân vừa chạm đất thì suýt nữa phát ra tiếng aiya, anh quên chân của mình bị thương. Cắn răng lê cái chân đi mở cửa. Sau đó phát hiện, người đứng ở cửa chính là Lý Vũ Hân. Bởi vì đến nay người biết anh sống ở đây cũng chỉ có một mình Lý Vũ Hân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT