“Anh Diệp, anh là bạn của bí thư Hầu, vậy cũng chính là bạn của tôi, bí thư Hầu đã ra lệnh cho tôi phải cố gắng hoàn thành những gì mà anh đã nhờ. Cho nên hiện tại có thể xử lý chuyện này hay không thì tôi cũng không xác định được, nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức mình.
Bên phía ngân hàng tôi có thể lấy thân phận của bí thư Hầu bắt cầu cho anh, nếu bình thường thì các ngân hàng lớn đều vẫn sẽ cho mặt mũi, dựa theo lý thuyết khoảng vay một trăm năm mươi tỷ cũng không phải là nhiều, nhưng mà ngân hàng tự có quy định của bọn họ, kết quả cụ thể như thế nào thì tôi cũng không dám hứa chắc, sau khi tôi trở về sẽ liên lạc giúp cho anh, chuyện này đến lúc đó tôi sẽ hẹn lãnh đạo bên ngân hàng, mọi người cùng ngồi một chỗ nói chuyện, nội dung cụ thể là gì đến lúc đó anh cứ nói với đối phương là được rồi, tôi không tham gia vào nội dung cụ thể.
Về phần thủ tục anh muốn thành lập công ty thì hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần anh làm thủ tục đầy đủ, tôi sẽ chào hỏi với bên ngành nghề tương quan, chắc là cũng có thể đảm bảo anh có thể xử lý những chuyện này trong khoảng thời gian ngắn nhất, đây không phải là chuyện lớn gì hết.” Thư ký Bành cười nói.
“Nếu như vậy thì tôi rất cảm ơn thư ký Bành.” Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong thì cũng vô cùng vui mừng.
“Không cần phải cảm ơn đâu, đây đều là chuyện mà tôi phải làm. Cứ như vậy đi, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại, lãnh đạo còn đang họp, chắc có lẽ là sắp kết thúc rồi, để tôi chạy đến đó, tôi đi trước nha.” Thư ký Bành đứng dậy nói lời tạm biệt với Diệp Lăng Thiên.
“Chờ một lát thư ký Bành, làm phiền anh mấy lần rồi, thật ra thì cảm thấy rất ngại, đây là chút lòng thành nhỏ.” Diệp Lăng Thiên cười cười, lấy một tấm thẻ từ trên người qua đưa cho thư ký Bành.
“Anh làm cái gì vậy anh Diệp, tôi là nhân viên chính phủ, anh làm như vậy sẽ có hiềm nghi hối lộ đó.” Mặt thư ký Bành đen lại.
“Chuyện này không có liên quan gì tới hối lộ hết, tôi cũng không phải là nhân viên chính phủ, cũng không yêu cầu anh làm chuyện gì giúp tôi, chúng ta là bạn bè đơn thuần mà thôi. Hơn nữa, giữa tôi với anh cũng không có sự đan xen với nhau về kinh tế và nghiệp vụ, cái này không có liên quan gì tới tiền hối lộ hết, cái này cũng chỉ là giữa bạn bè có qua có lại.
Tiền ở bên trong cũng không nhiều, chỉ là một số tiền để mua thuốc lá, là bạn bè, anh giúp tôi giới thiệu mấy người bạn, chúng ta mời khách lẫn nhau mời thuốc gì đó cũng không phải là chuyện quá đáng chứ? Anh yên tâm đi, tôi làm việc có chừng mực, tấm thẻ này dùng thẻ chứng minh của tôi xử lý, mật mã là sáu số tám, tiền ở bên trong cũng không nhiều, không tạo thành phạm tội đâu, căn bản cũng không tồn tại chuyện phạm tội. Nếu như quả thật có chuyện gì thì tôi với anh cùng một tội, đây chỉ là chút lòng thành cảm ơn anh mà thôi, chỉ là tiền mua chút thuốc lá để hút, dù sao thì anh cũng đã chạy đi chạy lại vì chuyện của tôi rất nhiều lần, ít nhất tôi cũng phải trả tiền xe mới đúng chứ.” Diệp Lăng Thiên cười giải thích.
Thư ký Bành nhìn tấm thẻ trong tay, cuối cùng mới nói: “Lần sau đừng có làm như thế này nữa.” Sau đó cười với Diệp Lăng Thiên, bỏ tấm thẻ vào trong túi xách rồi đi khỏi.
Nhìn thư ký Bành đi khỏi, Diệp Lăng Thiên cũng cười cười. Thật ra thì trong thẻ cũng không có nhiều tiền, Diệp Lăng Thiên chỉ bỏ ở trong thẻ có sáu trăm triệu, lăn lộn trong xã hội nhiều năm, có chút đạo lý đơn giản anh vẫn có thể hiểu được. Mặc dù là thư ký Bành trợ giúp mình làm việc là bởi vì có mệnh lệnh của bí thư Hầu, nhưng mà Diệp Lăng Thiên biết là chỉ cần mình vẫn còn trong cái nghề này và vẫn còn ở thành phố A, sau này có rất nhiều chỗ cần có thư ký Bành trợ giúp. Mà mối quan hệ với bí thư Hầu là do Diệp Lăng Thiên đã xây dựng ở quân đội thông qua ông Dư, mối quan hệ này nói đứt là đứt, không có kiên cố chút nào hết, buộc phải thành lập một mối quan hệ ổn định.
Diệp Lăng Thiên nhất định phải biến mối quan hệ của mình với thư ký Bành từ mối quan hệ công việc thành mối quan hệ tư nhân, hơn nữa là hình thức hai bên đều có lợi chính là hình thức tốt nhất. Hơn nữa, thư ký Bành có được lợi ích, thế thì làm việc cho anh sẽ càng thêm nhiệt tình, đây là chuyện vô cùng bình thường, cũng là một loại thủ đoạn mà anh thường thấy trên thương trường. Sáu trăm triệu đối với một ông chủ của công ty lớn như Diệp Lăng Thiên mà nói thật sự như là một bữa ăn sáng, đừng nói là sáu trăm triệu, cho dù có tốn sáu tỷ đi nữa cũng là một cuộc mua bán vô cùng bình thường.
Diệp Lăng Thiên trở lại công ty kêu Tiểu Lâm hỗ trợ chuẩn bị kỹ càng vật liệu cần phải vay vốn, những chuyện này anh giao cho Tiểu Lâm giải quyết.
Diệp Lăng Thiên tan làm đúng giờ, sau khi đi ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Lý Vũ Hân cũng mang túi xách đi ra ngoài.
“Ăn cơm cùng nhau đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi lại nói với Lý Vũ Hân.
“Không được đâu, em phải về nhà ăn cơm, Hiểu Tinh đang đợi em ở nhà, em với cậu ấy đã hẹn tối nay đi xem phim với nhau rồi, anh về nhà trước đi, em đi trước đây.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó cất bước đi trước Diệp Lăng Thiên ra bên ngoài.
Đối với loại thái độ có chút xa lánh của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi phiền muộn, nhưng mà cũng không có suy nghĩ quá nhiều, anh cũng mang theo túi đi xuống lầu.
Sau khi về nhà, Diệp Sương vẫn không có ở nhà, gần đây Diệp Sương bắt đầu về nhà ít hơn, đối với một cô gái hơn hai mươi tuổi mà nói Diệp Lăng Thiên cũng không nói cái gì, Diệp Sương có thế giới riêng của mình, trải qua chuyện lần trước anh cảm thấy Diệp Sương cũng đã trưởng thành rồi.
Diệp Lăng Thiên vẫn tùy tiện làm chút đồ ăn, sau đó ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Hơn tám giờ tối, Trần Tuấn Lương gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên.
“Anh, thằng nhóc kia lại vào câu lạc bộ đó nữa rồi.” Trần Tuấn Lương báo cáo lại cho Diệp Lăng Thiên.
“Người của cậu có thể đi vào trong câu lạc bộ này không vậy?”
“Có thể, vì để theo dõi thằng nhóc này nên đã cố ý bỏ tiền để đăng ký thẻ hội viên trong câu lạc bộ, người của em đang ở kế bên phòng cậu ta.”
“Vậy được rồi, cứ như vậy đi, cậu nghe cho rõ đây, dựa theo tôi nói mà làm. Như thế này nha, đợi đến lúc nhìn thấy phụ nữ mà cậu ta kêu đi vào trong phòng thì cậu cũng lập tức báo cảnh sát, cứ như vậy đi, một lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của Lý Yến qua cho cậu, cậu cứ kêu người ta trực tiếp gọi vào số điện thoại của Lý Yến để báo cảnh sát, phải nói nghiêm trọng một chút, cứ kêu người báo cảnh sát nói là thấy có người cầm súng đi vào trong phòng của Văn Vũ, sau đó nghe thấy trong căn phòng kế bên truyền đến âm thanh nổ súng, nghi ngờ bên trong có vụ án giết người. Kêu bọn họ lập tức trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Yến, đừng nói mình là ai, cứ làm như vậy đi, để người của cậu tiếp tục chờ đợi ở căn phòng kế bên, đợi sau khi người ta xông vào phòng rồi mang người ra ngoài, cậu cho người dùng di động chụp ảnh lại, chụp được hình ảnh Văn Vũ bị bắt, chụp nhiều thêm mấy tấm, sau đó cậu gửi ảnh chụp cho các đơn vị truyền thông hoặc là đăng lên trên mạng cũng được nữa, nhớ kỹ là phải trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Yến.
Câu lạc bộ này có người chống lưng, trực tiếp báo đến đồn cảnh sát chưa chắc có người dám vào đó đâu, cậu cứ gọi điện thoại cho Lý Yến đi, dựa vào tính cách của cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ trực tiếp dẫn người xông vào đó. Chắc là cậu cũng hiểu ý của tôi rồi chứ, chuyện cụ thể nên làm như thế nào cậu cứ tính cho chắc. Bây giờ cho cậu ta nếm mùi đau khổ một lần, sau này chúng ta lại từ từ chơi tiếp.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi dặn dò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT