Đi hơn hai tiếng trên đường núi mới tới nơi gọi là trường tiểu học của thôn, gọi là trường tiểu học nhưng thật ra chỉ là mấy căn phòng dùng bùn gạch xây lên thành một khu nhà nhỏ, điều kiện này muốn bao nhiêu đơn sơ thì có bấy nhiêu đơn sơ, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên nhìn thấy một… trường học nghèo khó nhất. Trường học chỉ có mấy gian phòng, hai gian phòng học và hai gian nhà ở. Nhà ở đơn giản đến không còn gì để nói, bên trong chỉ dùng mấy tấm gỗ gác lên gạch tạo thành một cái "Giường", còn lại không có thứ gì cả, nhìn thấy cảnh này Diệp Lăng Thiên chỉ biết nhíu mày.
Cán bộ thôn tỉ mỉ giới thiệu cho Trịnh Long, thật ra cũng không có cái gì tốt để giới thiệu, nơi này dường như không có gì cả, ngay cả một cái chăn cũng không có.
Sau khi cán bộ thôn rời đi, Diệp Lăng Thiên dẫn Trịnh Long xuống núi, lái xe tới thị trấn, Diệp Lăng Thiên mua một đống đồ trong thị trấn, xếp vào cốp sau rồi quay lại thôn, sau đó mỗi người xách một túi to đi hơn hai tiếng đến trường học, trong túi đều là những đồ dùng cần thiết hàng ngày, phần lớn đều chuẩn bị cho Lý Vũ Hân, dù sao đàn ông cũng không quá chú ý vấn đề sinh hoạt, mà con gái thì khác. Sau khi dàn xếp xong, Diệp Lăng Thiên trực tiếp gọi Trịnh Long vào, lấy một xấp tiền trong ví ra đưa cho Trịnh Long, có lẽ là khoảng mấy chục triệu.
"Sếp Diệp, anh làm cái gì vậy?" Trịnh Long không nhận.
"Số tiền này không phải cho cậu, mà để cậu chăm sóc Lý Vũ Hân, nơi này đi ra ngoài không tiện, thế nhưng ít nhất đồ dùng hàng ngày cùng với ăn uống cũng cần phải ra ngoài mua, hơn nữa cô ấy được nuông chiều từ bé, nên khó tránh khỏi sẽ yêu cầu cao hơn một chút trong sinh hoạt, bình thường lúc cậu không có chuyện gì làm thì đến thị trấn mua cho cô ấy một ít đồ ăn. Có lẽ ở đây cũng không có nhiều chỗ rút thẻ, cậu cứ cầm số tiền mặt này đi. Tiền lương của cậu tôi cam kết sẽ được gửi vào thẻ cậu đúng thời hạn. Nhớ kỹ, nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đã thử rồi, đứng ở trên đỉnh núi vẫn có tín hiệu. Tiền điện thoại của cậu mỗi tháng tôi sẽ trả, vì vậy không cần lo lắng gì cả. Trịnh Long, tôi còn phải chạy về Đông Hải, chuyện bên này vất vả cho cậu rồi, khi cậu hoàn thành nhiệm vụ ở đây, tôi sẽ không bạc đãi cậu." Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Trịnh Long.
"Sếp Diệp, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc chị dâu thật tốt." Trịnh Long trịnh trọng nói.
"Tôi và cô ấy đã chia tay, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu nhớ kỹ tuyệt đối không được để cô ấy phát hiện ra, cô ấy rất thông minh, hơn nữa rất cứng rắn, nếu như cô ấy phát hiện cậu do tôi sắp xếp tới đây thì tuyệt đối sẽ rất tức giận. Được rồi, tôi tin cậu là người thông minh, biết nên làm như thế nào, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nhớ kỹ, cách mấy ngày tìm thời gian báo cáo tình hình ở đây cho tôi một chút, gặp phải khó khăn gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào cũng được, quan trọng nhất là bảo đảm an toàn cho cô ấy, không được để cô ấy đi ra ngoài một mình, chúng ta chỉ mới tới đây, không thể chắc chắn chỗ này không có người xấu, biết chưa?" Diệp Lăng Thiên lại dặn dò Trịnh Long.
"Anh yên tâm đi, Sếp Diệp."
"Tốt lắm, tôi đi trước đây, cậu cũng phải chăm sóc tốt cho chính mình đó." Cuối cùng Diệp Lăng Thiên gật đầu, vừa hút một điếu thuốc vừa từ từ đi xuống núi.
Diệp Lăng Thiên đi hơn hai tiếng mới xuống núi, anh lập tức lên xe của mình, không ở lại mà lái xe về phía Đông Hải.
Giữa trưa ngày thứ hai Diệp Lăng Thiên mới trở lại Đông Hải, anh thật sự rất mệt mỏi, về đến nhà lập tức ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm mới vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn Lý Vũ Hân gửi tới.
"Lăng Thiên, em đi rồi, chín giờ rưỡi máy bay cất cánh, bay thẳng đến Mao Dương. Em không biết lần này mình sẽ đi bao lâu, cũng không biết trong thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nhưng cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không hối hận, đây là sự lựa chọn của em. Em biết em làm như vậy trong lòng anh sẽ rất tức giận, có thể sẽ hận em, nhưng em hi vọng anh sẽ hiểu em, bởi vì hơn một năm nay em thật sự đã sống quá mệt mỏi, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới, coi như mài giũa lại bản thân một chút. Em yêu anh, sau khi biết anh đã xảy ra quan hệ với Lý Yến em vẫn yêu anh, vẫn không thể hận anh, em chưa bao giờ dung túng ai không có nguyên tắc như thế. Em hi vọng sau khi trở về em sẽ quên anh, nếu như em vẫn không quên được anh và lúc ấy anh vẫn còn độc thân thì em sẽ lấy anh, bởi vì em không quên được anh như vậy có nghĩa là em đã được định sẵn sẽ theo anh cả đời, em sẽ nỗ lực thử thay đổi bản thân để phù hợp với anh, thích ứng với tháng ngày bên anh. Thế nhưng xin anh hãy tha thứ cho em, bây giờ em không thể chịu đựng được nỗi đau khi ở bên anh. Em đi rồi, anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Nhìn những dòng tin nhắn này, Diệp Lăng Thiên thẫn thờ rất lâu, sau đó không tắm rửa mà mặc quần áo vào cầm chìa khóa xe lập tức chạy xuống lầu, lái xe đến sân bay. Anh đã quên hôm nay là thứ bảy, mà Lý Vũ Hân nói với mình cuối tuần rời đi, hiển nhiên, ngày hôm nay mới là ngày cô đi.
Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ, hiện tại đã gần tám giờ, chín giờ rưỡi máy bay cất cánh, còn hơn một tiếng nữa, nếu như lúc này Lý Vũ Hân đã tiến vào phòng chờ máy bay thì anh sẽ không gặp Lý Vũ Hân lần cuối được, nên Diệp Lăng Thiên lái rất nhanh. Đến khi anh chạy tới sân bay, bắt đầu tìm kiếm hình bóng Lý Vũ Hân ở xung quanh, đi tới đi lui tìm rất nhiều nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy cô kéo va li chuẩn bị vào cửa kiểm tra an ninh.
Lúc Lý Vũ Hân đứng ở chỗ kiểm tra an ninh thì Diệp Lăng Thiên xông tới hô: "Vũ Hân."
Lý Vũ Hân xoay qua nhìn Diệp Lăng Thiên, bỗng nhiên nước mắt chảy ra, sau đó cô vọt thẳng ra nhào vào lòng Diệp Lăng Thiện khóc lớn, thật ra cô vẫn luôn chờ Diệp Lăng Thiên, hi vọng Diệp Lăng Thiên sẽ xuất hiện để có thể nhìn thấy anh lần cuối, không thì cô đã không nói với Diệp Lăng Thiên mình sẽ đi từ sớm, còn nói thời gian máy bay cất cánh cho Diệp Lăng Thiên, nhưng chờ nãy giờ vẫn không thấy Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cô lựa chọn rời đi.
"Không đi được không?" Diệp Lăng Thiên ôm chặt Lý Vũ Hân nói.
Lý Vũ Hân chỉ khóc mà không nói gì, rất lâu sau đó mới thoát khỏi lồng ngực của Diệp Lăng Thiên, lắc đầu nói: "Không, Lăng Thiên, em đã quyết định rồi, em sẽ không thay đổi, em đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này. Đừng giữ em lại được không, anh như vậy sẽ làm em do dự và quyết tâm của em sẽ dao động, em xin anh, đừng níu kéo em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT