Lý Yến xoay người đi ra ngoài, khi đi tới bên cạnh người được gọi là ông chủ của câu lạc bộ thì dừng bước chân, nhìn ông chủ câu lạc bộ nói: “Tôi tên Lý Yến, đội trưởng của đội cảnh sát hình sự thành phố, ông đi tìm khu trưởng Vu của ông cũng được, khu trưởng gì cũng được, đều tùy ông, tôi bất cứ lúc nào cũng đợi ông khiến tôi mất chức cút khỏi đây, sau này câu lạc bộ này của ông tôi sẽ thường xuyên dẫn người tới tham quan. Các anh đều nghe kỹ đây, dẫn toàn bộ những người này về tiếp nhận điều tra, đặc biệt là ông chủ này, điều tra kỹ cho tôi, ngoài ra, kiểm tra kỹ càng cái câu lạc bộ này cho tôi, kiểm tra triệt để cho tôi, đừng bỏ sót một chút xíu manh mối nào.”

Lý Yến nói xong thì đi ra, là con người đều có thể nhìn ra, tính khí của cô ta tối nay rất không tốt.

“Anh đi theo tôi.” Lý Yến nói rồi gọi tiểu đội trưởng tới dẫn đội theo mình lên xe, sau đó rút điện thoại của mình ra, chỉ vào một số điện thoại và nói: “Tra cho tôi, tra số điện thoại này, xem thử là ai gọi điện báo cảnh sát cho tôi, tìm ra anh ta cho tôi.”

“Được, tôi quay về sẽ cho người điều tra, vụ án này rốt cuộc chuẩn bị làm sao đây?” Tiểu đội trưởng có hơi do dự mà nói, anh ta ngay từ đầu đã làm việc ở đội cảnh sát hình sự, nhưng trước giờ chưa từng xử lý vụ án nhỏ kiểu này.

“Tôi không phải nói rồi sao? Điều tra nghiêm ngặt xử lý nghiêm minh, còn câu lạc bộ này, điều tra nghiêm ngặt xử lý nghiêm minh cho tôi. Còn nữa người báo án giả này, cũng lôi ra cho tôi. Tôi trở về trước, vụ án này giao cho anh, dựa theo lời tôi nói mà làm, điều tra nghiêm ngặt, đặc biệt là gái bán hoa kia và ông chủ của câu lạc bộ này, cho tôi cho bọn họ chút mặt mũi thử xem.” Lý Yến hằn học nói, sau đó trực tiếp để tài xế đưa mình trở về.

Tiểu đội trưởng cảm thấy có hơi mờ mịt, nhưng tính khí của vị đội trưởng này của mình anh ta cũng biết, chỉ có thể làm theo. Anh ta biết, đội trưởng hôm nay là bị người ta lừa rồi, cho nên đem một bụng lửa giận trút lên người hai người đụng phải họng súng này. nhìn Văn Vũ và ông chủ của câu lạc bộ bị áp giải lên xe cảnh sát, tiểu đội trưởng bỗng có hơi đồng cảm cho bọn họ.

Diệp Lăng Thiên đang ngủ, bỗng bị chuông điện thoại đánh thức, cầm lên xem, là Trần Tuấn Lương gọi tới.

“Như thế nào? Đã làm xong việc rồi sao?” Diệp Lăng Thiên vừa ngáp vừa hỏi.

“Ừm, làm xong rồi. Vừa rồi cảnh sát đã xông vào rồi, đều đã bắt người trong phòng đó đi rồi, Văn Vũ quần áo đều chưa mặc tử tế bị bắt thẳng từ trên giường đi rồi. Bên này đã chụp rất nhiều ảnh, khá rõ.” Trần Tuấn Lương cười rồi nói.

“Ừm, vậy thì dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành đi, đúng rồi, sắp xếp người báo án bây giờ tới đội cảnh sát hình sự, nói rõ với người của đội cảnh sát hình sự, nói bản thân nhìn nhầm rồi, nói tiếng súng là từ trong TV truyền ra, bản thân nghe nhầm rồi. Ngoài ra, nếu như đội cảnh sát hình sự muốn truy cứu tội báo án giả thì cậu bảo anh ta nói như vậy, nói mấy điểm, điểm thứ nhất, anh ta không có gọi 113 báo cảnh sát, mà gọi số cá nhân, nghiêm khắc mà nói anh ta không tính là đang báo cảnh sát.

Điểm thứ hai, anh ta không có báo án giả, nhiều nhất chỉ có thể xem như nhìn nhầm thôi, hơn nữa đối phương cũng quả thật là đang tiến hành hoạt động vi phạm pháp luật, anh ta chủ động tới nói rõ. Cứ nói như vậy đi, cậu xem rồi tìm đơn vị truyền thông tung tin ra.

Cử người túc trực ở bên ngoài đội cảnh sát hình sự, lấy tính cách của Lý Yến, Văn Vũ này ít nhất phải tạm giam nửa tháng. Đợi khi anh ta ra khỏi đó tiếp tục cử người đi theo, chúng ta tới lúc đó lại tiếp tục chơi cùng anh ta. Đúng rồi, mấy ngày nữa hai chúng ta tới phòng tạm giam thăm anh ta. Được rồi, cứ làm như vậy đi, tôi bên này đã ngủ rồi nên không nói nhiều nữa, cậu sau khi sắp xếp xong việc thì cũng ngủ sớm đi.” Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong thì cúp máy, sau đó tiếp tục ngủ. Giống như tất cả mọi chuyện đối với anh mà nói chỉ là một chuyện nhỏ xíu không đáng kể vậy.

Diệp Lăng Thiên ngày hôm sau vẫn đi làm như thường lệ, buổi sáng, vừa tới phòng làm việc không lâu thì nghe thấy Tiểu Lâm nói có người muốn gặp mình, Diệp Lăng Thiên hỏi là ai, Tiểu Lâm nói người đó họ Lưu, nói là người Diệp Lăng Thiên quen. Diệp Lăng Thiên cũng không biết là ai, dù sao anh cũng không phải là người nổi tiếng gì nên để Tiểu Lâm dẫn người đó vào.

“Chào Diệp tổng.” Người này vừa bước vào thì có hơi nịnh nọt nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn người trước mặt này, hơi nhíu mày, sau đó nói với Tiểu Lâm: “Tiểu Lâm, rót trà cho ông ta.”

“Ngồi đi, anh Lưu.” Diệp Lăng Thiên thấy Lưu Thượng Vinh bước vào, nhàn nhạt nói, biểu cảm trên mặt anh không có vui mừng, cũng không có chán ghét.

“Phòng làm việc này của Diệp tổng thật thoải mái, không hổ là công ty lớn, đẳng cấp này chính là không tầm thường.” Lưu Thượng Vinh bắt đầu khen phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên.

“Quá khen, đều là chút trò cỏn con mà thôi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, đợi sau khi Tiểu Lâm rót trà xong cho Lưu Thượng Vinh, Diệp Lăng Thiên nói với Tiểu Lâm: “Cô ra ngoài trước, đóng cửa giúp tôi.”

Đợi sau khi Tiểu Lâm đi ra, Diệp Lăng Thiên hỏi Lưu Thượng Vinh: “Sao thế? Hôm nay đột nhiên tìm tới chỗ này của tôi, có chuyện gì sao?”

“Diệp tổng, Văn Vũ tối qua bị bắt đi rồi.” Sau khi Lưu Thượng Vinh nói xong thì nhìn Diệp Lăng Thiên, rõ ràng, ông ta là hy vọng có thể từ trên mặt của Diệp Lăng Thiên tìm được đáp án mà mình muốn.

“Ồ, sao thế? Chuyện này có liên quan gì tới tôi sao?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nhàn nhạt nói, biểu cảm trên mặt không có một chút thay đổi.

“Hôm qua cậu ta ở câu lạc bộ XXX đã bị cảnh sát dẫn đi, ngay cả câu lạc bộ đó cũng gặp họa theo, bị dừng kinh doanh và tiếp nhận điều tra rồi.” Lưu Thượng Vinh tiếp tục nói.

“Ông rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Những chuyện này hình như không có liên quan quá lớn tới tôi nhỉ?” Diệp Lăng Thiên rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn.

“Diệp tổng, chúng ta người ngay không nói bóng gió, chuyện này là cậu làm nhỉ?” Lưu Thượng Vinh hỏi.

“Ha ha, chuyện này ngược lại khá mới mẻ. Vậy ông nói thử xem, ông tại sao cảm thấy chuyện này là tôi làm?” Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế vô cùng thư thái nhìn Lưu Thượng Vinh.

“Rất đơn giản, câu lạc bộ này là tôi giới thiệu cho Văn Vũ đi vào, chỗ dựa đằng sau của ông chủ câu lạc bộ này rất vững, cho nên, ở trong câu lạc bộ này làm cái gì đều khá an toàn, trên cơ bản đều không thể xuất hiện tình trạng bị điều tra. Tối qua cảnh sát đột nhiên xông vào, hơn nữa không đi phòng khác, trực tiếp trực ở cửa phòng của Văn Vũ, còn phá cửa xông vào, người dẫn đội nghe nói còn là người của đội cảnh sát hình sự, phải biết, đội cảnh sát hình sự từ khi nào bắt đầu quản mấy chuyện vặt vãnh này rồi?

Cho nên, rất rõ ràng, chuyện này rõ ràng chính là có người muốn chỉnh Văn Vũ, chính là nhằm vào cậu ta. Mà mạng lưới quan hệ của Văn Vũ tôi biết rõ. Người có thù với cậu ta cũng chỉ có một hai người vậy thôi, người có năng lực điều động cảnh sát như này, ngoài cậu ra, tôi nghĩ không ra người thứ hai.” Lưu Thượng Vinh chầm chậm phân tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play