Hôm nay Diệp Lăng Thiên tìm thời gian rảnh đưa Trần Tuấn Lương đến trại giam một chuyến, Trần Tuấn Lương đi vào làm thủ tục, Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế hút thuốc, không lâu sau anh thấy Văn Vũ đi vào phòng kín thủy tinh. Văn Vũ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì rất kinh ngạc.
Diệp Lăng Thiên cười, đi tới trước mặt Văn Vũ, cầm điện thoại cười hỏi: "Cậu chủ Văn, xin chào."
"Sao mày lại đến đây? Mày muốn làm gì? À, tao đã biết mày là người làm ra những chuyện này đúng không?" Văn Vũ vô cùng tức giận.
"Sai rồi sai rồi, người hại mày không phải là tao mà là mày. Ngày đó một đàn em của tao vô tình nhìn thấy mày mang theo mấy cô gái vào phòng, cho nên xuất phát từ lẽ phải mới báo cảnh sát, chuyện này không hề liên quan đến tao. Mày xem không phải hôm nay tao còn cố ý đến thăm cậu chủ Văn sao?" Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói.
"Hèn hạ." Văn Vũ nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Tao hèn hạ? Cậu chủ Văn để tay lên ngực tự hỏi xem rốt cuộc ai mới hèn hạ? Cậu chủ Văn, hôm nay tao đến đây gặp mày là vì muốn nói với mày một tiếng, chuyện của hai chúng ta chỉ vừa bắt đầu, khi nào mày rời khỏi chỗ này thì chúng ta sẽ chậm rãi chơi đùa với nhau. Mày yên tâm, trước kia mày đã làm gì với tao thì tao sẽ từng chút từng chút trả lại cho mày, tao sẽ làm cho mày biết được thế nào là sống không bằng chết." Diệp Lăng Thiên cười.
"Mày.., Diệp Lăng Thiên, tao sẽ không bỏ qua cho mày."
"Thật sao? Tao chờ mày, tao muốn nhìn xem mày không bỏ qua cho tao thế nào. Văn Vũ, mày đừng tưởng rằng mày là ai, trước kia mày đi theo ba mày thì tao đã không đặt mày vào mắt, đừng nói đến hiện tại mày chỉ là một con chó mất chủ mà thôi. Bây giờ tao muốn chơi chết mày cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, mày cứ ở trong đó đi. Khi nào mày ra ngoài thì tao sẽ cho người chơi với mày." Diệp Lăng Thiên lại cười, sau đó đi ra ngoài.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Anh muốn đánh vào tâm lý để tra tấn Văn Vũ một chút, anh đã nói sẽ từ từ chơi với Văn Vũ.
Đương nhiên đối với Diệp Lăng Thiên mà nói thì Văn Vũ chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuộc sống mà thôi. Gần đây công ty có rất nhiều chuyện, gần như mỗi ngày Diệp Lăng Thiên rất bận rộn, Lý Vũ Hân đến Việt Châu một chuyến, có lẽ cô phải ở bên chi nhánh Việt Châu một khoảng thời gian, cho nên Diệp Lăng Thiên có nhiều chuyện phải làm, chuyện lớn nhỏ trong công ty đều qua tay anh.
Anh bận rộn hơn nửa tháng sau, Diệp Lăng Thiên và lãnh đạo của ngân hàng gặp nhau lần thứ ba, cuối cùng ngân hàng cũng cho Diệp Lăng Thiên một câu trả lời chắc chắn, cho vay một trăm năm mươi tỷ, mặt khác nhà và xe của Diệp Lăng Thiên cũng thế chấp ngân hàng, cho vay chín tỷ. Vì vậy tổng cộng ngân hàng cho Diệp Lăng Thiên vay một trăm năm mươi chín tỷ. Đây là một con số đúng như mong đợi của Diệp Lăng Thiên, đương nhiên Diệp Lăng Thiên cũng phải trả giá rất nhiều.
Mặc dù ngân hàng đã xác định số tiền cho vay, nhưng muốn giao số tiền cho vay không phải là chuyện nhanh chóng, có rất nhiều thủ tục phải làm, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể chờ. Nhưng xin lập công ty đã tiến hành, Diệp Lăng Thiên cũng có ý định quyết đánh đến cùng với công ty thực phẩm, anh dùng tất cả tài sản của mình đầu tư vào đó, nói cách khác nếu công ty thực phẩm này không phát triển tốt thì ngày Diệp Lăng Thiên phá sản cũng không còn xa.
Thứ bảy, Diệp Lăng Thiên lái xe đến dưới nhà Hứa Hiểu Tình, sau đó anh gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân.
"Alo, sao vậy?" Lý Vũ Hân nghe máy, mơ màng nói.
"Em vẫn chưa dậy sao?"
"Ừ, không phải hôm nay là thứ bảy sao? Anh gọi cho em sớm như thế làm gì?" Lý Vũ Hân hỏi.
"Bây giờ anh đang ở dưới lầu, em mau rời giường thay đồ rồi đi xuống đây."
"Để làm gì? Có chuyện gì sao?" Lý Vũ Hân khó hiểu hỏi.
"Không có việc gì, anh đưa em đến một nơi, em nhanh lên, anh ở dưới lầu chờ em." Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Kết quả Diệp Lăng Thiên chờ đợi rất lâu, khoảng một tiếng sau anh mới thấy Lý Vũ Hân cầm túi xách đi xuống, cô nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì mở cửa xe ngồi lên rồi hỏi: "Anh làm gì vậy? Đi đâu thế? Công ty có chuyện gì sao?"
"Không phải là chuyện công ty." Diệp Lăng Thiên nói xong thì khởi động xe.
"Không phải là chuyện công ty? Rốt cuộc là chuyện gì? Anh muốn đưa em đi đâu?" Lý Vũ Hân có chút tức giận hỏi.
"Anh đưa em đi xem nhà." Diệp Lăng Thiên nói.
"Xem nhà? Sáng sớm anh đã đánh thức em là muốn đưa em đi xem nhà sao?"
"Đúng vậy, anh đã sớm nói với em rồi." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
Lý Vũ Hân im lặng, sau đó mới nói: "Chuyện mua nhà không phải là chuyện gấp gáp, hiện tại tiền bạc đã đầu tư vào công ty thực phẩm, anh làm gì có tiền mua nhà cho em chứ? Công ty cũng đang cần vốn lưu động. Mua nhà cũng không rẻ, hơn mấy tỷ."
"Cho dù anh thiếu tiền cũng phải mua nhà nhỏ cho em, anh đã nói rồi. Hiểu Tình không giống vậy, cô ấy là giáo viên, công việc ổn định, quyền lợi có đủ, tiền bảo hiểm dưỡng lão cũng có, hơn nữa thu nhập của ba mẹ không tệ. Mà em lại khác, ai có thể đảm bảo ngày mai công ty của chúng ta sẽ tiếp tục kiếm ra tiền chứ? Không ai có thể chắc chắn có xảy ra tình huống ngoài ý muốn hay không, lỡ xảy ra chuyện gì thì có thể sẽ phá sản, nếu công ty phá sản thì em phải làm sao? Anh cũng còn có một căn nhà, em thì sao? Đến lúc đó em không có chỗ nào ở, anh biết tình cảm của em và Hiểu Tình như chị em, nhưng anh cũng hiểu rõ tính cách của em, cho dù quan hệ của hai người tốt thế nào thì em cũng cảm thấy ăn nhờ ở đậu, ở nhà người khác vẫn không tốt bằng nhà của mình. Cho dù thế nào cũng phải mua nhà trước, có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng chỉ vì muốn mua một căn nhà, muốn có một nơi ở ổn định trong thành phố Y này, cho nên đối với một người mà nói thì nhà là một chuyện lớn." Diệp Lăng Thiên nói.
Lý Vũ Hân im lặng, một lúc sau mới nói: "Em không phản đối chuyện mua nhà, nói thật em cũng định mua một căn nhà, nhưng hiện tại không có tiền, em không có tiền, anh cũng không có tiền. Anh có thể cho em mượn bao nhiêu tiền để mua nhà? Toàn bộ tài sản của anh đã thế chấp ngân hàng."
"Lúc đầu anh nghĩ sẽ đặt cọc trước, nhưng anh thấy về lâu về dài không được tốt lắm. Hôm qua anh cố ý đến công ty bảo vệ một chuyến, công ty bảo vệ có thể sắp xếp hơn mấy tỷ, gần đây bọn họ vừa nhận được tiền của mấy hợp đồng, cho nên anh đã chuyển số tiền này vào tài khoản cá nhân, có lẽ cũng đủ tiền mua nhà. Em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không mua nhà cho em, em tự mua căn nhà này, anh chỉ cho em mượn mà thôi, đến lúc đó em phải trả số tiền này lại cho anh, anh cho em mượn riêng." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT