“Cậu nói anh ấy tranh cãi với người ta? Mình không nghe nhầm chứ? Hẳn không đến mức đi, tính anh ấy không phải như vậy, đa số thời gian anh ấy đều cực kỳ chững chạc, không thể nào như vậy đi?” Lý Vũ Hân hoàn toàn không tin.
“Ai ya, cậu muốn tin thì tin không thì thôi, dù sao thì cũng chính là như vậy. Đi thôi, đi lên trên đi.” Hứa Hiểu Tinh có chút chột dạ, không muốn nói gì nhiều nữa, cụ thể chột dạ cái gì bản thân cô ấy cũng không thể nói rõ.
Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân phí sức chín trâu hai hổ mới đưa được Diệp Lăng Thiên lên lầu.
“Đi, đi sửa soạn chăn trên giường cậu một chút.” Vừa vào phòng, Hứa Hiểu Tinh bèn nói với Lý Vũ Hân.
“Phòng tớ? Tại sao không phải phòng cậu?” Lý Vũ Hân có chút không tình nguyện, chủ yếu nhất thực ra là vì có Hứa Hiểu Tinh ở đó, cũng có chút không thả lỏng.
“Phí lời, không đặt lên giường cậu chẳng lẽ đặt lên giường tớ? Cậu và anh ấy ngủ trên một chiếc giường cũng đã ngủ nhiều lần như vậy rồi, cậu còn để ý cái này? Mau lên, tớ vác không nỗi nữa.” Hứa Hiểu Tinh luôn là thẳng tính nhanh miệng, trực tiếp nói ra, nói đến Lý Vũ Hân gò má đỏ bừng.
“Cậu đỡ vào đi, tớ đi sửa soạn chăn gối một chút.” Lý Vũ Hân cũng không biện hộ với Hứa Hiểu Tinh nữa, vội vàng vào phòng. Hai người phụ nữ tốn thật nhiều công sức mới đưa được Diệp Lăng Thiên lên giường.
“Cậu giúp anh ấy cởi giày và áo khoác, tớ đi lấy chậu nước cho anh ấy rửa mặt.” Lý Vũ Hân thở hổn hển nói, sau đó đi ra ngoài.
Hứa Hiểu Tinh cũng dựa vào tường thở hổn hển, nhìn Diệp Lăng Thiên ngủ say, mất tự nhiên cười cười, sau đó ngồi xổm xuống đất cẩn thận giúp anh cởi giày. Việc cởi giày cho người khác đối với đa số mọi người mà nói là một chuyện rất cố kỵ, nhưng Hứa Hiểu Tinh cởi giày cho Diệp Lăng Thiên không có chút nào miễn cưỡng, dù cho chân Diệp Lăng Thiên hơi thúi.
Cởi giày xong, Hứa Hiểu Tinh cởi áo khoác cho Diệp Lăng Thiên, sau đó, cô nhìn quần ngoài của anh, mặt thoáng chốc đỏ lên, do dự thật lâu sau, cuối cùng vẫn là chậm rãi cởi dây nịt cho anh. Tiếp đó, Lý Vũ Hân đang bưng nước tới liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Vũ Hân vội vào hỏi.
“Lý Vũ Hân, cậu cố ý chỉnh tớ phải không?” Hứa Hiểu Tinh vừa giúp Diệp Lăng Thiên cởi quần xuống vừa mắng Lý Vũ Hân, mặt đỏ bừng.
“Làm sao?”
“Làm sao? Tại sao bên trong anh ấy không mặc quần mùa thu.” Hứa Hiểu Tinh mặt mày đỏ bừng chỉ vào Diệp Lăng Thiên.
“Rất kỳ quái sao? Mùa này hình như đa số nam sinh đều không mặc quần mùa thu đi? Trong ấn tượng của tớ hình như anh ấy chưa từng mặc nó. Được rồi, không có gì to tát cả, đừng đỏ mặt tía tai giả bộ xấu hổ ở đây nữa, thực ra trong lòng vui vẻ gần chết đúng không? Cơ hội tốt thế này mà, bình thường cậu muốn xem cũng không có cơ hội.” Lý Vũ Hân lúc này mới biết rốt cuộc là chuyện gì, cười ha hả nói.
“Cậu muốn chết đúng không? Có phải muốn chết rồi không?” Hứa Hiểu Tinh bị Lý Vũ Hân nói cực kỳ ngượng ngùng, xoay người nhéo cô.
“Đừng quậy đừng quậy, có nước.” Lý Vũ Hân vội cầu xin tha thứ, sau đó bưng nước vắt khăn lông tới bên giường, Hứa Hiểu Tinh giúp Diệp Lăng Thiên đắp chăn, Lý Vũ Hân giúp anh lau mặt.
“Vũ Hân.” Hứa Hiểu Tinh ngồi ngay bên giường, bỗng nghiêm túc gọi Lý Vũ Hân.
“Hử, chuyện gì?” Lý Vũ Hân cẩn thận lau mặt cho Diệp Lăng Thiên.
“Cậu còn yêu anh ấy sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tinh, ngây ra vài giây mới nói: “Cậu tự nhiên hỏi cái này làm gì?”
“Cậu là bạn tốt nhất của tớ, mà anh ấy, anh ấy là người đàn ông duy nhất đời này tớ từng yêu, thực ra tớ không hi vọng hai người buồn, tớ hi vọng hai người đều có thể thật hạnh phúc, có thể sống thật vui vẻ. Nhưng mà, dù tớ phí bao nhiêu sức lực, hi sinh bao lớn, hai người lại cứ hỗn loạn. Hôm nay anh ấy uống say, trước khi ngủ nói với tớ rất nhiều, tớ có thể nghe ra đau khổ trong lòng anh ấy. Ở bên cậu lâu như vậy, nói thật lòng, tớ cũng chưa từng thấy cậu vui vẻ. Có lúc tớ nghĩ, tớ thật sự không hiểu thế giới này rốt cuộc là thế nào? Hai người rốt cuộc là thế nào.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói.
“Không sao cả, có thể sao chứ? Người trên đời có đủ loại, có hảo cảm với nhau cũng rất nhiều, nhưng không phải mỗi một đôi đều có thể kết thành vợ chồng bạc đầu giai lão, dù kết hôn rồi cũng có nhiều cặp ly hôn như vậy, tớ và anh ấy chia tay lại có gì đáng để kinh ngạc.
Sự đau khổ của anh ấy không phải thành lập trên người tớ, sở dĩ anh ấy đau khổ cũng không phải vì tớ. Bất kể anh ấy ở cùng ai, anh ấy đều sẽ đau khổ. Mà tớ, tớ cũng không biết hạnh phúc của mình ở đâu, tớ cũng không biết tại sao mình phải vui vẻ, lại tại sao không vui.
Người đàn ông này, hại cả đời tớ, tớ không biết gặp anh ấy rốt cuộc là phúc khí của tớ hay là kiếp số của tớ, dù bây giờ tớ và anh ấy đã tách biệt sạch sẽ rồi, nhưng tớ phải thừa nhận, người tớ nhớ tới mỗi ngày đều là anh ấy, hỉ nộ ái ố của tớ cũng là vì anh ấy.
Cậu cũng đừng nhìn tớ, cậu thế nào trong lòng tớ cũng như gương sáng, chúng ta cũng chính là chó đừng chê mèo lắm lông, mặc dù cậu bước ra khỏi thế giới của anh ấy lâu như vậy, nhưng mà, đó chỉ là bản thân cậu đang lừa chính mình mà thôi, tình yêu của cậu dành cho anh ấy, không hề ít hơn tớ. Hai chị em chúng ta cả đời này định sẵn là thiếu người đàn ông này.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, vừa nói vừa thở dài.
Hứa Hiểu Tinh nhìn Lý Vũ Hân, cũng không lại nói gì nữa, thật sự không cần nói gì, cô ấy và Lý Vũ Hân đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, trong lòng đôi bên đang nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt là có thể đoán ra.
“Đây là chuyện gì, cậu không giống tớ, tớ là yêu đơn phương, mà người anh ấy yêu là cậu.” Hứa Hiểu Tinh có chút tự trào nói.
“Thật sự là yêu đơn phương sao? Tớ nhìn không ra. Tớ nói với cậu, nếu có thể, tớ thật sự muốn đào trái tim anh ấy ra xem xem, xem tim anh ấy rốt cuộc là một trái tim chung thủy hay một trái tim lăng nhăng. Nếu anh ấy thật sự không thích cậu, bây giờ cậu cũng không cần đau khổ như vậy.
Anh ấy thì sao, chính là một người đàn ông như vậy, đối với ai cũng có cảm tình, đối với ai cũng không dành hết toàn bộ tình cảm, cậu bỏ ra tất cả vì anh ấy, thứ có được lại chỉ là một phần của anh ấy, đến cùng, trái tim anh ấy phân thành rất nhiều phần, không biết cho ai, mà trái tim của cậu, lại hoàn toàn cho anh ấy. Đúng không? Tớ nghĩ, cậu là như vậy, tớ cũng là như vậy, Lý Yến cũng chẳng khác gì, Bọ Cạp ở thành phố Y cũng chẳng tốt đi đâu.” Lý Vũ Hân ngồi bên đầu kia giường, dựa vào tường chậm rãi nói.
Tư thế ba người rất kỳ quái, Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân mỗi người ngồi một bên, Diệp Lăng Thiên nằm giữa giường. Hai người phụ nữ cách Diệp Lăng Thiên bàn luận về tình cảm giữa đôi bên và anh, mà người làm đương sự như Diệp Lăng Thiên, lại ngủ say giữa hai người phụ nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT