“Đối với pháp luật thì em không biết nhiều cho lắm, không thể giúp được cái gì.”
Bọ Cạp gật đầu nói.
“Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, những chuyện khác đến lúc đó cứ tìm luật sư trưng cầu ý kiến thôi.”
Diệp Lăng Thiên cũng trầm mặc.
“Lăng Thiên, tại sao anh với Lý Yến ly hôn vậy?”
Im lặng một chút rồi Bọ Cạp lại hỏi Diệp Lăng Thiên.
Truyện Ngôn TìnhDiệp Lăng Thiên im lặng không trả lời.
“Có phải là bởi vì em không? Em thật sự không ngờ tới em lại làm hai người ly hôn, em xin lỗi.”
Bọ Cạp chân thành nói.
“Không có liên quan gì tới cô đâu, giữa tôi với cô ấy cũng đã tồn tại một vài hiểu lầm do trời sắp đặt, càng nhiều hơn đó chính là tính cách quyết định làm chuyện gì đó của cô ấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay thôi, không liên quan tới chuyện mà ngày đó cô đã nói với cô ấy.
Thôi đừng có nhắc chuyện trước kia nữa.”
Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế.
“Được rồi.”
Bọ Cạp ngoan ngoãn không tiếp tục hỏi chuyện này nữa, sau đó vừa cười vừa hỏi: “Vậy bây giờ anh đang độc thân, có phải là em có cơ hội theo đuổi anh rồi không?”
Diệp Lăng Thiên quay mặt qua nhìn Bọ Cạp: “Cô có thấy buồn chán không hả, chuyên tâm lái xe đi.”
“Anh yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của bọn em là do anh dạy mà, chẳng lẽ anh còn không yên lòng nữa hả?”
Bọ Cạp cười nói.
Trên đường đi, Bọ Cạp tìm chủ đề nói chuyện với Diệp Lăng Thiên, nhưng mà Diệp Lăng Thiên vẫn luôn xa cách, Bọ Cạp hỏi anh mười câu, có lẽ anh cũng chỉ trả lời có một vài câu.
Hai người đi vào trong trại tạm giam, Bọ Cạp tìm sở trưởng sở tạm giam đưa tờ giấy chứng nhận hồi sáng này cho đối phương, yêu cầu đối phương dẫn Hứa Thiệu Viễn ra.
Sở trưởng cuống quýt sắp xếp người chuẩn bị một căn phòng kín, Diệp Lăng Thiên và Bọ Cạp ngồi trong phòng, không bao lâu sau liền có cảnh sát dẫn theo Hứa Thiệu Viễn đeo còng tay đi vào.
Bộ dạng hiện tại của Hứa Thiệu Viễn tiều tụy hơn rất nhiều so với trước kia, bị nhốt ở trong này chắc chắn khó chịu hơn rất nhiều so với ở bên ngoài, quan trọng nhất chính là trong lòng của ông ta bị tra tấn.
Hứa Thiệu Viễn là một phần tử tri thức cấp cao, cách làm người cũng vô cùng ngay thẳng, phần tử tri thức đều có danh dự trong sạch, mà bây giờ bản thân lại bị sập bẫy, trong lòng của ông ta bị giày vò biết bao nhiêu.
Hứa Thiệu Viễn bước vào, nhìn thấy Bọ Cạp, sau đó nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, mở to hai mắt mà nhìn, ông ta nhận ra Diệp Lăng Thiên, cũng có ấn tượng sâu sắc, dù sao thì đây cũng là người bạn trai duy nhất cả đời này của con gái ông ta, cũng chính là người mà duy nhất ông ta gặp, có làm như thế nào ông ta cũng không ngờ tới là người ta dẫn mình tới đây để gặp Diệp Lăng Thiên.
“Ngồi xuống đi, thành thật trả lời câu hỏi của lãnh đạo, lãnh đạo hỏi ông cái gì thì ông cứ trả lời cái đó, nếu như ông không phối hợp thì người cuối cùng chịu khổ cũng chỉ là bản thân mình.”
Cảnh sát có vẻ hơi thô bạo với Hứa Thiệu Viễn, sau đó để Hứa Thiệu Viễn ngồi xuống cái ghế ở phía đối diện.
“Được rồi, cậu có thể đi ra rồi.”
Bọ Cạp nói với cảnh sát đó.”
“Không cần tôi phải đứng đây quan sát hả? Tôi sợ là ông ta sẽ gây ra chuyện gì kích động.”
Cảnh sát có chút kích động mà nói.
“Sao vậy? Cậu cho rằng chúng tôi ngay cả cậu cũng không bằng hả, ra ngoài!”
Bọ Cạp tức giận nói.
“Dạ dạ dạ, đây là côn cảnh sát, nếu như ông ta không phối hợp hoặc là phản kháng gì đó thì cứ dùng cái này, tôi đi ra ngoài trước đây, tôi trông chừng ở bên ngoài, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.
Thành thật một chút cho tôi có biết chưa hả, nếu không thì sẽ để ông phải nếm mùi đau khổ.”
Cảnh sát nói, sau đó đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Diệp Lăng Thiên, sao lại là cậu?”
Hứa Thiệu Viễn cũng không nhịn được mà hỏi, sau đó lại không chắc chắn mà hỏi tiếp: “Là cậu hả, hay là do tôi đã nhận lầm vậy?”
“Chú, chú không có nhận lầm đâu, là tôi.”
Diệp Lăng Thiên cười cười nhẹ gật đầu.
“Cậu..
cậu..
tại sao lại ở đây, cậu là cảnh sát hả?”
Hứa Thiệu Viễn rõ ràng vẫn còn chưa hiểu, cảm thấy kinh ngạc.
“Không có, tôi cố ý đến đây để thăm chú, bởi vì tình huống đặc biệt không đi đường khác thì tôi sẽ không gặp được chú, cho nên tôi nhờ người bạn này của tôi hỗ trợ.
Người bạn này của tôi là lãnh đạo, chú không cần phải khẩn trương đâu, tôi đến đây để gặp chú, không có liên quan đến chuyện điều tra tình huống.”
Diệp Lăng Thiên cười cười, cố gắng an ủi Hứa Thiệu Viễn.
“À, cậu..
đi..
cùng với Hiểu Tinh hả?”
Lúc này, Hứa Thiệu Viễn mới hiểu được đại khái là có chuyện gì xảy ra, chậm rãi hỏi, sắc mặt vẫn tiều tụy như cũ.
“Đúng vậy, ngày hôm qua tôi với Hiểu Tinh đến đây từ Đông Hải, chú yên tâm đi, Hiểu Tinh và dì đều rất tốt, lần này tôi cố ý đến đây để hỗ trợ xử lý chuyện của chú.
Lúc nãy tôi đã đến cục cảnh sát rồi, tôi đã hiểu cơ bản về chuyện của chú, ngày hôm nay tôi đến đây gặp chú chính là muốn để chú nói cho tôi biết rốt cuộc tình huống cụ thể là như thế nào.”
Diệp Lăng Thiên không muốn nói quá nhiều, anh trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
“Được rồi, trước tiên hai người cứ từ từ nói chuyện đi, em đi ra ngoài trước đây, em đi tìm lãnh đạo của chỗ này để sau này bọn họ chăm sóc cho ông ấy một chút.”
Bọ Cạp cảm thấy mình đứng ở đây cũng dư thừa, cô ta trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Tiểu Diệp, tôi..
tôi bị người ta hãm hại, tôi...”
Cuối cùng Hứa Thiệu Viễn cũng không kiềm chế được nữa, rơi nước mắt, tuổi đã cao mà còn rơi nước mắt, có thể thấy được đả kích do chuyện này mang đến cho ông ta lớn bao nhiêu.
“Chú, trước tiên chú ổn định tâm trạng của mình lại đi, thật ra thì tôi cũng đã hiểu chuyện này rồi, tôi cũng biết chú bị người bạn nào đó hãm hại.
Nhưng mà trên pháp luật chú mới là người chịu trách nhiệm của công ty, trước tiên cứ nói tình huống cho tôi nghe thật rõ ràng, tôi mới có thể ra ngoài suy nghĩ biện pháp giúp chú xử lý những chuyện này, xem xem có biện pháp nào để đưa chú ra ngoài hay không.”
Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói với Hứa Thiệu Viễn.
“Đều là do tôi quá tham lam, người xưa có câu vô dụng tắc cương, là do tôi quá tham lam muốn kiếm nhiều tiền cho nên mới trúng kế của ông ta, tôi không ngờ tới ông ta lại là một người như vậy.
Hồi năm ngoái, có một người bạn mà tôi đã quen rất nhiều năm trước bỗng nhiên lại tìm tôi, mối quan hệ trước kia của chúng tôi rất tốt, nhưng mà đã hơn hai mươi năm rồi không gặp nhau, tôi cũng chỉ biết ông ta ra ngoài làm ăn, nghe nói là rất có tiền, hai người chúng tôi tiếp xúc với nhau rất nhiều lần.
Sau đó ông ta lại nói với tôi là lần này trở về đây để đầu tư, muốn tìm một mảnh đất ở gần ngoại ô thành phố Y để xây dựng một khu nghỉ phép, giải thích chuyện kinh doanh và kiếm tiền như thế nào với tôi.
Tôi bắt đầu không chú ý, sau đó nói với tôi nhiều hơn, ông ta hỏi tôi có hứng thú cùng nhau làm ăn hay không, tôi bị ông ta nói có hơi dao động, đúng lúc trong nhà có khoản tiền tiết kiệm gần sáu tỷ, tôi với dì cậu đều là phần tử tri thức, bình thường cũng không có sở thích gì, đối với chúng tôi mà nói ngoại trừ ăn mặc cơ bản thì căn bản cũng không được sử dụng làm cái gì.
Còn tôi thì sắp về hưu rồi, sau này tôi cũng chỉ thừa lại một chút tiền hưu, có lẽ là không thể kiếm được tiền nữa, bây giờ giá nhà cao như thế, chúng tôi vẫn luôn nghĩ đến muốn mua một căn nhà nhỏ cho Hiểu Tinh kết hôn, nhưng mà số tiền này căn bản lại không đủ, có một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên tôi muốn thử một lần.
Dù sao thì theo như cách ông ta nói thì sẽ không bị mất tiền, một năm liền có thể thu hồi vốn? Còn có thể được chia hoa hồng khoảng ba mươi phần trăm, ông ta nói với tôi rằng số tiền đầu tư toàn bộ dự án này khoảng một nghìn năm trăm tỷ, nhưng mà tiền vốn của ông ta đều ở nước ngoài và cần có thời gian để chuyển từ bên ngoài về đây, và điều này cần phải được duyệt trước, nhận quỹ hỗ trợ dự án một trăm năm mươi tỷ ở trong nước.
Cho nên cho nên trước tiên muốn xây dựng công ty thì phải thực hiện dự án, trước mắt cần mấy tỷ, ông ta có chín tỷ, tôi liền nghĩ tới sáu tỷ của tôi, sau đó lúc ký kết công ty thì lại nói, ông ta nói thân phận của ông ta ở đây không được, ở địa phương khác đã có rất nhiều đầu tư, không thể lấy danh nghĩa của ông ta để nhận hỗ trợ tài chính của quốc gia, cho nên để dùng tên của tôi để đăng ký công ty.
Dù sao thì cũng có quan hệ, tôi đều tin, anh em nhiều năm như thế sao tôi lại có thể nghĩ tới chuyện ông ta lừa gạt tôi chứ.”
Hứa Thiệu Viễn vừa nghĩ lại rồi vừa nói.