Tiểu Lâm đi cùng Diệp Lăng Thiên tham quan, cũng giới thiệu chi tiết. Hiện tại, trụ sở của công ty thực phẩm không có nhiều người như công ty bảo vệ. Đây là do công ty thực phẩm phân ra thành nhiều chi nhánh, rất nhiều đã vào công ty con để làm, chỉ có một số người tiếp tục ở lại trụ sở chính. Đương nhiên, năm nay cũng có rất nhiều người mới, nhưng công ty bảo vệ vẫn nhiều người hơn, vậy nên thiết kế của công ty thực phẩm rộng rãi hơn nhiều so với công ty bảo vệ. Tuy nhiên sau này công ty thực phẩm chắc chắn sẽ có nhiều người hơn công ty bảo vệ, điều này được xác định từ sự phát triển.
Diệp Lăng Thiên đi qua từng nơi, cuối cùng bước vào văn phòng của mình. Anh gần như bị sốc khi vào đó, phòng anh cực kỳ lớn, bên ngoài phòng có một văn phòng nhỏ. Theo lời giới thiệu của Tiểu Lâm thì đây là phòng của cô ta. Sau khi vào văn phòng cô ta, có một cánh cửa, mở cánh cửa đó ra chính là phòng của Diệp Lăng Thiên. Phòng của anh rất lớn, có một chiếc sofa lớn và bàn cà phê, một vài chậu cây ở các góc.
Sau đó là một cái bàn làm việc khổng lồ với ba chiếc ghế phía trước, và một chiếc ghế dành cho ông chủ rất lớn ở phía sau bàn. Có hai máy tính đặt trên bàn, còn có rất nhiều tài liệu và đồ dùng văn phòng. Phía sau bàn làm việc là giá sách và tủ hồ sơ bằng gỗ. Cạnh giá sách lại có một cánh cửa, bên trong là phòng nghỉ, phòng nghỉ này có cảm giác như phòng ngủ, giường, tivi, tủ treo quần áo… tất cả đều có đủ, hơn nữa còn có phòng tắm và phòng rửa tay riêng.
Nhìn thấy vậy, Diệp Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, cảm thấy quá xa xỉ, đây không khác gì văn phòng tổng giám đốc của một công ty niêm yết, anh nhớ khi đó anh đến văn phòng của Lý Tiên Nguyên cũng thế này. Nhưng đồ đạc ở đây do Lý Vũ Hân sắp xếp, phòng làm việc của anh được sắp xếp thế này chắc chắn cũng là ý của cô. Mặc dù Diệp Lăng Thiên cảm thấy như này rất lãng phí, hoàn toàn không cần thiết, nhưng việc này đã xong rồi, cũng chẳng nói được gì nữa.
“Tiểu Lâm, cô ngồi đi, hai người đều ngồi đi, có chuyện này tôi muốn nói với hai người.” Diệp Lăng Thiên ngồi vào ghế ông chủ, nói với Tiểu Lâm và Vương Lực. Ghế ông chủ này vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ, nhưng ngồi lên đúng là rất dễ chịu, hơn nữa ngồi trong phòng làm việc thế này cũng cảm thấy khác hẳn.
“Tôi không biết sếp Lý, Lý Vũ Hân đã nói với cô cậu chưa, vì một vài lý do cá nhân, cô ấy đã rời công ty và từ chức. Sau này công ty sẽ tiếp tục do tôi quản lý.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.
“Cái gì? Chị dâu đi rồi?” Vương Lực rất ngạc nhiên.
“Ừm, đúng, vì một số lý do cá nhân cô ấy phải đến nơi khác, có thể phải mất 1, 2 năm. Vậy nên sau này hai công ty đều do tôi quản lý. Cân nhắc đến vấn đề thuận tiện, sau này Tiểu Lâm không làm ở công ty thực phẩm nữa, hoặc nói cách khác, cô không chỉ làm ở công ty thực phẩm, cô là trợ lý riêng của tôi, tôi phụ trách hai công ty thì cô cũng phải làm việc ở cả hai công ty. Thời gian tới cô tiếp xúc nhiều với sếp Vương, nhanh chóng hiểu rõ tình hình công ty bảo vệ. Vương Lực, sau này có chuyện gì tìm tôi, cậu có thể trực tiếp đến tìm tôi, cũng có thể tìm Tiểu Lâm, vì sau này một mình tôi quản lý hai công ty chắc chắn sẽ rất bận. Đôi lúc bận quá phải tìm một người giúp, bây giờ tôi thật sự cần một trợ lý.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ngoài ra, tôi nói thêm vài chuyện nữa. Tiểu Lâm, cô thông báo cho các giám đốc cấp cao của công ty thực phẩm, bao gồm người phụ trách các bộ phận và các lãnh đạo công ty con, 9 giờ sáng mai đến phòng họp lớn của công ty để họp. Người phụ trách công ty con thành phố Y đang làm việc bên phía Việt Châu, đến lúc đó cô có trách nhiệm gửi video nội dung cuộc họp cho họ. Ngoài ra yêu cầu họ nhanh chóng lắp đặt thiết bị thu hình để họp ở đó, say này tất cả các công ty con đều phải lắp đặt. Vương Lực, thông báo cho các giám đốc cấp cao của công ty bảo vệ 3 giờ chiều đến phòng họp lớn của công ty để họp, tất cả người phụ trách các bộ phận phải báo cáo kết quả công việc của năm vừa qua trong phạm vi ngành nghề mình phụ trách và lập bản tóm tắt.”
“Ngoài ra, phải có một kế hoạch công việc hoàn chỉnh trong năm nay, cậu cũng phải thực hiện. Đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, Tiểu Lâm, lát nữa cô đến công ty bảo vệ, chuyển một số tài liệu của công ty bảo vệ mà tôi cần đến văn phòng tôi, sau này tôi sẽ làm việc ở đây, hai công ty như nhau. Chuyện thứ ba, giúp tôi đặt vé máy bay, thứ 3 tôi sẽ đến công ty con ở thành phố Y. Tôi nhớ không nhầm thì cửa hàng đầu tiên của công ty con thành phố Y sẽ khai trương vào thứ 5 tuần này, cô đi cùng tôi.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp ra lệnh.
Tiểu Lâm gật đầu, sau đó nói: “Vâng thưa sếp Diệp, tôi lập tức sắp xếp người thực hiện những công việc này.”
“Ngoài ra hiện nay tôi đang có kế hoạch phát triển của công ty thực phẩm trong năm nay và kế hoạch thời gian gần, cô sắp xếp lại một chút rồi phát biểu đơn giản cho tôi, không cần cụ thể, chỉ cần liệt kê một số điểm quan trọng thôi, lúc học tôi cần dùng. Cũng như vậy, cô liên lạc với giám đốc Vương bên công ty bảo vệ, lấy cho tôi tài liệu phát triển của công ty bảo vệ trong năm nay. Có quá nhiều việc, có thể tôi sẽ không ghi nhớ được mỗi chi tiết, vậy nên cô hãy ghi chú những điểm quan trọng lai cho tôi. Được rồi, tạm thời thế đã, làm phiền hai cô cậu rồi, cuối tuần này có thể phải tăng ca.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, cuối cùng anh đứng lên, nói với Tiểu Lâm: “Còn có một chuyện nữa, cô hãy cho người đặt một chiếc gạt tàn thuốc trong phòng tôi, tôi hút nhiều thuốc lắm, không có gạt tàn không được.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì mỉm cười, sau đó ra ngoài.
Sau khi Diệp Lăng Thiên rời khỏi công ty thì về nhà, anh cũng không đến nơi khác nữa.
Tối đó anh nhận được tin nhắn của Hứa Hiểu Tinh, cô chỉ nói cho anh biết ngày mai cô sẽ đến sân bay lúc mấy giờ, bảo anh đến sân bay đón cô. Diệp Lăng Thiên nhớ đây là tin nhắn thứ hai trong năm Hứa Hiểu Tinh gửi cho anh, tin nhắn thứ nhất chỉ là tin chúc mừng năm mới chuyển tiếp tập thể, đây là tin thứ hai. Năm nay Hứa Hiểu Tinh cũng không chủ động gọi cho anh cuộc điện thoại nào, đương nhiên anh cũng không chủ động gọi cho cô ta.
Chiều ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên lại lái xe đến sân bay, hai ngày nay anh đến sân bay là nhiều nhất, hôm qua thì tiễn Lý Vũ Hân, hôm nay lại đi đón Hứa Hiểu Tinh. Mặc dù cùng một sân bay nhưng tâm trạng hôm qua và hôm nay đã hoàn toàn khác. Diệp Lăng Thiên không vào sân bay mà đỗ xe ở bãi sau đó anh đứng ở cổng sân bay chờ Hứa Hiểu Tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT