“Lý Yến, thật ra thì em không cần phải khắc ghi mọi chuyện trong lòng đâu, anh đã nói rồi, đây cũng chỉ là một chuyện nằm ngoài ý muốn mà thôi, em cũng không biết mà có đúng không?

Anh cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên kết hôn lại đi, chúng ta sống một cuộc sống yên ả, em cứ quên hết chuyện trước kia, coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần chúng ta kết hôn lại với nhau thì tất cả vấn đề hiện tại đều có thể giải quyết rồi, ba mẹ của em cũng sẽ không phải đau lòng như thế, người một nhà cũng sẽ không cần phải làm đến tình trạng như hiện tại.” Diệp Lăng Thiên do dự rất lâu rồi sau đó mới nói.

“Con người của anh ấy, con người của anh mãi mãi cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác, anh không thể suy nghĩ vì mình một chút được hả? Tại sao anh lại không chịu suy nghĩ cho bản thân mình, anh suy nghĩ đến người phụ nữ mà anh yêu, suy nghĩ đến nếu anh thật sự kết hôn lại với em thì anh phải sống với một người phụ nữ mà anh không yêu hết cả cuộc đời sao?

Anh lại không chịu nghe, như vậy đi, em đã nói rồi, cho dù nhà chúng em cãi nhau đến cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi, bọn họ mãi mãi là ba mẹ của em, em mãi mãi là con gái của bọn họ, mặc kệ trong lòng của bọn họ thất vọng đối với em như thế nào, tức giận cũng chỉ là nhất thời, không có khả năng mãi mãi không cho em trở về nhà. Chuyện kết hôn lại anh đừng có nhắc tới nữa, em đã phí sức lực lớn như thế mới có thể ly hôn, em có sự kiên định của bản thân.” Lý Yến đánh gãy lời của Diệp Lăng Thiên.

Nhìn thái độ kiên quyết của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên cũng không nói cái gì nữa, anh biết cho dù mình có nói một nghìn lần thì cũng không có tác dụng gì.

“Đúng rồi, em có một chuyện quên nói với anh.” Đang ăn, Lý Yến chợt nhớ đến chuyện gì đó.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên bị Lý Yến dọa một cái giật cả mình.

“Ngày hôm qua lúc em đi gặp Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân kêu em nói với anh là ngày hôm nay cô ấy sẽ đi, còn kêu em nói với anh cái gì đó mà em quên hết cả rồi. Thật là, quá nhiều chuyện, bây giờ mới nhớ đến, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân đi. À không, cô ấy không có điện thoại, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh đi, nói không chừng là cô ấy vẫn còn chưa đi đâu, anh đi gặp cô ấy vẫn còn kịp.” Lý Yến nhớ tới Lý Vũ Hân rồi đột nhiên lại nhớ đến chuyện này, sốt ruột nói.

“Cô ấy không đi, ngày hôm nay đã đến công ty đi làm rồi.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.

“Hả? À, như thế này à, vậy thật tốt, cô ấy không đi có đúng không? Vậy thì tốt lắm rồi, nhìn thấy hai người có thể tốt hơn, trong lòng của em cũng không có cảm giác tội lỗi nữa.” Lý Yến nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, cũng có một loại cảm giác chua chua.

“Em đừng suy nghĩ sai lệch nữa, cô ấy chỉ trở về công ty đi làm mà thôi, về phương diện này cô ấy là một nhân tài rất chuyên nghiệp, anh là người ngoài nghề, công ty cũng là do một tay cô ấy phát triển, công ty không có khả năng không có cô ấy, anh căn bản không xử lý được. Anh với cô ấy cũng chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp và bạn bè bình thường mà thôi, hiện tại cũng vậy sau này cũng vậy, sẽ không còn mối quan hệ nào khác. Cô ấy đã nói với anh như thế, anh cũng nghĩ như vậy.” Diệp Lăng Thiên để đũa xuống, lạnh nhạt nói.

“Anh giải thích chuyện này với em làm cái gì, chúng ta đã ly hôn rồi, hơn nữa em thật lòng hy vọng hai người có thể làm hòa với nhau, nếu như chúng ta đều đã ly hôn tại sao anh lại không ở bên cạnh cô ấy? Hai người cần gì phải kéo đến như thế chứ, tra tấn mình và cũng là tra tấn mọi người.” Lý Yến không hiểu.

“Vậy tại sao em cứ nhất định phải ly hôn với anh?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại Lý Yến.

Lý Yến lập tức không biết trả lời như thế nào.

“Thật ra thì đây cũng chính là một đạo lý, trải qua nhiều chuyện như vậy mặc kệ là em hay là cô ấy trong lòng đều có một khối u, nếu như muốn ở cùng bên nhau thì chắc không có khả năng, hơn nữa tính cách của anh với cô ấy không hợp nhau, nếu không thì bọn anh cũng sẽ không chia tay, hiện tại lựa chọn của anh và cô ấy cũng giống như lựa chọn của em, chỉ là quan hệ bạn bè có thể đơn thuần ngồi ở đây ăn cơm với nhau, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn trò chuyện cái gì thì trò chuyện cái đó, rất tốt.

Có đôi khi làm bạn bè còn tốt hơn là việc làm người yêu, trước kia bởi vì mấy chuyện tình yêu mà đã trói buộc mình để mình phải xoay vòng tròn trong nhi nữ tình trường, làm như thế nào cũng không leo lên được, sẽ chỉ làm cho mình sống mệt mỏi khổ cực hơn. Hiện tại bỗng nhiên lập tức đã thoát ra rồi, mới phát hiện hóa ra cuộc sống hiện tại mới chính là thứ mà anh mong muốn.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

“Sao vậy? Anh thật sự dự định cả một đời này làm lưu manh luôn hả?”

“Cũng không tính như vậy, anh là người đã kết hôn, trên thông tin cùng với hồ sơ đều đã có ghi chép rõ ràng, anh không thể là lưu manh cả một đời, cùng lắm thì chỉ nói anh là người đã từng ly dị mà thôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, rất hiếm khi nói đùa, anh có thể nói đùa nói rõ lúc này tâm trạng của anh đã thật sự buông lỏng.

Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Thiên lái xe trực tiếp đưa Lý Yến đến một khách sạn cách đơn vị của cô rất gần, như thế này cũng thuận tiện cho việc ngày mai Lý Yến đi làm.

“Được rồi, không cần phải xuống xe với em đâu, chỉ là ở khách sạn mà thôi, tự em có thể làm được. Anh về đi, nhớ là ngày mai giải quyết chuyện thuê nhà giúp em đó, sau đó còn làm phiền anh bỏ vali vào trong chỗ ở cho em, ngày mai có lẽ là em phải tan làm rất trễ, sau khi tan làm thì em gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó anh dẫn em đến nơi. Em cũng không có yêu cầu gì với chỗ ở, có điện có nước có giường là được rồi, đương nhiên không thể cách đơn vị của em quá gần mà cũng không thể quá xa, xa quá thì em đi làm không tiện, nhưng mà gần thì sợ gặp người quen, đến lúc đó lại có mấy lời gièm pha, tiền thuê nhà gì đó anh cũng trả trước giúp em đi, đến lúc đó em sẽ trả lại cho anh. Dù sao thì anh cũng là người có tiền, không quan tâm mấy đồng tiền lẻ chứ.” Sau khi Lý Yến bước xuống xe thì cười nói với Diệp Lăng Thiên.

“Em ở trong khách sạn chú ý an toàn đó, buổi tối đừng tùy ý đi ra ngoài, càng không nên tùy tiện mở cửa cho người khác.” Diệp Lăng Thiên nhắc nhở Lý Yến.

“Biết rồi, em là cảnh sát mà, anh đừng quên em làm cái gì, anh cảm thấy có người nào không có mắt mà lại dám đụng vào họng súng cơ chứ. Được rồi, anh đi đi, em đi lên đây. À đúng rồi, nếu như Diệp Sương hỏi tại sao em lại không về nhà anh cứ ăn ngay nói thật với em ấy đi, có muốn giấu thì cũng không giấu được bao lâu đâu, giấu ngày hôm nay cũng không giấu được ngày mai, vẫn nên nói thẳng thắn, lý do thì anh cứ nói lý do mà ngày hôm nay em đã nói với ba mẹ ấy, cứ để em ấy hận em đi. Thật ra thì trong lòng của em biết ấn tượng của em ở trong lòng Diệp Sương vẫn luôn không phải là quá tốt, cứ để cho em ấy xem em như là một kẻ ác, như thế này còn tốt hơn nhiều. Được rồi tạm biệt, em vào đây.” Cuối cùng, Lý Yến lại nói với Diệp Lăng Thiên, sau khi nói xong thì trực tiếp quay người đi vào trong khách sạn.

Nhìn Lý Yến bước vào trong khách sạn mà không thèm quay đầu lại, Diệp Lăng Thiên ngồi trong xe thở dài một hơi, trông vô cùng thoải mái và kiên cường. Lý Yến được xem như là một người phụ nữ thoải mái kiên cường nhất mà anh đã từng gặp, loại chuyện này nếu như đổi lại bất cứ người phụ nữ nào khác cũng không thể kiên cường như cô ta, im lặng chấp nhận hết tất cả, hơn nữa còn vô cùng lạc quan không hề oán trách người khác một tiếng nào, cũng không oán trách cuộc đời. Chỉ chấp nhận toàn bộ, im lặng chấp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play