“Có nhiều người như vậy, phải đợi đến lúc nào đây chứ.” Nhìn thấy có nhiều người như thế, Lý Yến cũng chỉ có thể nhíu mày.
“Làm việc tốt thường khó khăn, đợi một lát đi.” Diệp Lăng Thiên an ủi.
Đúng lúc này điện thoại di động của Lý Yến vang lên, Lý Yến nhận điện thoại, sau đó dạ rất nhiều tiếng, cuối cùng mới cúp điện thoại.
“Đi theo em, ba em đã chào hỏi với người ta rồi, kêu chúng ta trực tiếp đi tìm cục trưởng nơi này, bọn họ tự mình sắp xếp người xử lý cho chúng ta.” Lý Yến nghe điện thoại xong thì cười nói, sau đó lại nói tiếp: “Cái này không giống với phong cách của ba em nha, từ lúc nào mà ông ấy bắt đầu làm việc không công bằng như thế.”
Có được cái gọi là sự chăm sóc của cục trưởng, giấy đăng ký kết hôn của Diệp Lăng Thiên và Lý Yến cũng được xử lý nhanh hơn rất nhiều rất nhiều, kiểm tra sức khỏe thường lệ cũng trực tiếp nhảy qua, hơn nữa hai người bọn họ đơn độc xử lý tất cả đều rất nhanh, đến phiên điền thông tin chụp hình, cuối cùng yên vị ngồi trong phòng làm việc chờ đợi, lúc cuối cùng ký tên, Diệp Lăng Thiên nhanh chóng ký tên vào tờ giấy đó, mà Lý Yến lúc ký tên thì lại do dự do dự thật lâu, cuối cùng mới xoay mặt qua nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi: “Nói cho em biết anh thật sự sẽ không hối hận.”
“Không hối hận.” Diệp Lăng Thiên kiên định nói.
Lý Yến nhẹ gật đầu, sau đó cầm lấy cây bút ký tên mình lên phía trên, ấn dấu tay, đợi không bao lâu hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ chót được giao vào trong tay của Diệp Lăng Thiên và Lý Yến, toàn bộ quá trình nhanh vô cùng. Khoảng chừng một tiếng đồng hồ đã làm xong hết toàn bộ, nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn ở trong tay, Diệp Lăng Thiên có chút xuất thần, Lý Yến cũng xuất thần, rất lâu sau đó hai người mới nhìn nhau rồi cười một tiếng, nắm tay nhau đi ra khỏi ủy ban nhân dân.
Bước ra khỏi ủy ban nhân dân, trong lòng của Diệp Lăng Thiên có thêm rất nhiều thứ, bởi vì anh biết rằng mình đã không còn là một người nữa rồi, trên đôi vai có rất nhiều thứ, cho dù những thứ này không phải là thứ mà anh muốn, anh đều phải gánh trách nhiệm.
“Như vậy đã coi như kết hôn rồi?” Sau khi đi ra khỏi cửa ủy ban nhân dân, Lý Yến cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, vẫn còn không dám tin mà giơ tờ giấy kết hôn trong tay lên rồi hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Từ giờ trở đi, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, em là vợ của anh, anh... là chồng của em.” Diệp Lăng Thiên nhẹ gật đầu.
“Chỉ là một tờ giấy như vậy, vậy mà có thể để một đôi nam nữ không có liên quan gì đến nhau lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, nghĩ lại còn cảm thấy thật là thần kỳ.” Lý Yến cười nói.
“Đi thôi, Diệp Sương còn đang chờ ở trong xe.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp đi đến chiếc xe ở bên cạnh.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe đến cửa hàng trang sức, lúc Diệp Lăng Thiên dẫn Lý Yến và Diệp Sương đi vào trong cửa hàng trang sức, Lý Yến kinh ngạc hỏi: “Anh dẫn em đến đây làm cái gì vậy, không phải đã nói là đưa em về đơn vị làm việc hả?”
“Ngày hôm nay em mặc quần áo như thế này mà em dám đi làm à, em không sợ làm cho nhóm người trong đội của em sáng mù mắt ư?” Diệp Lăng Thiên hiếm khi mới nói đùa.
“Chị dâu, anh ấy đưa chị đến đây đương nhiên là muốn mua đồ trang sức cho chị rồi, nhiệm vụ ngày hôm nay của em chính là góp ý đó.”
“Mua đồ trang sức hả? Tại sao lại mua đồ trang sức?”
“Nào có ai kết hôn mà không mua đồ trang sức cơ chứ.”
“Kết hôn thì phải nhất định mua đồ trang sức hả?”
“Nhất định phải mua, theo như em được biết thì đây là quy củ.”
“Vậy thì được rồi, vậy đi mua thôi.”
Nghe Lý Yến và Diệp Sương nói chuyện với nhau, Diệp Lăng Thiên không nhịn được mà cười, sau đó mới nói với Diệp Sương: “Em dẫn chị dâu của em đi xem đồ trang sức đi, sau khi chọn xong rồi thì gọi anh, anh đi trả tiền, anh ra ngoài hút một điếu thuốc.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng, đứng ở bên ngoài cửa hàng im lặng hút thuốc, chỉ hút hai điếu thuốc liền nhận được điện thoại của Diệp Sương. Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ quái, bước vào trong.
“Nhanh như vậy đã chọn xong rồi hả?” Diệp Lăng Thiên đi đến quầy thu ngân hỏi Diệp Sương và Lý Yến.
“Đúng vậy đó, cái này nè, đồ trang sức ở đây, tính tiền đi ông chủ lớn.” Diệp Sương chỉ chỉ vào một cái hộp ở trên quầy thu ngân rồi nói.
“Chỉ chọn một cái này thôi à?” Diệp Lăng Thiên kì quái cầm lấy cái hộp nhìn, mà ở bên trong chỉ có một chiếc nhẫn.
“Đúng vậy đó, chị dâu chỉ chọn cái này thôi.”
“Sao em chỉ chọn một cái vậy?” Diệp Lăng Thiên thắc mắc hỏi Lý Yến.
“Không phải là kết hôn chỉ cần có một chiếc nhẫn thôi hả, chẳng lẽ còn cần có đồ trang sức gì nữa à?” Lý Yến cũng cảm thấy kỳ quái.
“Anh dẫn em đến đây mua nhẫn cũng không phải là đơn thuần vì muốn kết hôn mà thôi, em chọn đi, mua một bộ.” Diệp Lăng Thiên dịu dàng nói với Lý Yến.
“Không cần đâu, em cũng không phải là rất thích mang những thứ này, từ nhỏ đến lớn em cũng chỉ đeo vòng tay này thôi, không cần, có chiếc nhẫn là được rồi, không cần thiết phải lãng phí tiền.” Lý Yến lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, cuối cùng mới nói: “Vậy thì mua thêm sợi dây chuyền đi, dựa vào tính cách của em đoán chừng cũng sẽ không thích mang hoa tai, mua một sợi dây chuyền thật đẹp đi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên tự mình đi đến quầy bán dây chuyền, muốn mua một sợi dây chuyền quý nhất, sau đó đi qua tính tiền, tất cả bỏ ra hơn một trăm năm mươi triệu, sợi dây chuyền gần một trăm năm mơi triệu, mà chiếc nhẫn đó là do tự Lý Yến chọn, tổng cộng cũng chỉ có mấy triệu.
“Để anh đeo dây chuyền cho em trước.” Diệp Lăng Thiên kéo Lý Yến qua trước cái gương, trực tiếp mở hộp dây chuyền ra rồi nói.
“Không được, ở đây có nhiều người như vậy, nhiều người xấu hổ lắm.” Mặt Lý Yến ửng hồng.
“Đeo dây chuyền mà thôi, có gì xấu hổ chứ.” Diệp Lăng Thiên không để ý tới Lý Yến, lấy dây chuyền ra trực tiếp để ở trên cổ của Lý Yến, sợi dây chuyền quả thật rất xinh đẹp, mang ở trên cổ của Lý Yến lại càng đẹp thêm, Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được mà bội phục ánh mắt của mình, chính xác mà nói mắt nhìn của anh đều là dựa vào tiêu chí tiền nào của nấy, suy nghĩ đơn thuần là dựa vào vật quý thì chắc chắn xinh đẹp.
Lý Yến mặt đỏ đến cổ, xoay mặt sang nhìn mình ở trong gương, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc không có cách nào che giấu được, ngọt ngào nói: “Đẹp lắm.”
“Em thích là được rồi, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên dẫn Lý Yến và Diệp Sương ra khỏi cửa hàng.
“Lăng Thiên, Diệp Sương, em cần phải về đi làm trước đã, em có hai vụ án đang chờ em phải xử lý, thật sự không có cách nào hết, hai người lại đi dạo một lát nữa đi. Diệp Sương, chờ đến cuối tuần chị hẹn em đi dạo phố, đến lúc đó chị mua cho em mấy bộ quần áo nha, em đi gọi xe đây.” Sau khi đi ra, Lý Yến nhìn đồng hồ rồi nói.
Diệp Lăng Thiên cau mày, sau đó nói: “Để anh đưa em đi.”
“Không cần đâu, em gọi xe qua đó là được rồi. Diệp Sương, xin lỗi em nha, chị đi trước đây.” Lý Yến áy náy nói, sau đó quay người gọi một chiếc xe liền leo lên xe.
“Anh, em nói thật nha, bây giờ em đã bắt đầu cảm thấy thật ra con người của chị ấy cũng không giống như trong tưởng tượng của em.”
“Là như thế nào?”
“Là kiểu phụ nữ tâm cơ, trà xanh.”
“Trong miệng của em có thể có từ nào hình dung tốt hơn không?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh có biết không, thật ra thì lúc chọn đồ trang sức em đã nhìn ra rồi, chị ấy là một người rất thẳng thắn, thiên hạ này có người phụ nữ nào mà không thích đồ trang sức cơ chứ? Nhưng mà chị ấy lại không chọn cái gì hết, chỉ chọn một chiếc nhẫn, hơn nữa còn là một chiếc nhẫn rất rẻ tiền. Chị ấy nói là không cần thiết phải mua những cái kia, chị ấy là cảnh sát, không có khả năng ngày nào cũng mang một vài thứ đi làm, ảnh hưởng không tốt, mua cũng lãng phí tiền, từ cái này ít nhất cũng có thể nói rõ chị ấy biết quản lý gia đình, cũng thật sự suy nghĩ cho anh.” Diệp Sương chậm rãi phân tích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT