“Mọi người bắt đầu dùng đi, có cần thêm thứ gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nhân viên phục vụ của chúng tôi.” Diệp Lăng Thiên giống như chủ mà nói với mọi người, trường hợp này hình như là anh phải làm người làm chủ, không có cách nào khác, cho dù là chủ cửa hàng này hay tất cả những người đang gán ghép anh và Hứa Hiểu Tinh là một đôi, hình như là anh cũng đang làm chủ.
Mà lúc mọi người đang chuẩn bị bắt đầu ăn, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, sau đó nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã mang theo kính mắt, có vẻ bộ dạng phong trần mệt mỏi bước vào, trong tay mang theo một bó hoa hồng lớn.
“Xin lỗi mọi người, thật ngại quá, tôi tới trễ rồi.” Người đàn ông có chút xấu hổ mà nói.
“Ối chà, Tưởng Huân, anh đang muốn làm cái gì vậy, mang theo một bó hoa to như thế có phải đang chuẩn bị tỏ tình với Hiểu Tinh không thế.” Cái cô giáo không che miệng lại tiếp tục nói, sau khi nói xong thì liền bị một cô giáo trông có vẻ ổn trọng ở bên cạnh kéo một cái, sau đó lại dùng tay len lén chỉ vào Diệp Lăng Thiên, nói cho đối phương biết là đừng có ăn nói lung tung, Diệp Lăng Thiên đang ở đây. Hình như là cô giáo đó cũng đã ý thức được điểm này, vội vàng ngậm miệng lại, còn lén nhìn Diệp Lăng Thiên một chút.
Chắc chắn Diệp Lăng Thiên đã phát hiện ra hành động nhỏ bé giữa hai cô gái này, anh cũng phát hiện người đàn ông được gọi là Tưởng Huân từ lúc vừa mới bước vào đây, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Hiểu Tinh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Trong lòng của Diệp Lăng Thiên sáng như gương, chỉ là anh làm như không biết, tiếp tục hờ hững ngồi ăn, không uống rượu, bởi vì ngày hôm nay anh phải lái xe.
Nhìn người đàn ông này bước vào, sắc mặt của Hứa Hiểu Tinh liền thay đổi, hiển nhiên là cô ta cũng không mời người đàn ông này tới đây, nếu không thì cũng sẽ không đợi đến lúc bọn họ bắt đầu ăn rồi mới tới, hơn nữa cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
“Thầy Tưởng, sao anh lại đến đây vậy, anh ngồi đi, nhân viên phục vụ, mang cho tôi một cái ghế.” Sắc mặt của Hứa Hiểu Tinh có chút khó chịu.
“Hiểu Tinh, sinh nhật vui vẻ! Đây là quà sinh nhật tôi tặng em.” Tưởng Huân lấy một cái hộp quà từ trong túi ở trên người đưa qua cho Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh đứng đó, không nhận cũng không được, nhận thì cũng không được, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cười cười nhận lấy món quà ở trong tay của Tưởng Huân, cô ta nói: “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn, mời anh ngồi, chúng ta bắt đầu ăn đi.”
Sau khi Hứa Hiểu Tinh nói xong thì ngồi xuống ghế của mình, nhưng mà chỉ nhìn thấy Tưởng Huân lập tức quỳ một gối xuống trước mặt của Hứa Hiểu Tinh, đưa bó hoa hồng to trong tay lên, nói với Hứa Hiểu Tinh: “Tôi cũng không có cách nào khác, tôi đã thích em không thể kiềm chế được rồi, yêu em không phải là nhất thời xúc động, tôi muốn ở bên cạnh em từng giây từng phút, sợ là mình có lỗi: “Tôi nghĩ là tôi yêu em rồi, không biết là em có tức giận không nữa, tôi uống ly rượu thắm đượm tình yêu của em, nếu như không có thì thôi, tôi tình nguyện khát cả một đời, bất cứ khi nào em chân thành đặt bàn tay của em vào trong lòng bàn tay tôi, tôi đều cảm thấy mình giống như đang diễn một câu chuyện thần thoại, bồi hồi trong cảm giác hạnh phúc. Trong đám đông có mặt ở đây, tôi cũng chỉ có thể làm như không biết em, mà trong tim tôi thì em là tầm mắt của tôi, bí mật lớn nhất của tôi chính là em, không thể chia sẻ ngọt bùi đau khổ với em, tôi biết là trong lòng của em tôi không phải là cái gì hết, nhưng mà ở trong lòng tôi, em giống như là ban đêm có ngôi sao thì mặt trăng mới là đẹp nhất, mà tôi chính là ngôi sao đó, vĩnh viễn ở bên cạnh em, em bước đến bên cạnh tôi giống như là không khí, nhẹ nhàng khoan khoái mang đến mùi hương thơm ngát, em đi đến bên cạnh tôi giống như là biển cả sâu thăm thẳm, tôi gợn từng cơn sóng nhỏ trong vòng tay đại dương, em giống như là nước mà tôi là cá trong nước.
Cả một đời này dài bao nhiêu tôi không biết, duyên phận có bao nhiêu không ai biết rõ ràng, con đường này xa cỡ nào cũng không quan trọng, cho dù không thể đi đến chân trời góc biển với em, tôi cũng sẽ trân trọng mỗi một giây mỗi một phút em làm bạn gái tôi.
Thật ra thì tôi đã qua cái tuổi trẻ yêu đương cuồng nhiệt, cũng chưa từng tin tưởng vào chuyện vừa gặp đã yêu, mà nghĩ tới em cũng là do thân bất do kỷ. Tôi không thể đảm bảo được mình sẽ yêu em đến thiên trường địa cửu, nhưng mà tôi có thể đảm bảo tôi sẽ yêu em đến lúc trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ để em chạm được tình yêu chân thật này. Hiểu Tinh, xin em hãy làm bạn gái của tôi, tôi sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, tôi đảm bảo là mình sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em cả một đời.”
Có vẻ như là Tưởng Huân đã luyện tập ở nhà cả trăm lần, anh ta nói một hơi mấy lời nói ngọt ngào, dỗ ngon dỗ ngọt với Hứa Hiểu Tinh, nói ra nghe có vẻ như giàu tình cảm, giọng nói lại hùng hồn như thế. Mà anh ta vừa mới nói xong, tất cả những người ngồi ở đây đều sợ đến ngây người, mọi người đều duy trì sự im lặng, mấy người bọn họ hết nhìn Tưởng Huân một chút rồi lại nhìn Hứa Hiểu Tinh một chút, lại nhìn Diệp Lăng Thiên.
Mà hình như là Hứa Hiểu Tinh cũng kinh ngạc, có thể là do bị xấu hổ, vô cùng khó chịu mà luôn luôn lén nhìn Diệp Lăng Thiên, hơn nữa Diệp Lăng Thiên ngồi ở đó không biết từ lúc nào đã đốt một điếu thuốc chậm rãi hút mà không có cảm xúc, dường như là không nghe thấy ở bên cạnh có người đang tỏ tình, thật ra thì trong lòng của anh buồn nôn muốn chết đi được.
“Đừng có đùa nữa, mau đứng dậy đi.” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột muốn chết đi được, vội vàng nhỏ giọng nói với Tưởng Huân.
“Không không, Hiểu Tinh, tôi không có gây chuyện, càng không nói đùa, tôi vô cùng nghiêm túc, vì ngày hôm nay mà tôi đã chuẩn bị lâu lắm rồi, tôi cố ý đợi đến ngày hôm nay mới tỏ tình với em, xin em hãy chấp nhận tình yêu của tôi, làm bạn gái của tôi. Tôi dùng tính mạng của tôi đảm bảo sẽ yêu em cả một đời, mặc kệ thiên hoàng địa lão, sông cạn đá mòn, tình yêu của tôi đối với em cũng sẽ không thay đổi.” Tưởng Huân vô cùng nghiêm túc mà cố chấp tỏ tình với Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh cảm thấy vô cùng khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, tình huống này làm cho cô ta vô cùng xấu hổ. Không từ chối thì đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận, Diệp Lăng Thiên còn đang ở bên cạnh, cho nên cô ta không có khả năng chấp nhận. Nếu như từ chối thì tất cả mọi người đều là giáo viên trong cùng một phòng làm việc, mình mà từ chối trước mặt của nhiều người như thế, vậy giáo viên tên là Tưởng Huân này sẽ xấu hổ lắm đây, sau này sao có thể làm việc cùng với mọi người được chứ? Gặp mặt nhau sẽ cảm thấy xấu hổ bao nhiêu.
Hứa Hiểu Tinh sốt ruột không có cách nào khác, trực tiếp lén lút đưa tay ra sau lưng bóp bóp eo của Diệp Lăng Thiên đang tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, cắn răng với lại nó: “Nói một câu đi chứ.”
“Nói cái gì đây, chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu?” Diệp Lăng Thiên ấm ức hỏi, đương nhiên hai người bọn họ đều là đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, dù sao thì hai người cũng đang ngồi bên cạnh nhau.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên hỏi: “Vậy rốt cuộc là cô muốn chấp nhận hay là không chấp nhận đây, tôi cũng tỏ thái độ giúp cô.”
“Anh nói thử xem?” Hứa Hiểu Tinh lại nghiến răng, bộ dạng như là muốn giết Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gãi đầu đứng dậy, cuối cùng nhìn Tưởng Huân đang quỳ gối ở trước mặt của Hứa Hiểu Tinh, anh lên tiếng nói: “Này anh... là thầy Tưởng có đúng không? Ngày hôm nay là sinh nhật của Hiểu Tinh, hôm nay chúng tôi đến đây để dùng cơm, là để chúc mừng sinh nhật cho cô ấy, cho nên chuyện... thổ lộ như thế này, anh xem xem sau này hai người có thể tìm một cơ hội nói riêng với nhau được không vậy, ngày hôm nay chúng ta chỉ muốn chúc mừng sinh nhật cho Hiểu Tinh mà thôi, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ, anh thấy có được không nào?”
Tưởng Huân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên, rất kinh ngạc, sau đó bỗng nhiên đứng dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, một mặt sát khí nói: “Anh tên là Diệp Lăng Thiên có đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT