Lý Yến cúi đầu vẫn không nói cái gì, chỉ là trong mắt đang chảy nước mắt, che lấy gương mặt đau nhức vừa bị đánh của mình.

“Con á, có mấy lời cho dù ngày hôm nay có Lăng Thiên ở trước mặt thì mẹ cũng muốn nói với con, con là con gái, con phải lập gia đình, bây giờ con đã mang thai, nếu như con không chịu kết hôn, sau này còn phải làm sao bây giờ đây? Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, cho dù hiện tại con sinh con thì cũng đã coi như là sinh sản lớn tuổi, đã trải qua độ tuổi để sinh sản tốt nhất. Độ tuổi này đừng nói là sảy thai, có rất nhiều người muốn mang thai đều rất khó, phá thai không phải là nhẹ nhàng giống như con đã nói, con biết phá thai đối với thân thể của một người phụ nữ tổn thương bao nhiêu không hả? Dựa vào số tuổi hiện tại của con, con có thể đảm bảo lần này con phá thai xong thì sau đó con có thể mang thai được nữa không? Nếu như con không thể mang thai, nửa cuộc đời sau này của con phải làm sao bây giờ đây, nếu như một người phụ nữ ngay cả làm mẹ mà không có cách nào làm được, vậy thì chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời này của con, cũng không thể nói con là một người phụ nữ hoàn chỉnh được.”

“Còn nữa, tại sao con lại nhẫn tâm muốn đánh mất đứa bé như vậy hả, con là mẹ của đứa bé mà. Mặc dù bây giờ nó vẫn còn chưa thành hình, nhưng mà dù sao đó cũng là con của con, lớn lên ở trong bụng của con, là máu là thịt của con, con lại nhẫn tâm giết chết nó được ư? Ba con nói rất đúng, một đứa con gái vẫn chưa kết hôn, chưa kết hôn không có bạn trai liền chạy đi phá thai, con kêu những người xung quanh phải nhìn con như thế nào đây? Lại nhìn ba mẹ như thế nào đây, ba con là một người rất sĩ diện, con làm như vậy đã nghĩ tới cảm nhận của ông ấy chưa, con cũng đã ba mươi tuổi rồi, phụ nữ trước ba mươi tuổi là một bảo vật, đàn ông tranh giành muốn có, qua ba mươi tuổi rồi thì sẽ trở thành con đi cầu xin người khác cưới con.”

“Tuổi của mẹ và ba con đều đã lớn hết rồi, cả hai đều đã qua sáu mươi, ai cũng không biết rằng hai người có thể sống được bao lâu nữa, ba mẹ không muốn trước khi chết mà cũng không nhìn thấy con kết hôn sinh con. Những lời nói khác mẹ cũng sẽ không nói nữa, con cũng đã là người ba mươi tuổi, lời nào nên nói mẹ đã nói rồi, nếu như con vẫn kiên trì muốn làm như vậy thì cứ tùy ý con.”

Mẹ của Lý Yến nói xong lời nói cuối cùng thì lại cảm thấy vô cùng buồn bã.

Đúng là như thế này, chuyện như vậy đối với bất cứ ba mẹ nào cũng sẽ không chấp nhận được, có ba mẹ nào mà đồng ý để con gái của mình đi phá thai, hơn nữa nhà trai đã chủ động đưa ra điều kiện tiên quyết là kết hôn.

Lý Yến vẫn không nói cái gì, rất lâu sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Anh vào đây với tôi, có lời muốn nói với anh.” Lý Yến nói xong thì đi vào trong phòng của mình.

Diệp Lăng Thiên không biết là Lý Yến muốn làm cái gì, ngẩn người nhìn mẹ của Lý Yến một chút rồi đứng dậy nói: “Dì, cháu đi vào một chút.”

“Lăng Thiên, có mấy lời dì với chú nói con bé sẽ không nghe, nhưng mà lời của con nói thì chắc chắn nó sẽ nghe, chuyện này không phải là chuyện đùa, cho dù như thế nào thì nhất định phải kết hôn, đứa bé nhất định phải được sinh ra.” Mẹ của Lý Yến gần như là cầu xin Diệp Lăng Thiên.

“Dì yên tâm đi, cho dù như thế nào thì con cũng sẽ cưới Lý Yến, đứa bé cũng nhất định sẽ tốt thôi, đó là con của con.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói với mẹ của Lý Yến, sau đó xoay người đi vào trong phòng ngủ của Lý Yến.

Lý Yến đợi Diệp Lăng Thiên đi vào trong phòng ngủ rồi đóng cửa lại, cứ nhìn Diệp Lăng Thiên như thế, mở miệng hỏi: “Anh thật sự muốn cưới tôi, cả đời sống cùng nhau à?”

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, rút một điếu thuốc, làm như thế này không khí sẽ lưu thông, khói thuốc cũng sẽ không hun Lý Yến cùng với đứa nhỏ trong bụng của Lý Yến.

“Đương nhiên là đồng ý rồi, nếu như không đồng ý thì tại sao ngày hôm nay tôi lại muốn đến đây.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Vậy anh có yêu tôi không?” Lý Yến kiên cường hỏi.

Diệp Lăng Thiên dừng lại một chút, anh nhớ kỹ là vấn đề này hồi trưa này Lý Yến cũng đã từng hỏi anh, một hồi lâu sau Diệp Lăng Thiên mới nói: “Sau này chắc chắn sẽ yêu cô.”

Đối với câu trả lời này của Diệp Lăng Thiên, Lý Yến vô cùng hài lòng, bởi vì cô biết Diệp Lăng Thiên là một người không nói dối, cũng không phải là một người thuận miệng nói hưu nói vượn, lời nào mà anh nói ra thì nhất định có thể làm được.

“Anh có thể quên được Lý Vũ Hân không? Trong tương lai.” Lý Yến lại hỏi lần nữa.

Diệp Lăng Thiên lại do dự một lần nữa, đốt điếu thuốc chậm rãi hút, hút một hồi lâu rồi mới nói: “Tôi không biết là có thể quên cô ấy được không, chuyện này tôi không có cách nào đảm bảo với cô, nhưng mà tôi có thể đảm bảo với cô, tôi đã đồng ý cưới cô, vậy thì cô chính là người phụ nữ duy nhất cả đời này của tôi, không có người thứ hai.”

Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên vẫn luôn không nói gì, một hồi lâu rồi mới hỏi nữa: “Nói cho tôi biết ngày hôm nay anh cầu hôn với tôi không phải là anh nhất thời xúc động, tôi hi vọng là tương lai anh sẽ không bởi vì quyết định của ngày hôm nay mà cảm thấy hối hận, bởi vì tôi không phải là người phụ nữ mà anh yêu, tôi có lẽ cũng không có cách nào biến thành dáng vẻ của người phụ nữ mà anh yêu, có lẽ là anh cưới tôi cũng không chắc có thể cảm nhận được vui vẻ và hạnh phúc, bởi vì anh và tôi đều biết hôn nhân của tôi và anh chỉ bắt nguồn từ một chuyện ngoài ý muốn, chỉ bắt nguồn từ đứng ở trong bụng.”

“Từ xưa đến nay tôi sẽ không hối hận vì những chuyện mình đã làm, bao gồm cả quen biết cô, bao gồm phải chia tay với Lý Vũ Hân, bao gồm cả phát sinh sai lầm với cô, cũng bao gồm cả ngày hôm nay cầu hôn với cô.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

Lý Yến lại nhìn Diệp Lăng Thiên một lần nữa, cuối cùng mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với anh kết hôn, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Sau khi Lý Yến nói xong thì trực tiếp lấy túi xách của mình nhét ở trên giường, lấy ra một bệnh án của bệnh viện và một số tờ hóa đơn khác của bệnh viện, trực tiếp xé bỏ nó, nhét vào trong thùng rác, nói: “Đây là giấy hẹn ngày mai tôi đến bệnh viện làm phẫu thuật, hiện tại tôi đã nói là tôi đồng ý gả cho anh, đồng ý sinh đứa nhỏ này ra, đồng ý ở bên cạnh anh cả đời. Có điều Lăng Thiên à, nếu như sau này có một ngày nào đó anh nhớ Lý Vũ Hân, anh không muốn ở bên cạnh tôi, tôi hi vọng là anh có thể trực tiếp thẳng thắn nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ buông tay, đến lúc đó chúng ta ly hôn. Bởi vì tôi hi vọng anh hạnh phúc, anh vui vẻ, nhưng mà trước khi ly hôn với tôi, anh không thể phản bội tôi, đây chính là yêu cầu duy nhất của tôi, anh có thể đồng ý được không?”

“Tôi đã quyết định kết hôn, cô không đề cập đến chuyện ly hôn tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn, tôi sẽ phụ trách với cô cả một đời.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng hít hai hơi thuốc rồi nói.

“Cảm ơn, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu như lúc nào đó anh cảm thấy anh không còn yêu tôi, chán ghét tôi, xin anh hãy nói cho tôi biết, chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tuyệt đối không nên tra tấn tự làm oan mình, bởi vì muốn yêu một lần nữa sẽ rất khó, đặc biệt là trong lòng đã có một người khác.” Cuối cùng Lý Yến mới gật đầu nói, sau đó xoay người đi ra ngoài: “Đi ra thôi, chúng ta nói chuyện sau này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play